Những Tạo Vật Chủ khác cũng hai mắt chảy máu, nghe thế vội vàng nhắm mắt lại.
Loại ý cảnh này vô cùng ảo diệu, nhưng đạo hạnh đạt tới mức như Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên thì có thể làm được. Thần thông ý cảnh của họ quá cao, chư vị Đại Đế và Đế Quân đều có thể trừ bỏ nhãn trung thần thông hình thành do ý cảnh nhưng các thần ma khác thì khó lòng chống cự.
Thân thể Mẫu Hoàng Đại Đế lướt đi, hạ lệnh cho Côn Thần Mẫu Thần dưới trướng mình không được nhìn chiến trường. Nàng ta cũng không khỏi tim đập thình thịch, năng lượng mà Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên dùng tới đã hơn nàng ta quá nhiều khiến nàng ta run rẩy sợ hãi, sợ Chung Nhạc không giữ lời hứa.
- Hỗn Độn Khế Ước, chắc hắn sẽ không nuốt lời chứ? Trừ phi hắn muốn bị đồng hóa thành Hỗn Độn Khí...
Đột nhiên Mẫu Hoàng Đại Đế hạ thấp tiến vào khu thứ bảy luân hồi, thấy đạo hỏa rực cháy, một nữ tử đứng trong đạo hỏa quan sát trận chiến đấu.
- Tư Mệnh, ngươi cũng đang lo lắng sao?
Thân thể Mẫu Hoàng Đại Đế đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành nữ nhi đứng bên cạnh nàng ta, hai người giống như tỷ muội vậy.
Tư Mệnh lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Vãng Sinh Luân là của ta.
Mẫu Hoàng Đại Đế tức giận nói:
- Rõ ràng là có một nửa của ta có được không hả? Hơn nữa lần này ta tới cũng không phải đòi Vãng Sinh Luân, ta chỉ muốn hỏi suy nghĩ của ngươi!
- Ngươi có đòi ta cũng không trả.
Tư Mệnh vẻ mặt bình tĩnh nói.
Mẫu Hoàng Đại Đế phẫn nộ:
- Không lương tâm! Ta tốt xấu gì cũng là được coi như ngoại tổ của ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy!
Nàng ta đột nhiên khựng lại, nhìn về phía xa, thấy Sinh Mệnh Cổ Thụ lơ lửng, các vị Tử Vi Tinh Vực đứng dưới ngọn cây nguy nga, cũng đang thông qua khu thứ bảy quan sát trận chiến Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên.
- Khởi Nguyên, Nguyên Nha bọn họ... Ủa, còn có những gương mặt quen thuộc...
Mẫu Hoàng Đại Đế tim run lên, nhìn thấy dưới ngọn cây có nhiều Thần Vương hình dung cổ quái, có người tám đầu tám tay, cầm những loại Tiên Thiên thần binh khác nhau, có người phía sau đầu là một vầng mặt trời đỏ rực, ta cầm bảo thụ. Có người sau đầu là một vùng tinh không bao la, giống như nắm giữ không gian vô lượng, có nguòi thì quanh người là dòng sông thời gian mênh mông.
Mẫu Hoàng Đại Đế đột nhiên hiểu ra, da ga nổi lên.
- Đại Tư Mệnh đã hồi sinh các Thần Vương thời đại Hắc Ám sao?
Nàng ta rùng mình liền mấy cái, vội nhìn quanh, nhưng không thấy tung tích của Đại Tư Mệnh, không khỏi khựng lại, lẩm bẩm:
- Đại Tư Mệnh không quan chiến?
- Đại Tư Mệnh tới rồi.
Tư Mệnh bình tĩnh nói:
- Trận chiến này vô cùng quan trọng, lẽ nào hắn lại không tới? Những Thần Vương kia đều đứng trên lòng bàn tay của hắn.
Mẫu Hoàng Đại Đế vội nhìn kỹ lại, trong đầu bỗng trống rỗng. Nàng ta thấy tay của Đại Tư Mệnh, chỉ là, nó thực sự quá lớn khiến nàng không nghĩ tới đó là tay.
Rồi nàng ta thấy thân người Đại Tư Mệnh, giống như thiên lũy thiên bích chắn cả tầm nhìn của nàng ta. Nhìn lên phía trên nữa thì thấp thoáng thấy mặt chính diện của Đại Tư Mệnh, nhưng do nhiều đại đạo vây quanh nên không rõ.
- Tên này, không phải là quá cường hãn rồi chứ?
Sự chấn kinh trong lòng Mẫu Hoàng Đại Đế khó lòng dịu lại, Đại Tư Mệnh hiện giờ đã tới trình độ nào rồi, ngay cả nàng ta cũng không nhìn ra được.
- Giờ chỉ e hắn... hắn còn mạnh hơn cả Hắc Đế!
Mẫu Hoàng Đại Đế rùng mình, không dám nhìn nữa, nghĩ bụng:
- Đạo Tôn ở thời kỳ đỉnh phong có mạnh thế này không? Chắc là có chứ...
- Đại Tư Mệnh, sinh linh Hậu Thiên không phải quá mạnh rồi chứ?
Dưới Sinh Mệnh Cổ Thụ, Khởi Nguyên Thần Vương đột nhiên nói:
- Ba nghìn đế thi đó có lẽ là Phục Mân Đạo Tôn để lại đối phó với ngươi!
Tiếng của Đại Tư Mệnh truyền xuống:
- Giống chết mà không chết, giống sống mà không sống, đúng là sẽ không bị Sinh Mệnh đại đạo của ta khắc chế, nhưng Phục Mân Đạo Tôn sẽ không dự liệu được ta sẽ hồi sinh. Những đế thi kia không phải dùng để đối phó với ta, Khởi Nguyên không cần phải nghĩ nhiều.
- Không thể không đề phòng.
Khởi Nguyên Thần Vương nói:
- Có lẽ Phục Mân không có ý định đối phó với Đại Tư Mệnh, nhưng vị Phục Hy này thì chưa chắc đã không. Dù sao cũng là sinh linh Hậu Thiên, sẽ có dã tâm.
- Ta biết rồi.
Đại Tư Mệnh tiếp tục xem trận chiến giữa Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên, bỗng nói:
- Các ngươi gặp một vị Phong thị khác, nên lui, đừng xung đột trực tiếp với hắn.
- Phong thị?
Khởi Nguyên Thần Vương mấy người khựng lại, bỗng hiểu ra:
- Đại Tư Mệnh nói tới trận chiến còn lại?
Đại Tư Mệnh nhìn từ mặt nào cũng là chính diện, hắn không giống sinh linh của vũ trụ này, có thể nhìn thấy mọi thứ ở trước sau trên dưới.
Lúc này trong khu thứ bảy luân hồi còn có một trận chiến khác, cũng vô cùng đặc sắc.
Đó là trận chiến giữa Phong Hiếu Trung và thượng cổ chư đế, hai bên khổ chiến tới giờ cũng đã gần tới kết thúc, không thể tiếp tục kéo dài nữa, nhưng vẫn vô cùng đặc sắc.
Chiến đấu tới mức này, Phong Hiếu Trung và tám mươi hai vị đại đế cũng đã mệt nhoài, thần thông trước kia với họ mà nói đã vô dụng, Đạo Giải thần thông có thể phá bỏ mọi thần thông, mọi đại đạo, hai bên đều tinh thông Đạo Giải, vì thế buộc phải khai thác năng lượng mạnh hơn của Đạo Giải trong khi chiến đấu.
Giờ thì phải xem ai thông minh tài trí hơn, ai tinh thông Đạo Giải hơn thì người đó sẽ giành thắng lợi cuối cùng.
- Trảm Đạo, có trảm được trẫm không?
Ba tiếng nói của Mục Tiên Thiên trùng lặp lên nhau, vang lên oang oang đẩy lùi Tiên Thiên thần đao. Sáu cánh tay vung lên, trong lòng bàn tay hiện lên ba loại đại đạo cổ xưa nhất Nguyên Ma, Nguyên Thần và Chí Tà, tạo nên thái cực trong lòng bàn tay, ấn về phía Chung Nhạc.
Thái cực vận chuyển, huyền diệu phi phàm, ẩn chứa đại đạo cổ xưa nhất của vũ trụ cổ. Tam đạo vận chuyển, các loại thần thông chuyển biến bất định, mang sự thần diệu nhất chưởng hóa vạn thiên!
- Sao lại không trảm được?
Đao quang của Chung Nhạc chém xuống, sáu bàn tay của Mục Tiên Thiên cùng bị chặt đứt, nhưng bàn tay đứt lìa của nàng ta rơi vào Thần Ma Thái Cực Đồ dưới chân lại tự hóa đi, rồi ma đạo, thần đạo và tà đạo trong Thần Ma Thái Cực Đồ trào dâng, leo lên người nàng ta, nàng ta lại mọc ra sáu bàn tay.
Thần Ma Thái Cực Đồ của nàng ta giống như một cái Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa, có thể giúp nàng ta hồi phục nhục thân liên tục, không sợ bị Chung Nhạc giết.
Đột nhiên sáu tay nàng ta giơ lên, một chiếc trống đen bay ra, tùng một tiếng vang lên.
- Chư Thiên Vô Đạo? Hắc Đế lại chịu truyền thụ cho ngươi môn thần thông này?
Chung Nhạc sắc mặt khẽ biến, vội lùi về sau, nhưng đã bị tiếng trống đánh trúng, hự một tiếng, cảm thấy đại đạo cơ thể bị áp chế mạnh mẽ.
Mục Tiên Thiên bay tới, tiếng trống vẫn tiếp tục vang lên nhắm vào Chung Nhạc, đồng thời tám cánh tay liên tục đánh lên ngực Chung Nhạc!
Chung Nhạc hộc máu lùi về sau, đột nhiên đao quang quét ngang đẩy lui Mục Tiên Thiên, cúi nhìn ngực thì thấy ngực xuất hiện sáu cái lỗ, sắc mặt tối lại:
- Tiên Thiên, ta coi ngươi như đạo hữu, ngươi lại dùng loại thần thông này ám toán ta?
Mục Tiên Thiên lại lao tới, chiếc trống đen lại bùng phát uy năng.
Ba giọng nói của nàng ta trùng vào nhau, cười:
Loại ý cảnh này vô cùng ảo diệu, nhưng đạo hạnh đạt tới mức như Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên thì có thể làm được. Thần thông ý cảnh của họ quá cao, chư vị Đại Đế và Đế Quân đều có thể trừ bỏ nhãn trung thần thông hình thành do ý cảnh nhưng các thần ma khác thì khó lòng chống cự.
Thân thể Mẫu Hoàng Đại Đế lướt đi, hạ lệnh cho Côn Thần Mẫu Thần dưới trướng mình không được nhìn chiến trường. Nàng ta cũng không khỏi tim đập thình thịch, năng lượng mà Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên dùng tới đã hơn nàng ta quá nhiều khiến nàng ta run rẩy sợ hãi, sợ Chung Nhạc không giữ lời hứa.
- Hỗn Độn Khế Ước, chắc hắn sẽ không nuốt lời chứ? Trừ phi hắn muốn bị đồng hóa thành Hỗn Độn Khí...
Đột nhiên Mẫu Hoàng Đại Đế hạ thấp tiến vào khu thứ bảy luân hồi, thấy đạo hỏa rực cháy, một nữ tử đứng trong đạo hỏa quan sát trận chiến đấu.
- Tư Mệnh, ngươi cũng đang lo lắng sao?
Thân thể Mẫu Hoàng Đại Đế đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành nữ nhi đứng bên cạnh nàng ta, hai người giống như tỷ muội vậy.
Tư Mệnh lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Vãng Sinh Luân là của ta.
Mẫu Hoàng Đại Đế tức giận nói:
- Rõ ràng là có một nửa của ta có được không hả? Hơn nữa lần này ta tới cũng không phải đòi Vãng Sinh Luân, ta chỉ muốn hỏi suy nghĩ của ngươi!
- Ngươi có đòi ta cũng không trả.
Tư Mệnh vẻ mặt bình tĩnh nói.
Mẫu Hoàng Đại Đế phẫn nộ:
- Không lương tâm! Ta tốt xấu gì cũng là được coi như ngoại tổ của ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy!
Nàng ta đột nhiên khựng lại, nhìn về phía xa, thấy Sinh Mệnh Cổ Thụ lơ lửng, các vị Tử Vi Tinh Vực đứng dưới ngọn cây nguy nga, cũng đang thông qua khu thứ bảy quan sát trận chiến Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên.
- Khởi Nguyên, Nguyên Nha bọn họ... Ủa, còn có những gương mặt quen thuộc...
Mẫu Hoàng Đại Đế tim run lên, nhìn thấy dưới ngọn cây có nhiều Thần Vương hình dung cổ quái, có người tám đầu tám tay, cầm những loại Tiên Thiên thần binh khác nhau, có người phía sau đầu là một vầng mặt trời đỏ rực, ta cầm bảo thụ. Có người sau đầu là một vùng tinh không bao la, giống như nắm giữ không gian vô lượng, có nguòi thì quanh người là dòng sông thời gian mênh mông.
Mẫu Hoàng Đại Đế đột nhiên hiểu ra, da ga nổi lên.
- Đại Tư Mệnh đã hồi sinh các Thần Vương thời đại Hắc Ám sao?
Nàng ta rùng mình liền mấy cái, vội nhìn quanh, nhưng không thấy tung tích của Đại Tư Mệnh, không khỏi khựng lại, lẩm bẩm:
- Đại Tư Mệnh không quan chiến?
- Đại Tư Mệnh tới rồi.
Tư Mệnh bình tĩnh nói:
- Trận chiến này vô cùng quan trọng, lẽ nào hắn lại không tới? Những Thần Vương kia đều đứng trên lòng bàn tay của hắn.
Mẫu Hoàng Đại Đế vội nhìn kỹ lại, trong đầu bỗng trống rỗng. Nàng ta thấy tay của Đại Tư Mệnh, chỉ là, nó thực sự quá lớn khiến nàng không nghĩ tới đó là tay.
Rồi nàng ta thấy thân người Đại Tư Mệnh, giống như thiên lũy thiên bích chắn cả tầm nhìn của nàng ta. Nhìn lên phía trên nữa thì thấp thoáng thấy mặt chính diện của Đại Tư Mệnh, nhưng do nhiều đại đạo vây quanh nên không rõ.
- Tên này, không phải là quá cường hãn rồi chứ?
Sự chấn kinh trong lòng Mẫu Hoàng Đại Đế khó lòng dịu lại, Đại Tư Mệnh hiện giờ đã tới trình độ nào rồi, ngay cả nàng ta cũng không nhìn ra được.
- Giờ chỉ e hắn... hắn còn mạnh hơn cả Hắc Đế!
Mẫu Hoàng Đại Đế rùng mình, không dám nhìn nữa, nghĩ bụng:
- Đạo Tôn ở thời kỳ đỉnh phong có mạnh thế này không? Chắc là có chứ...
- Đại Tư Mệnh, sinh linh Hậu Thiên không phải quá mạnh rồi chứ?
Dưới Sinh Mệnh Cổ Thụ, Khởi Nguyên Thần Vương đột nhiên nói:
- Ba nghìn đế thi đó có lẽ là Phục Mân Đạo Tôn để lại đối phó với ngươi!
Tiếng của Đại Tư Mệnh truyền xuống:
- Giống chết mà không chết, giống sống mà không sống, đúng là sẽ không bị Sinh Mệnh đại đạo của ta khắc chế, nhưng Phục Mân Đạo Tôn sẽ không dự liệu được ta sẽ hồi sinh. Những đế thi kia không phải dùng để đối phó với ta, Khởi Nguyên không cần phải nghĩ nhiều.
- Không thể không đề phòng.
Khởi Nguyên Thần Vương nói:
- Có lẽ Phục Mân không có ý định đối phó với Đại Tư Mệnh, nhưng vị Phục Hy này thì chưa chắc đã không. Dù sao cũng là sinh linh Hậu Thiên, sẽ có dã tâm.
- Ta biết rồi.
Đại Tư Mệnh tiếp tục xem trận chiến giữa Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên, bỗng nói:
- Các ngươi gặp một vị Phong thị khác, nên lui, đừng xung đột trực tiếp với hắn.
- Phong thị?
Khởi Nguyên Thần Vương mấy người khựng lại, bỗng hiểu ra:
- Đại Tư Mệnh nói tới trận chiến còn lại?
Đại Tư Mệnh nhìn từ mặt nào cũng là chính diện, hắn không giống sinh linh của vũ trụ này, có thể nhìn thấy mọi thứ ở trước sau trên dưới.
Lúc này trong khu thứ bảy luân hồi còn có một trận chiến khác, cũng vô cùng đặc sắc.
Đó là trận chiến giữa Phong Hiếu Trung và thượng cổ chư đế, hai bên khổ chiến tới giờ cũng đã gần tới kết thúc, không thể tiếp tục kéo dài nữa, nhưng vẫn vô cùng đặc sắc.
Chiến đấu tới mức này, Phong Hiếu Trung và tám mươi hai vị đại đế cũng đã mệt nhoài, thần thông trước kia với họ mà nói đã vô dụng, Đạo Giải thần thông có thể phá bỏ mọi thần thông, mọi đại đạo, hai bên đều tinh thông Đạo Giải, vì thế buộc phải khai thác năng lượng mạnh hơn của Đạo Giải trong khi chiến đấu.
Giờ thì phải xem ai thông minh tài trí hơn, ai tinh thông Đạo Giải hơn thì người đó sẽ giành thắng lợi cuối cùng.
- Trảm Đạo, có trảm được trẫm không?
Ba tiếng nói của Mục Tiên Thiên trùng lặp lên nhau, vang lên oang oang đẩy lùi Tiên Thiên thần đao. Sáu cánh tay vung lên, trong lòng bàn tay hiện lên ba loại đại đạo cổ xưa nhất Nguyên Ma, Nguyên Thần và Chí Tà, tạo nên thái cực trong lòng bàn tay, ấn về phía Chung Nhạc.
Thái cực vận chuyển, huyền diệu phi phàm, ẩn chứa đại đạo cổ xưa nhất của vũ trụ cổ. Tam đạo vận chuyển, các loại thần thông chuyển biến bất định, mang sự thần diệu nhất chưởng hóa vạn thiên!
- Sao lại không trảm được?
Đao quang của Chung Nhạc chém xuống, sáu bàn tay của Mục Tiên Thiên cùng bị chặt đứt, nhưng bàn tay đứt lìa của nàng ta rơi vào Thần Ma Thái Cực Đồ dưới chân lại tự hóa đi, rồi ma đạo, thần đạo và tà đạo trong Thần Ma Thái Cực Đồ trào dâng, leo lên người nàng ta, nàng ta lại mọc ra sáu bàn tay.
Thần Ma Thái Cực Đồ của nàng ta giống như một cái Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa, có thể giúp nàng ta hồi phục nhục thân liên tục, không sợ bị Chung Nhạc giết.
Đột nhiên sáu tay nàng ta giơ lên, một chiếc trống đen bay ra, tùng một tiếng vang lên.
- Chư Thiên Vô Đạo? Hắc Đế lại chịu truyền thụ cho ngươi môn thần thông này?
Chung Nhạc sắc mặt khẽ biến, vội lùi về sau, nhưng đã bị tiếng trống đánh trúng, hự một tiếng, cảm thấy đại đạo cơ thể bị áp chế mạnh mẽ.
Mục Tiên Thiên bay tới, tiếng trống vẫn tiếp tục vang lên nhắm vào Chung Nhạc, đồng thời tám cánh tay liên tục đánh lên ngực Chung Nhạc!
Chung Nhạc hộc máu lùi về sau, đột nhiên đao quang quét ngang đẩy lui Mục Tiên Thiên, cúi nhìn ngực thì thấy ngực xuất hiện sáu cái lỗ, sắc mặt tối lại:
- Tiên Thiên, ta coi ngươi như đạo hữu, ngươi lại dùng loại thần thông này ám toán ta?
Mục Tiên Thiên lại lao tới, chiếc trống đen lại bùng phát uy năng.
Ba giọng nói của nàng ta trùng vào nhau, cười: