Chung Nhạc đứng trên Đại lục Thái Cổ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ngoại trừ Thiên Ngục ra còn có Thiên Đình nữa. Chỉ là Thiên Đình lộ ra cực kỳ xa xôi, giống như một bức tranh treo trong mây khói mông lung vậy, có một loại cảm giác không chân thật, phảng phất như nằm trong một phiến thời không khác vậy.
- Địa phương thật kỳ lạ! Không ngờ mảnh vỡ Đế tinh của Thời đại Hỏa Kỷ lại bị giấu ở nơi này. Loại lực lượng này là…
Chung Nhạc có chút kinh ngạc, cảm thụ được lực lượng Hỏa hệ dâng trào tới từ Thời kỳ Viễn Cổ hồng hoang. Đây là lực lượng di lưu do các đời Toại Hoàng lưu lại. Dù sao, đã có rất nhiều Thiên Đế của Thời đại Hỏa Kỷ ở nơi này thống trị vũ trụ hồng hoang. Lực lượng của bọn họ thấm nhuần Đế tinh, khiến cho Đế tinh cơ hồ đã biến thành một kiện Thần binh khổng lồ. Mặc dù đã trôi qua bảy tám chục vạn năm đằng đẳng, nhưng nơi này vẫn như cũ còn lưu lại lực lượng của thời đại kia.
Hắn cảm thụ được đại đạo dâng trào và mênh mông bát ngát của Thời đại Hỏa Kỷ, đó là một cái thời đại tràn ngập cảm giác lực lượng. Lửa tượng trưng cho lực lượng, tượng trưng cho sự nhiệt tình, tượng trưng cho sức sáng tạo và lực hủy diệt.
Từ khi Thời đại Hỏa Kỷ mở ra, vũ trụ mới tính là thuộc về sinh linh Hậu Thiên. Sinh linh Hậu Thiên mới tính là thành lập nên Văn minh.
- Phong sư huynh chính là bị truyền tống tới nơi này!
Chung Nhạc thôi động Cổ thuyền chạy loạn khắp nơi, quan sát Đại lục Thái Cổ, nỗ lực sưu tầm lối ra của Thiên Hoàng Đế Đạo. Thiên Hoàng Đế Đạo chính là hai chiều, có thể từ nơi này truyền tống tới Hỏa Diệu Tinh, cũng có thể từ Hỏa Diệu Tinh truyền tống tới Tử Vi Đế Tinh. Chỉ cần tìm được lối ra, tất nhiên sẽ có thể tìm được Đại trận Truyền tống của Thiên Hoàng Đế Đạo.
Có Tân Hỏa ở đây, cho dù Đại trận Truyền tống đã bị phá hủy, hắn cũng có thể trùng kiến trở lại.
Chung Nhạc đang sưu tầm bốn phía, không trung đột nhiên bị xé rách, thân ảnh khổng lồ của gã thủ vệ Thiên Ngục Ất Sửu từ trên trời giáng xuống. Hắn đi theo dấu vết của Chung Nhạc lưu lại, đã tìm tới nơi này.
Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động, cắt vào trong không gian của Đại lục Thái Cổ, biến mất không thấy đâu nữa.
Ánh mắt Ất Sửu lăng lệ, quét nhìn bốn phía, đột nhiên mở miệng phát ra thanh âm quái khiếu già cô già cô già cô. Trong Đại lục Thái Cổ nhất thời có từng cỗ từng cỗ lực lượng khủng bố ba động. Núi non đột nhên lay động, sau đó trong lòng núi chợt có hỏa diễm cuồn cuộn tuôn ra. Từng tòa từng tòa núi non vĩ ngạn chợt đứng thẳng lên, biến thành từng tôn từng tôn Hỏa Cự Nhân đỉnh thiên lập địa, trong lỗ mũi phun ra những luồng khói đặc thật dài, trong đám khói còn kèm theo Thần hỏa khủng bố nữa.
