Tâm thần Chung Nhạc kích động, nhìn chằm chằm Phong Kỷ Khai. Thanh kiếm này đã rỉ sét bảy vạn năm, nhưng cũng đã mài dũa suốt bảy vạn năm!
Bảy vạn năm chưa từng chiến đấu, dĩ nhiên là không biết chiến đấu như thế nào. Nhưng thanh kiếm đã mài dũa bảy vạn năm, tích súc lực lượng bảy vạn năm, sẽ khiến cho thanh kiếm nhanh tới mức nào, sắc bén tới mức nào?
- Được! Ta cùng ngươi sóng vai chiến đấu!
Trong gian mật thất Thế Ngoại Chi Địa này, bàn tay Chung Nhạc và bàn tay Phong Kỷ Khai mạnh mẽ cầm chặt nhau.
- Từ nay về sau, trên thế gian đã có thêm Phục Hy thứ ba!
Chung Nhạc cười ha hả, nói:
- Ngươi còn có thể đợi thêm nữa không? Đợi thêm mấy năm nữa, kiếm của ngươi lại mài dũa thêm mấy năm nữa. Đến lúc đó, ta dẫn ngươi giết ra tương lai cho Phục Hy thị!
Phong Kỷ Khai trầm giọng nói:
- Đừng để cho ta, đừng để cho thanh kiếm này đợi quá lâu! Ta sợ tâm linh của ta và thanh kiếm này sẽ lại một lần nữa rỉ sét!
- Yên tâm! Ta sẽ không để cho các ngươi đợi quá lâu! Ta cần ngươi tiếp tục tu luyện! Công pháp mà phụ thân ngươi chưa bổ toàn xong, ta đã bổ toàn rồi, hiện tại ta sẽ truyền thụ cho ngươi. Ta cần thực lực của ngươi phải càng mạnh hơn nữa!
Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, truyền thụ cho hắn Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh mà chính mình đã bổ toàn, nói:
- Ngươi tiếp tục lưu lại nơi này, đợi tin tức của ta! Thời điểm tin tức của ta truyền tới, ngươi có thể chém tận toàn bộ những kẻ phản bội trong Thế Ngoại Chi Địa hay không?
Phong Kỷ Khai nhẹ nhàng vuốt ve thanh thiết kiếm của chính mình, thanh âm trầm thấp:
- Nó đã khát vọng uống máu tươi của bọn họ bảy vạn năm rồi!
Chung Nhạc và Phong Kỷ Khai rời khỏi địa phương Phong Thường Dương tu luyện. Trên thế gian này, rốt cuộc đã có thêm một Phục Hy nữa, khiến cho Chung Nhạc cảm giác được con đường của chính mình không còn cô đơn nữa, chính mình không còn cô đơn chiếc bóng nữa.
- Ngoại trừ ta, ngoại trừ Tư Mệnh, còn có một Phục Hy thứ ba! Chúng ta vẫn chưa quỳ xuống! Chúng ta vẫn chưa khuất phục! Chúng ta vẫn chưa ngã xuống!
Hắn và Phong Thường Dương tạm thời tách ra, dự định đi tìm một tòa cung điện dùng làm địa phương bế quan. Hiện tại hắn vẫn là thân phận Phong Vô Kỵ, thân là sứ giả của Thiên Đế và Bàn Hồ thị, tự nhiên là đạt được lễ ngộ và tôn trọng.
Hắn chuẩn bị giải khai phong ấn huyết mạch của bản thân, hết thảy giải khai toàn bộ phong ấn. Ở trong Thế Ngoại Chi Địa không có nguyền rủa của tồn tại tà ác, bởi vì nơi này không thuộc về vũ trụ ngoại giới, mà là độc lập ở bên ngoài vũ trụ. Nguyền rủa của tồn tại tà ác không thể ảnh hưởng tới nơi này.
Đây là cơ hội vô cùng khó được, nhất cử giải khai toàn bộ phong ấn huyết mạch và nguyền rủa, có thể khiến cho chiến lực của hắn lại đạt được sự đề thăng kinh người.
- Vô Kỵ tiểu hữu!
Đột nhiên, một đạo thanh âm từ sâu bên trong Thế Ngoại Chi Địa truyền tới. Trong lòng Chung Nhạc nhất thời giật mình. Thế Ngoại Chi Địa dù sao cũng là mảnh vỡ Đế tinh tiền triều, diện tích cực kỳ rộng lớn, kẻ này vậy mà có thể xuyên qua khoảng cách xa xôi như thế truyền âm tới, giống như là ghé vào bên tai hắn lên tiếng vậy, cực kỳ bất phàm.
