Bàn Đào Mẫu Thụ đột nhiên dừng lại, không tiếp tục nói nữa. Cành lá Mẫu Thụ khẽ chuyển động, nhánh cây mọc ra Bàn Đào chín muồi chậm rãi vươn tới trước mặt Chung Nhạc, quả Bàn Đào trên cây tự động tróc ra, rơi vào trong tay hắn, nói:
- Ta cũng không biết thời điểm Quy Khư bị hủy diệt, ta còn có thể sống sót được hay không. Ngươi mang theo hai quả Bàn Đào này của ta, sau khi ăn xong thì gieo trồng hạt Bàn Đào vào trong Thần Thổ, nói không chừng còn có thể trồng ra cây Bàn Đào Thần Thụ mới, cũng không tới mức khiến cho Bàn Đào Thần Thụ cứ như vậy bị diệt tuyệt!
Trong lòng Chung Nhạc vui mừng quá đỗi. Đây là Bàn Đào Thần Quả kết xuất trên Bàn Đào Mẫu Thụ, dược lực nhất định là mạnh tới mức kinh người. Lúc này, lại có thêm một cành Bàn Đào nữa chậm rãi vươn tới, đưa quả Bàn Đào Thần Quả thứ hai vào trong tay hắn. Chung Nhạc khom người bái tạ. Bàn Đào Mẫu Thụ nhàn nhạt nói:
- Thiếu niên, nói không chừng tương lai ta và ngươi sẽ có ngày gặp lại! Ngươi đi đi!
Chung Nhạc thu hồi hai quả Bàn Đào Thần Quả, khom người hỏi:
- Nếu có ngày gặp lại, ta nên xưng hô tiền bối như thế nào?
Cành lá cây Bàn Đào Mẫu Thụ kia đột nhiên chấn động, trước thân cây chợt xuất hiện hình chiếu một vị lão thái thái mặt mũi hiền lành, trên đỉnh đầu cành lá xum xuê, bộ dáng vô cùng già nua, mỉm cười nói:
- Ngươi nhớ kỹ khuôn mặt của ta! Sau này cứ gọi ta là Đế Lâm Lão Mẫu được rồi!
Chung Nhạc một lần nữa bái tạ, đi xuống tế đàn. Lúc này, khí tức của hắn đang không ngừng tăng lên, trong lòng không khỏi khẽ động:
- Nguyên đan chuyển thứ bảy sắp sửa thành rồi!
Đi xuống tầng tầng bậc thang, đợi Chung Nhạc bước ra một bước cuối cùng, tế đàn nhất thời biến mất không thấy đâu nữa. Bàn Đào Viên héo úa lại xuất hiện ở trước mắt.
Ầm ầm!
Trong lòng Chung Nhạc cả kinh, chỉ thấy hai cỗ thần thông va chạm ngay bên cạnh thân thể hắn, một cỗ chấn động khủng bố hoàn toàn bao phủ lấy hắn.
- Kẻ nào?
Hai gã cường giả đang giao phong kia cũng bị hắn đột nhiên xuất hiện dọa cho sợ hết hồn. Bằng Kim Dật giật mình quát lớn:
- Kẻ nào đột nhiên chạy ra? Bị đánh chết rồi sao? Hửm? Giống như là một tên tiểu bối Đan Nguyên Cảnh…
Kẻ đang giao thủ với hắn là một vị Cự bá Chân Linh Cảnh của Ma Tộc, thực lực vô cùng cường đại. Hai vị Cự bá tranh phong kịch liệt, chiến trường chính là địa phương vừa rồi Chung Nhạc đã tiến vào tế đàn kia. Mà Xích Tuyết vốn dĩ đang chờ hắn ở chỗ này, chẳng biết tại sao lại không thấy bóng dáng.
Trên người Chung Nhạc mang theo thương thế, trên mặt bừng bừng tức giận, nhìn về phía hai người, sắc mặt trầm xuống:
- Không ngờ lại dám đánh lén ta! Các ngươi chính là tìm đường chết có biết không?
Vị Cự bá Chân Linh Cảnh Ma Tộc kia bật cười ha hả, thanh âm như lôi đình:
- Tiểu bối Đan Nguyên Cảnh không ngờ lại dám hô to gọi nhỏ với ta! Ngươi có biết ta là ai không? Nói ra hù chết ngươi! Ta chính là Tu Vô Cực của Tu Đà Ma Tộc!
Ánh mắt Bằng Kim Dật chớp động, rơi xuống trên người Chung Nhạc, mỉm cười nói:
- Hóa ra là ngươi, Chung Sơn thị! Quả nhiên là trời muốn tiêu diệt ngươi, để cho ngươi tự làm bậy không thể sống, chủ động đưa mình tới cửa! Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết trong Quy Khư rồi, không nghĩ tới ngươi vậy mà vẫn còn sống. Chỉ là ngươi cũng quá không chịu nổi rồi, không ngờ cảnh giới lại rơi xuống tới Đan Nguyên Cảnh. Hẳn là đã chịu không ít khổ a Chung Sơn thị? Bất quá, ngươi rất nhanh sẽ không cần chịu khổ nữa, bởi vì ta ngay lập tức sẽ ăn tươi ngươi…
Đúng lúc này, khí tức Chung Nhạc ầm ầm tăng vọt, một hơi phá vỡ hàng rào cảnh giới Pháp Thiên Cảnh, trực tiếp tiến vào Pháp Thiên Cảnh, khom người bái một cái. Hư ảnh hơn một vạn Thần Ma hiện ra, chuyển động xung quanh Thái Cực Đồ, một phát đánh bay vị Cự bá Chân Linh Cảnh Ma Tộc kia.
Vị Cự bá kia trong lúc bất chợt trúng phải trọng kích này, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng vừa sợ vừa giận, đang muốn ổn định lại thân hình, đột nhiên một tiếng tiếng trống vang lên, ầm một tiếng nổ vang, vị Cự bá Ma Tộc kia bị chấn cho khí huyết toàn thân sôi trào.
- Để cho ngươi đánh lén ta!
Hai tay Chung Nhạc đập lên Quỳ Long Thần Cổ, tiếng trống ầm ầm chấn động. Quỳ Long Thần Cổ đụng thẳng lên trên người vị Cự bá Ma Tộc kia, nhất thời trong cơ thể hắn truyền tới thanh âm xương cốt vỡ vụn, đã vỡ nát không biết bao nhiêu cây xương sườn. Toàn thân hắn không ngừng lăn lộn, cuối cùng đụng phải một cây Bàn Đào Thần Thụ khô héo ở xa xa, lúc này mới dừng lại được thân thể. Trên mặt vị Cự bá Chân Linh Cảnh Ma Tộc kia lộ ra thần sắc hoảng sợ, lại há miệng phun một ngụm máu tươi, bộ dáng ủ rũ.
Ầm ầm!
Chung Nhạc lại một lần nữa cúi đầu, thi triển Thần Ma Triều Bái. Một cỗ chấn động khủng bố trùng kích thẳng tới. Vị Cự bá Ma Tộc kia vội vàng phốc một tiếng, biến thành một đạo ma yên bay nhanh về phía sau, tránh né phong mang của hắn, không ngừng thét to:
- Không phải ta đánh lén ngươi, mà là tự ngươi nhảy ra a!
Đạo ma yên cực nhanh lao đi, bay tới sau người một gã thiếu niên Ma Tộc, lại biến thành bộ dạng vị Cự bá Ma Tộc kia, vẫn còn đang không ngừng thổ huyết.
Gã thiếu niên Ma Tộc kia chính là Tu Đà Di, vội vàng nhìn về phía Chung Nhạc, trong lòng không khỏi ngưng trọng:
- Là cao thủ từ nơi nào tới? Vừa rồi sao lại không thấy hắn?
Lúc này, rất nhiều cường giả đang giằng co với nhau. Có kẻ đang giao thủ, có kẻ thì đang ngưng tụ khí thế. Kẻ đang giao đấu với Tu Đà Di chính là Khoa Phụ Đỉnh. Nhìn thấy Chung Nhạc đột nhiên chui ra, Khoa Phụ Đỉnh cũng bị dọa cho sợ hết hồn, trong lòng thầm nghĩ:
- Tiểu tử này từ nơi nào chui ra? Thực lực hắn như thế nào lại tăng lên một đoạn?
Chung Nhạc thu hồi Quỳ Long Thần Cổ, xoay người nhìn về phía Bằng Kim Dật, bộ dạng vui vẻ nói:
- Kim Dật tiền bối, vừa rồi ngươi nói tới chỗ nào? Đúng rồi! Ta đã chịu không ít khổ, ngươi muốn lập tức ăn tươi ta! Kim Dật tiền bối thật sự mạnh mẽ, dám ở trước mặt ta nói ra những lời này. Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào? Ta sẽ thành toàn ngươi!
Sắc mặt Bằng Kim Dật nhất thời kịch biến. Vừa rồi Chung Nhạc giao phong với đối thủ của hắn, mặc dù chiếm tiện nghi đánh lén, nhưng có thể một chiêu đánh bại gã cường địch này, khiến cho hắn phải bỏ chạy trối chết. Thực lực bậc này, tuyệt đối đã có tiền vốn khiêu chiến hắn, thậm chí nói không chừng còn mạnh hơn hắn một bậc.
- Ta cũng không biết thời điểm Quy Khư bị hủy diệt, ta còn có thể sống sót được hay không. Ngươi mang theo hai quả Bàn Đào này của ta, sau khi ăn xong thì gieo trồng hạt Bàn Đào vào trong Thần Thổ, nói không chừng còn có thể trồng ra cây Bàn Đào Thần Thụ mới, cũng không tới mức khiến cho Bàn Đào Thần Thụ cứ như vậy bị diệt tuyệt!
Trong lòng Chung Nhạc vui mừng quá đỗi. Đây là Bàn Đào Thần Quả kết xuất trên Bàn Đào Mẫu Thụ, dược lực nhất định là mạnh tới mức kinh người. Lúc này, lại có thêm một cành Bàn Đào nữa chậm rãi vươn tới, đưa quả Bàn Đào Thần Quả thứ hai vào trong tay hắn. Chung Nhạc khom người bái tạ. Bàn Đào Mẫu Thụ nhàn nhạt nói:
- Thiếu niên, nói không chừng tương lai ta và ngươi sẽ có ngày gặp lại! Ngươi đi đi!
Chung Nhạc thu hồi hai quả Bàn Đào Thần Quả, khom người hỏi:
- Nếu có ngày gặp lại, ta nên xưng hô tiền bối như thế nào?
Cành lá cây Bàn Đào Mẫu Thụ kia đột nhiên chấn động, trước thân cây chợt xuất hiện hình chiếu một vị lão thái thái mặt mũi hiền lành, trên đỉnh đầu cành lá xum xuê, bộ dáng vô cùng già nua, mỉm cười nói:
- Ngươi nhớ kỹ khuôn mặt của ta! Sau này cứ gọi ta là Đế Lâm Lão Mẫu được rồi!
Chung Nhạc một lần nữa bái tạ, đi xuống tế đàn. Lúc này, khí tức của hắn đang không ngừng tăng lên, trong lòng không khỏi khẽ động:
- Nguyên đan chuyển thứ bảy sắp sửa thành rồi!
Đi xuống tầng tầng bậc thang, đợi Chung Nhạc bước ra một bước cuối cùng, tế đàn nhất thời biến mất không thấy đâu nữa. Bàn Đào Viên héo úa lại xuất hiện ở trước mắt.
Ầm ầm!
Trong lòng Chung Nhạc cả kinh, chỉ thấy hai cỗ thần thông va chạm ngay bên cạnh thân thể hắn, một cỗ chấn động khủng bố hoàn toàn bao phủ lấy hắn.
- Kẻ nào?
Hai gã cường giả đang giao phong kia cũng bị hắn đột nhiên xuất hiện dọa cho sợ hết hồn. Bằng Kim Dật giật mình quát lớn:
- Kẻ nào đột nhiên chạy ra? Bị đánh chết rồi sao? Hửm? Giống như là một tên tiểu bối Đan Nguyên Cảnh…
Kẻ đang giao thủ với hắn là một vị Cự bá Chân Linh Cảnh của Ma Tộc, thực lực vô cùng cường đại. Hai vị Cự bá tranh phong kịch liệt, chiến trường chính là địa phương vừa rồi Chung Nhạc đã tiến vào tế đàn kia. Mà Xích Tuyết vốn dĩ đang chờ hắn ở chỗ này, chẳng biết tại sao lại không thấy bóng dáng.
Trên người Chung Nhạc mang theo thương thế, trên mặt bừng bừng tức giận, nhìn về phía hai người, sắc mặt trầm xuống:
- Không ngờ lại dám đánh lén ta! Các ngươi chính là tìm đường chết có biết không?
Vị Cự bá Chân Linh Cảnh Ma Tộc kia bật cười ha hả, thanh âm như lôi đình:
- Tiểu bối Đan Nguyên Cảnh không ngờ lại dám hô to gọi nhỏ với ta! Ngươi có biết ta là ai không? Nói ra hù chết ngươi! Ta chính là Tu Vô Cực của Tu Đà Ma Tộc!
Ánh mắt Bằng Kim Dật chớp động, rơi xuống trên người Chung Nhạc, mỉm cười nói:
- Hóa ra là ngươi, Chung Sơn thị! Quả nhiên là trời muốn tiêu diệt ngươi, để cho ngươi tự làm bậy không thể sống, chủ động đưa mình tới cửa! Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết trong Quy Khư rồi, không nghĩ tới ngươi vậy mà vẫn còn sống. Chỉ là ngươi cũng quá không chịu nổi rồi, không ngờ cảnh giới lại rơi xuống tới Đan Nguyên Cảnh. Hẳn là đã chịu không ít khổ a Chung Sơn thị? Bất quá, ngươi rất nhanh sẽ không cần chịu khổ nữa, bởi vì ta ngay lập tức sẽ ăn tươi ngươi…
Đúng lúc này, khí tức Chung Nhạc ầm ầm tăng vọt, một hơi phá vỡ hàng rào cảnh giới Pháp Thiên Cảnh, trực tiếp tiến vào Pháp Thiên Cảnh, khom người bái một cái. Hư ảnh hơn một vạn Thần Ma hiện ra, chuyển động xung quanh Thái Cực Đồ, một phát đánh bay vị Cự bá Chân Linh Cảnh Ma Tộc kia.
Vị Cự bá kia trong lúc bất chợt trúng phải trọng kích này, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng vừa sợ vừa giận, đang muốn ổn định lại thân hình, đột nhiên một tiếng tiếng trống vang lên, ầm một tiếng nổ vang, vị Cự bá Ma Tộc kia bị chấn cho khí huyết toàn thân sôi trào.
- Để cho ngươi đánh lén ta!
Hai tay Chung Nhạc đập lên Quỳ Long Thần Cổ, tiếng trống ầm ầm chấn động. Quỳ Long Thần Cổ đụng thẳng lên trên người vị Cự bá Ma Tộc kia, nhất thời trong cơ thể hắn truyền tới thanh âm xương cốt vỡ vụn, đã vỡ nát không biết bao nhiêu cây xương sườn. Toàn thân hắn không ngừng lăn lộn, cuối cùng đụng phải một cây Bàn Đào Thần Thụ khô héo ở xa xa, lúc này mới dừng lại được thân thể. Trên mặt vị Cự bá Chân Linh Cảnh Ma Tộc kia lộ ra thần sắc hoảng sợ, lại há miệng phun một ngụm máu tươi, bộ dáng ủ rũ.
Ầm ầm!
Chung Nhạc lại một lần nữa cúi đầu, thi triển Thần Ma Triều Bái. Một cỗ chấn động khủng bố trùng kích thẳng tới. Vị Cự bá Ma Tộc kia vội vàng phốc một tiếng, biến thành một đạo ma yên bay nhanh về phía sau, tránh né phong mang của hắn, không ngừng thét to:
- Không phải ta đánh lén ngươi, mà là tự ngươi nhảy ra a!
Đạo ma yên cực nhanh lao đi, bay tới sau người một gã thiếu niên Ma Tộc, lại biến thành bộ dạng vị Cự bá Ma Tộc kia, vẫn còn đang không ngừng thổ huyết.
Gã thiếu niên Ma Tộc kia chính là Tu Đà Di, vội vàng nhìn về phía Chung Nhạc, trong lòng không khỏi ngưng trọng:
- Là cao thủ từ nơi nào tới? Vừa rồi sao lại không thấy hắn?
Lúc này, rất nhiều cường giả đang giằng co với nhau. Có kẻ đang giao thủ, có kẻ thì đang ngưng tụ khí thế. Kẻ đang giao đấu với Tu Đà Di chính là Khoa Phụ Đỉnh. Nhìn thấy Chung Nhạc đột nhiên chui ra, Khoa Phụ Đỉnh cũng bị dọa cho sợ hết hồn, trong lòng thầm nghĩ:
- Tiểu tử này từ nơi nào chui ra? Thực lực hắn như thế nào lại tăng lên một đoạn?
Chung Nhạc thu hồi Quỳ Long Thần Cổ, xoay người nhìn về phía Bằng Kim Dật, bộ dạng vui vẻ nói:
- Kim Dật tiền bối, vừa rồi ngươi nói tới chỗ nào? Đúng rồi! Ta đã chịu không ít khổ, ngươi muốn lập tức ăn tươi ta! Kim Dật tiền bối thật sự mạnh mẽ, dám ở trước mặt ta nói ra những lời này. Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào? Ta sẽ thành toàn ngươi!
Sắc mặt Bằng Kim Dật nhất thời kịch biến. Vừa rồi Chung Nhạc giao phong với đối thủ của hắn, mặc dù chiếm tiện nghi đánh lén, nhưng có thể một chiêu đánh bại gã cường địch này, khiến cho hắn phải bỏ chạy trối chết. Thực lực bậc này, tuyệt đối đã có tiền vốn khiêu chiến hắn, thậm chí nói không chừng còn mạnh hơn hắn một bậc.