- Sứ giả của Thiên, ngươi đánh thức chúng ta là có chuyện gì?
Trong phiến Đại lục Thái Cổ này đứng sừng sững hàng trăm tôn Hỏa Cự Nhân. Tôn Thủ lĩnh Hỏa Cự Nhân do đỉnh núi cao nhất trong đó biến thành nhìn về phía Ất Sửu trước mặt. Thân thể gã thủ vệ Thiên Ngục Ất Sửu này mặc dù vĩ ngạn, nhưng ở trước mặt tôn Hỏa Cự Nhân này vẫn lộ ra cực kỳ nhỏ bé.
Thân thể tôn Hỏa Cự Nhân này là do dung nham và liệt hỏa cấu thành, tràn đầy đại đạo của Thời đại Hỏa Kỷ. Nhục thân của bọn họ là tảng đá và liệt hỏa của Đại lục Thái Cổ, là đất đá của Đế tinh Thời đại Hỏa Kỷ, thấm nhuần đại đạo của các đời Hỏa Kỷ Thiên Hoàng, vô cùng cường đại.
Chỉ thấy hắn có đầu rồng thân rắn, trên mi tâm cũng có một khỏa Thần Nhãn, uy nghiêm phảng phất như một vị Thiên Đế vậy. Hình dạng của hắn giống như Toại Hoàng của Thời đại Hỏa Kỷ, nhưng lại không có sinh mệnh, hẳn là một loại linh. Thanh âm của tôn Hỏa Cự Nhân này chậm rãi, nhưng cảm giác lực lượng lại cường đại không gì sánh nổi.
- Đã có địch nhân tiến vào địa phương các ngươi cư trú!
Ất Sửu ngẩng đầu nhìn tôn Hỏa Cự Nhân này, trầm giọng nói:
- Gã địch nhân này đã lẻn vào trong không gian của các ngươi. Ta muốn các ngươi tuân thủ theo Hiệp định Thượng Cổ, sưu tầm ra gã địch nhân này!
- Hiệp định Thượng Cổ?
Trong cặp mắt khổng lồ của tôn Hỏa Cự Nhân kia thiêu đốt hỏa diễm hừng hực, vành miệng hắn khép mở, thanh âm chấn động thời không thiên địa:
- Thời đại Thượng Cổ, những kẻ thủ hộ chúng ta ký kết hiệp định với Thiên, phiến thiên địa cuối cùng của Thời đại Hỏa Kỷ này vĩnh viễn thuộc về chúng ta, nhưng chúng ta không thể rời khỏi phiến thiên địa này, hơn nữa cũng phải tuân theo mệnh lệnh của Thiên. Ngươi là muốn chúng ta tuân thủ theo hiệp định này sao?
- Không sai!
Ất Sửu quát lớn:
- Hãy thực hiện lời hứa hẹn của các ngươi!
- Đã có hiệp định, chúng ta tự nhiên là sẽ tuân thủ!
Từng tôn từng tôn Hỏa Cự Nhân từ từ đứng lên, phân tán ra bốn phương tám hướng. Đám Cự nhân này có tôn chui vào không trung, có tôn chui vào trong đại địa, lên trời xuống đất, không ngừng sưu tầm hạ lạc của Chung Nhạc.
Cặp mắt Ất Sửu chớp động, bay về phía xa xa, thấp giọng nói:
- Có đám Linh của Thời đại Hỏa Kỷ này, tìm ra kẻ xâm nhập này cũng không phiền phức! Chỉ là kẻ xâm nhập này chạy tới đây, chẳng lẽ là biết trong phiến tuyệt địa này có một con đường sống sao? Không thể không đề phòng!
Cũng không lâu lắm, hắn đã đi tới một mảnh di tích cổ lão. Nơi đó khắp nơi đều là ngọn núi trùng trùng điệp điệp, ngã trái nghiêng phải, trên những ngọn núi phủ đầy một tầng gỉ đồng màu xanh lục. Ất Sửu quát lớn một tiếng:
- Đinh Tỵ! Ất Mùi! Canh Thân! Còn không hiện thân?
Đột nhiên, trong di tích chợt vang lên thanh âm thùng thùng. Mười mấy cái bình lớn nhảy nhảy nhót nhót chạy tới. Trên miệng những cái bình phong kín đều mọc ra một cái đầu, bộ dáng vô cùng quỷ dị, tổng cộng có mười bốn cái bình.
Những cái bình mọc đầu này cũng đều là thủ vệ Thiên Ngục. Năm đó, ở trong Vũ trụ Cổ lão, Tư Mệnh đã ám toán bọn họ, dẫn bọn họ tới địa bàn của Đế tộc Kỷ Thông thị, gài bẫy mười bốn gã thủ vệ Thiên Ngục này, để cho Kỷ Thông thị và thủ vệ Thiên Ngục phát sinh xung đột.
Cuối cùng, Kỷ Thông thị đã dùng Đế binh tộc mình tái diễn tạo hóa, liên tiếp nhục thân và Nguyên thần của bọn họ lại một chỗ với những cái bình này, sau đó thả bọn họ chạy trở về, nhằm sỉ nhục bọn họ. Mười bốn gã thủ vệ đã hoàn toàn dung hợp với cái bình, biến thành một loại sinh mệnh thể kỳ quái. Không thể đánh nát cái bình, bằng không bọn họ cũng sẽ mất mạng.
Loại thủ đoạn thần thông này cực kỳ lợi hại, cho dù là Bích Lạc tiên sinh và Thiên Ngục Chi Chủ cũng không có năng lực tách bọn họ ra khỏi cái bình. Bởi vì mười bốn gã thủ vệ này đã khiến cho Thiên Ngục mất mặt thật lớn, cho nên bọn họ bị điều phái tới đây, dùng để trấn thủ phiến di tích cổ lão này.
Ất Sửu hạ lệnh:
- Đinh Tỵ, đã có địch nhân lẻn vào đây, các ngươi cần phải cẩn thận bảo vệ nơi này, không để cho hắn chạy thoát!
- Địa phương thật kỳ lạ! Không ngờ mảnh vỡ Đế tinh của Thời đại Hỏa Kỷ lại bị giấu ở nơi này. Loại lực lượng này là…
Chung Nhạc có chút kinh ngạc, cảm thụ được lực lượng Hỏa hệ dâng trào tới từ Thời kỳ Viễn Cổ hồng hoang. Đây là lực lượng di lưu do các đời Toại Hoàng lưu lại. Dù sao, đã có rất nhiều Thiên Đế của Thời đại Hỏa Kỷ ở nơi này thống trị vũ trụ hồng hoang. Lực lượng của bọn họ thấm nhuần Đế tinh, khiến cho Đế tinh cơ hồ đã biến thành một kiện Thần binh khổng lồ. Mặc dù đã trôi qua bảy tám chục vạn năm đằng đẳng, nhưng nơi này vẫn như cũ còn lưu lại lực lượng của thời đại kia.
Hắn cảm thụ được đại đạo dâng trào và mênh mông bát ngát của Thời đại Hỏa Kỷ, đó là một cái thời đại tràn ngập cảm giác lực lượng. Lửa tượng trưng cho lực lượng, tượng trưng cho sự nhiệt tình, tượng trưng cho sức sáng tạo và lực hủy diệt.
Từ khi Thời đại Hỏa Kỷ mở ra, vũ trụ mới tính là thuộc về sinh linh Hậu Thiên. Sinh linh Hậu Thiên mới tính là thành lập nên Văn minh.
- Phong sư huynh chính là bị truyền tống tới nơi này!
Chung Nhạc thôi động Cổ thuyền chạy loạn khắp nơi, quan sát Đại lục Thái Cổ, nỗ lực sưu tầm lối ra của Thiên Hoàng Đế Đạo. Thiên Hoàng Đế Đạo chính là hai chiều, có thể từ nơi này truyền tống tới Hỏa Diệu Tinh, cũng có thể từ Hỏa Diệu Tinh truyền tống tới Tử Vi Đế Tinh. Chỉ cần tìm được lối ra, tất nhiên sẽ có thể tìm được Đại trận Truyền tống của Thiên Hoàng Đế Đạo.
Có Tân Hỏa ở đây, cho dù Đại trận Truyền tống đã bị phá hủy, hắn cũng có thể trùng kiến trở lại.
Chung Nhạc đang sưu tầm bốn phía, không trung đột nhiên bị xé rách, thân ảnh khổng lồ của gã thủ vệ Thiên Ngục Ất Sửu từ trên trời giáng xuống. Hắn đi theo dấu vết của Chung Nhạc lưu lại, đã tìm tới nơi này.
Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động, cắt vào trong không gian của Đại lục Thái Cổ, biến mất không thấy đâu nữa.
Ánh mắt Ất Sửu lăng lệ, quét nhìn bốn phía, đột nhiên mở miệng phát ra thanh âm quái khiếu già cô già cô già cô. Trong Đại lục Thái Cổ nhất thời có từng cỗ từng cỗ lực lượng khủng bố ba động. Núi non đột nhên lay động, sau đó trong lòng núi chợt có hỏa diễm cuồn cuộn tuôn ra. Từng tòa từng tòa núi non vĩ ngạn chợt đứng thẳng lên, biến thành từng tôn từng tôn Hỏa Cự Nhân đỉnh thiên lập địa, trong lỗ mũi phun ra những luồng khói đặc thật dài, trong đám khói còn kèm theo Thần hỏa khủng bố nữa.
- Sứ giả của Thiên, ngươi đánh thức chúng ta là có chuyện gì?
Trong phiến Đại lục Thái Cổ này đứng sừng sững hàng trăm tôn Hỏa Cự Nhân. Tôn Thủ lĩnh Hỏa Cự Nhân do đỉnh núi cao nhất trong đó biến thành nhìn về phía Ất Sửu trước mặt. Thân thể gã thủ vệ Thiên Ngục Ất Sửu này mặc dù vĩ ngạn, nhưng ở trước mặt tôn Hỏa Cự Nhân này vẫn lộ ra cực kỳ nhỏ bé.
Thân thể tôn Hỏa Cự Nhân này là do dung nham và liệt hỏa cấu thành, tràn đầy đại đạo của Thời đại Hỏa Kỷ. Nhục thân của bọn họ là tảng đá và liệt hỏa của Đại lục Thái Cổ, là đất đá của Đế tinh Thời đại Hỏa Kỷ, thấm nhuần đại đạo của các đời Hỏa Kỷ Thiên Hoàng, vô cùng cường đại.
Chỉ thấy hắn có đầu rồng thân rắn, trên mi tâm cũng có một khỏa Thần Nhãn, uy nghiêm phảng phất như một vị Thiên Đế vậy. Hình dạng của hắn giống như Toại Hoàng của Thời đại Hỏa Kỷ, nhưng lại không có sinh mệnh, hẳn là một loại linh. Thanh âm của tôn Hỏa Cự Nhân này chậm rãi, nhưng cảm giác lực lượng lại cường đại không gì sánh nổi.
- Đã có địch nhân tiến vào địa phương các ngươi cư trú!
Ất Sửu ngẩng đầu nhìn tôn Hỏa Cự Nhân này, trầm giọng nói:
- Gã địch nhân này đã lẻn vào trong không gian của các ngươi. Ta muốn các ngươi tuân thủ theo Hiệp định Thượng Cổ, sưu tầm ra gã địch nhân này!
- Hiệp định Thượng Cổ?
Trong cặp mắt khổng lồ của tôn Hỏa Cự Nhân kia thiêu đốt hỏa diễm hừng hực, vành miệng hắn khép mở, thanh âm chấn động thời không thiên địa:
- Thời đại Thượng Cổ, những kẻ thủ hộ chúng ta ký kết hiệp định với Thiên, phiến thiên địa cuối cùng của Thời đại Hỏa Kỷ này vĩnh viễn thuộc về chúng ta, nhưng chúng ta không thể rời khỏi phiến thiên địa này, hơn nữa cũng phải tuân theo mệnh lệnh của Thiên. Ngươi là muốn chúng ta tuân thủ theo hiệp định này sao?
- Không sai!
Ất Sửu quát lớn:
- Hãy thực hiện lời hứa hẹn của các ngươi!
- Đã có hiệp định, chúng ta tự nhiên là sẽ tuân thủ!
Từng tôn từng tôn Hỏa Cự Nhân từ từ đứng lên, phân tán ra bốn phương tám hướng. Đám Cự nhân này có tôn chui vào không trung, có tôn chui vào trong đại địa, lên trời xuống đất, không ngừng sưu tầm hạ lạc của Chung Nhạc.
Cặp mắt Ất Sửu chớp động, bay về phía xa xa, thấp giọng nói:
- Có đám Linh của Thời đại Hỏa Kỷ này, tìm ra kẻ xâm nhập này cũng không phiền phức! Chỉ là kẻ xâm nhập này chạy tới đây, chẳng lẽ là biết trong phiến tuyệt địa này có một con đường sống sao? Không thể không đề phòng!
Cũng không lâu lắm, hắn đã đi tới một mảnh di tích cổ lão. Nơi đó khắp nơi đều là ngọn núi trùng trùng điệp điệp, ngã trái nghiêng phải, trên những ngọn núi phủ đầy một tầng gỉ đồng màu xanh lục. Ất Sửu quát lớn một tiếng:
- Đinh Tỵ! Ất Mùi! Canh Thân! Còn không hiện thân?
Đột nhiên, trong di tích chợt vang lên thanh âm thùng thùng. Mười mấy cái bình lớn nhảy nhảy nhót nhót chạy tới. Trên miệng những cái bình phong kín đều mọc ra một cái đầu, bộ dáng vô cùng quỷ dị, tổng cộng có mười bốn cái bình.
Những cái bình mọc đầu này cũng đều là thủ vệ Thiên Ngục. Năm đó, ở trong Vũ trụ Cổ lão, Tư Mệnh đã ám toán bọn họ, dẫn bọn họ tới địa bàn của Đế tộc Kỷ Thông thị, gài bẫy mười bốn gã thủ vệ Thiên Ngục này, để cho Kỷ Thông thị và thủ vệ Thiên Ngục phát sinh xung đột.
Cuối cùng, Kỷ Thông thị đã dùng Đế binh tộc mình tái diễn tạo hóa, liên tiếp nhục thân và Nguyên thần của bọn họ lại một chỗ với những cái bình này, sau đó thả bọn họ chạy trở về, nhằm sỉ nhục bọn họ. Mười bốn gã thủ vệ đã hoàn toàn dung hợp với cái bình, biến thành một loại sinh mệnh thể kỳ quái. Không thể đánh nát cái bình, bằng không bọn họ cũng sẽ mất mạng.
Loại thủ đoạn thần thông này cực kỳ lợi hại, cho dù là Bích Lạc tiên sinh và Thiên Ngục Chi Chủ cũng không có năng lực tách bọn họ ra khỏi cái bình. Bởi vì mười bốn gã thủ vệ này đã khiến cho Thiên Ngục mất mặt thật lớn, cho nên bọn họ bị điều phái tới đây, dùng để trấn thủ phiến di tích cổ lão này.
Ất Sửu hạ lệnh:
- Đinh Tỵ, đã có địch nhân lẻn vào đây, các ngươi cần phải cẩn thận bảo vệ nơi này, không để cho hắn chạy thoát!