- Vô Kỵ tiểu hữu, lão hủ Phong Chấn!
Đạo thanh âm kia nhàn nhạt nói:
- Nghe nói tiểu hữu nghĩ muốn giải khai phong ấn huyết mạch, không biết có cần lão hủ tương trợ hay không?
- Phong Chấn?
Chung Nhạc nhất thời rợn cả tóc gáy. Thời điểm hắn trở lại bảy vạn năm trước, trong số những kẻ phản bội trong Thế Ngoại Chi Địa có hai tôn Đế. Một người trong đó liền gọi là Phong Chấn Lão tổ.
Phong Chấn Lão tổ này cực kỳ lợi hại, năm đó ngay cả Phong Thường Dương cũng không thể giết chết hắn, đã để cho hắn trốn thoát một mạng.
Hắn là Thần Ma Phục Hy do trời sinh đất dưỡng, cũng là tên phản đồ ở trên đường trở về Tổ Tinh đã lập bia, viết ra hàng chữ chính mình diệt hết Phục Hy ở đây kia.
- Hắn vẫn còn sống!
Chung Nhạc nhất thời cảm thấy chính mình giống như bị một con đại độc xà ở trong bóng tối đang tập trung vậy, khom người nói:
- Không dám làm phiền tiền bối! Tiền bối, loại chuyện nhỏ giải khai phong ấn huyết mạch này, bản thân ta cũng có thể làm được!
Thanh âm Phong Chấn Lão tổ lại truyền tới, cười ha hả, nói:
- Tiểu hữu chỉ cần giải khai năm tầng huyết mạch Phục Hy, ở nơi này quả thật vô cùng đơn giản. Với tư chất của ngươi, hoàn toàn không đáng nhắc tới. Đáng tiếc! Ngươi không phải là Phục Hy thuần huyết, bằng không, ngươi giải khai mười thành phong ấn huyết mạch, sẽ gặp phải khó khăn không nhỏ rồi. Phong ấn huyết mạch của Phục Hy Thần Tộc ta, huyết thống càng cao, giải khai lại càng khó khăn!
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, thử dò xét hỏi:
- Có thể mời tiền bối chỉ điểm một chút hay không?
- Phong ấn huyết mạch tổng cộng có sáu đạo!
Thanh âm Phong Chấn Lão tổ giống như là ghé vào bên tai hắn thì thầm vậy, nói:
- Đạo thứ nhất giải khai hai thành phong ấn huyết mạch, cũng xem như đơn giản. Đạo thứ hai giải khai bốn thành phong ấn huyết mạch, cũng đã có chút khó khăn rồi. Đạo thứ ba giải khai sáu thành phong ấn huyết mạch, cần có nhãn giới và kiến thức không tầm thường, phải là kiến thức cấp bậc Đế Quân mới có thể giải khai. Đạo thứ tư giải khai tám thành phong ấn huyết mạch, cần có nhãn giới và kiến thức Đế cấp. Đã tới đạo thứ năm, giải khai mười thành phong ấn huyết mạch, nhãn giới và kiến thức cần có cũng đã cao tới mức không cách nào tưởng tượng nổi!
Chung Nhạc chờ đợi trong giây lát, thanh âm của Phong Chấn thủy chung cũng không có tiếp tục, vội vàng hỏi:
- Tiền bối, vậy đạo phong ấn thứ sáu thì sao? Đã giải khai được mười thành, phong ấn huyết mạch hẳn là đã không tồn tại rồi a? Vậy đạo phong ấn thứ sáu lại là cái gì?
- Đạo phong ấn thứ sáu, hắc hắc…
Thanh âm Phong Chấn Lão tổ vang lên:
- Đó là phong ấn Luân Hồi, một đạo phong ấn ác độc nhất! Ngươi gian gian khổ khổ giải khai mười thành phong ấn huyết mạch, liền sẽ phát hiện đạo phong ấn thứ sáu bị kích phát. Nếu ngươi chết oan chết uổng, sẽ không thể tiến vào Luân Hồi, không thể trọng sinh, chỉ có thể hồn phi phách tán. Nếu đã chết rồi, đó chính là thật sự chết rồi! Đó là phong ấn không thể giải khai…
Trong lòng Chung Nhạc đại chấn. Trăm cay ngàn đắng trải qua sinh tử mới giải khai được mười thành phong ấn huyết mạch, sau đó mới phát hiện sau mười thành còn có phong ấn Luân Hồi, vẫn còn nằm trong sự chưởng khống của đối phương. Đây sẽ là tuyệt vọng tới mức nào? Đây là nguyền rủa tuyệt hậu, phong ấn tuyệt hậu!
Một lúc sau, Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:
Bảy vạn năm chưa từng chiến đấu, dĩ nhiên là không biết chiến đấu như thế nào. Nhưng thanh kiếm đã mài dũa bảy vạn năm, tích súc lực lượng bảy vạn năm, sẽ khiến cho thanh kiếm nhanh tới mức nào, sắc bén tới mức nào?
- Được! Ta cùng ngươi sóng vai chiến đấu!
Trong gian mật thất Thế Ngoại Chi Địa này, bàn tay Chung Nhạc và bàn tay Phong Kỷ Khai mạnh mẽ cầm chặt nhau.
- Từ nay về sau, trên thế gian đã có thêm Phục Hy thứ ba!
Chung Nhạc cười ha hả, nói:
- Ngươi còn có thể đợi thêm nữa không? Đợi thêm mấy năm nữa, kiếm của ngươi lại mài dũa thêm mấy năm nữa. Đến lúc đó, ta dẫn ngươi giết ra tương lai cho Phục Hy thị!
Phong Kỷ Khai trầm giọng nói:
- Đừng để cho ta, đừng để cho thanh kiếm này đợi quá lâu! Ta sợ tâm linh của ta và thanh kiếm này sẽ lại một lần nữa rỉ sét!
- Yên tâm! Ta sẽ không để cho các ngươi đợi quá lâu! Ta cần ngươi tiếp tục tu luyện! Công pháp mà phụ thân ngươi chưa bổ toàn xong, ta đã bổ toàn rồi, hiện tại ta sẽ truyền thụ cho ngươi. Ta cần thực lực của ngươi phải càng mạnh hơn nữa!
Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, truyền thụ cho hắn Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh mà chính mình đã bổ toàn, nói:
- Ngươi tiếp tục lưu lại nơi này, đợi tin tức của ta! Thời điểm tin tức của ta truyền tới, ngươi có thể chém tận toàn bộ những kẻ phản bội trong Thế Ngoại Chi Địa hay không?
Phong Kỷ Khai nhẹ nhàng vuốt ve thanh thiết kiếm của chính mình, thanh âm trầm thấp:
- Nó đã khát vọng uống máu tươi của bọn họ bảy vạn năm rồi!
Chung Nhạc và Phong Kỷ Khai rời khỏi địa phương Phong Thường Dương tu luyện. Trên thế gian này, rốt cuộc đã có thêm một Phục Hy nữa, khiến cho Chung Nhạc cảm giác được con đường của chính mình không còn cô đơn nữa, chính mình không còn cô đơn chiếc bóng nữa.
- Ngoại trừ ta, ngoại trừ Tư Mệnh, còn có một Phục Hy thứ ba! Chúng ta vẫn chưa quỳ xuống! Chúng ta vẫn chưa khuất phục! Chúng ta vẫn chưa ngã xuống!
Hắn và Phong Thường Dương tạm thời tách ra, dự định đi tìm một tòa cung điện dùng làm địa phương bế quan. Hiện tại hắn vẫn là thân phận Phong Vô Kỵ, thân là sứ giả của Thiên Đế và Bàn Hồ thị, tự nhiên là đạt được lễ ngộ và tôn trọng.
Hắn chuẩn bị giải khai phong ấn huyết mạch của bản thân, hết thảy giải khai toàn bộ phong ấn. Ở trong Thế Ngoại Chi Địa không có nguyền rủa của tồn tại tà ác, bởi vì nơi này không thuộc về vũ trụ ngoại giới, mà là độc lập ở bên ngoài vũ trụ. Nguyền rủa của tồn tại tà ác không thể ảnh hưởng tới nơi này.
Đây là cơ hội vô cùng khó được, nhất cử giải khai toàn bộ phong ấn huyết mạch và nguyền rủa, có thể khiến cho chiến lực của hắn lại đạt được sự đề thăng kinh người.
- Vô Kỵ tiểu hữu!
Đột nhiên, một đạo thanh âm từ sâu bên trong Thế Ngoại Chi Địa truyền tới. Trong lòng Chung Nhạc nhất thời giật mình. Thế Ngoại Chi Địa dù sao cũng là mảnh vỡ Đế tinh tiền triều, diện tích cực kỳ rộng lớn, kẻ này vậy mà có thể xuyên qua khoảng cách xa xôi như thế truyền âm tới, giống như là ghé vào bên tai hắn lên tiếng vậy, cực kỳ bất phàm.
- Vô Kỵ tiểu hữu, lão hủ Phong Chấn!
Đạo thanh âm kia nhàn nhạt nói:
- Nghe nói tiểu hữu nghĩ muốn giải khai phong ấn huyết mạch, không biết có cần lão hủ tương trợ hay không?
- Phong Chấn?
Chung Nhạc nhất thời rợn cả tóc gáy. Thời điểm hắn trở lại bảy vạn năm trước, trong số những kẻ phản bội trong Thế Ngoại Chi Địa có hai tôn Đế. Một người trong đó liền gọi là Phong Chấn Lão tổ.
Phong Chấn Lão tổ này cực kỳ lợi hại, năm đó ngay cả Phong Thường Dương cũng không thể giết chết hắn, đã để cho hắn trốn thoát một mạng.
Hắn là Thần Ma Phục Hy do trời sinh đất dưỡng, cũng là tên phản đồ ở trên đường trở về Tổ Tinh đã lập bia, viết ra hàng chữ chính mình diệt hết Phục Hy ở đây kia.
- Hắn vẫn còn sống!
Chung Nhạc nhất thời cảm thấy chính mình giống như bị một con đại độc xà ở trong bóng tối đang tập trung vậy, khom người nói:
- Không dám làm phiền tiền bối! Tiền bối, loại chuyện nhỏ giải khai phong ấn huyết mạch này, bản thân ta cũng có thể làm được!
Thanh âm Phong Chấn Lão tổ lại truyền tới, cười ha hả, nói:
- Tiểu hữu chỉ cần giải khai năm tầng huyết mạch Phục Hy, ở nơi này quả thật vô cùng đơn giản. Với tư chất của ngươi, hoàn toàn không đáng nhắc tới. Đáng tiếc! Ngươi không phải là Phục Hy thuần huyết, bằng không, ngươi giải khai mười thành phong ấn huyết mạch, sẽ gặp phải khó khăn không nhỏ rồi. Phong ấn huyết mạch của Phục Hy Thần Tộc ta, huyết thống càng cao, giải khai lại càng khó khăn!
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, thử dò xét hỏi:
- Có thể mời tiền bối chỉ điểm một chút hay không?
- Phong ấn huyết mạch tổng cộng có sáu đạo!
Thanh âm Phong Chấn Lão tổ giống như là ghé vào bên tai hắn thì thầm vậy, nói:
- Đạo thứ nhất giải khai hai thành phong ấn huyết mạch, cũng xem như đơn giản. Đạo thứ hai giải khai bốn thành phong ấn huyết mạch, cũng đã có chút khó khăn rồi. Đạo thứ ba giải khai sáu thành phong ấn huyết mạch, cần có nhãn giới và kiến thức không tầm thường, phải là kiến thức cấp bậc Đế Quân mới có thể giải khai. Đạo thứ tư giải khai tám thành phong ấn huyết mạch, cần có nhãn giới và kiến thức Đế cấp. Đã tới đạo thứ năm, giải khai mười thành phong ấn huyết mạch, nhãn giới và kiến thức cần có cũng đã cao tới mức không cách nào tưởng tượng nổi!
Chung Nhạc chờ đợi trong giây lát, thanh âm của Phong Chấn thủy chung cũng không có tiếp tục, vội vàng hỏi:
- Tiền bối, vậy đạo phong ấn thứ sáu thì sao? Đã giải khai được mười thành, phong ấn huyết mạch hẳn là đã không tồn tại rồi a? Vậy đạo phong ấn thứ sáu lại là cái gì?
- Đạo phong ấn thứ sáu, hắc hắc…
Thanh âm Phong Chấn Lão tổ vang lên:
- Đó là phong ấn Luân Hồi, một đạo phong ấn ác độc nhất! Ngươi gian gian khổ khổ giải khai mười thành phong ấn huyết mạch, liền sẽ phát hiện đạo phong ấn thứ sáu bị kích phát. Nếu ngươi chết oan chết uổng, sẽ không thể tiến vào Luân Hồi, không thể trọng sinh, chỉ có thể hồn phi phách tán. Nếu đã chết rồi, đó chính là thật sự chết rồi! Đó là phong ấn không thể giải khai…
Trong lòng Chung Nhạc đại chấn. Trăm cay ngàn đắng trải qua sinh tử mới giải khai được mười thành phong ấn huyết mạch, sau đó mới phát hiện sau mười thành còn có phong ấn Luân Hồi, vẫn còn nằm trong sự chưởng khống của đối phương. Đây sẽ là tuyệt vọng tới mức nào? Đây là nguyền rủa tuyệt hậu, phong ấn tuyệt hậu!
Một lúc sau, Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói: