Mục lục
Cuộc chiến Vạn giới - KK Cố Hương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hắn cũng có một tấm Linh bài, ta gặp hắn ở trong Lục Đạo Lâu, kết xuống một tia thiện duyên!

- Hắn cũng là giả mạo, ngụy trang thành Địa Ngục Tuần Sát Sứ sao?

Khâu Cấm Nhi giật mình, hỏi lại.

- Tự nhiên là giả mạo!

Chung Nhạc vừa mới nói tới đây, sắc mặt đột nhiên đại biến, tăng nhanh cước bộ chạy ra ngoài. Ngay sau đó liền thấy thiên địa chấn động kịch liệt, một cỗ khí tức kinh khủng từ xa xa phóng nhanh tới. Tiếp theo, giữa không trung xuất hiện một cái cự trảo lông lá xồm xoàm, từ trên trời giáng xuống, chụp xuống Lục Đạo Lâu.

Trên cái cự trảo kia mọc đầy một tầng kim mao, cự trảo vô cùng tráng kiện, cơ nhục dưới lớp da căng cứng, khiến cho lớp da nhô lên, cực ky dữ tợn. Từng sợi từng sợi gân nhô lên thật cao, mơ hồ có thể nhìn thấy những đạo văn lộ Đồ đằng ẩn chứa trong những sợi gân thô to kia.

Thời điểm cái cự trảo này từ trên không trung chụp xuống, phát ra thanh âm nổ vang ầm ầm đùng đùng, bị chấn cho xuất hiện từng đạo từng đạo vết rách dài tới ngàn vạn trượng.

Mà đám kiến trúc bên ngoài Lục Đạo Lâu giống như gặp phải sự va chạm vô hình, chấn động kịch liệt một hồi liền nhao nhao tan rã, vỡ thành bột mịn.

Những nơi cự trảo kia đi qua, địa thủy phong hỏa bùng phát ba động khủng bố. Dùng cự trảo làm trung tâm, địa thủy phong hỏa ầm ầm thổi quét ra bốn phía, khiến cho mọi thứ xung quanh giống như muốn biến thành hỗn độn vậy.

Lan Hủy Tôn Thần bị dọa tới mức hồn phi phách tán, thầm nghĩ một tiếng mạng ta xong rồi. Đột nhiên, Chung Nhạc chợt vươn tay ra, chụp lấy cánh tay hắn, thân hình lướt ngang, ngay lập tức đã phóng ra ngàn vạn dặm, liên tục đụng vỡ không biết bao nhiêu bức tường, bao nhiêu tòa cung điện, bao nhiêu ngọc điện quỳnh lâu.

Cỗ ba động đáng sợ tới cực điểm kia điên cuồng thổi quét khắp nơi. Những nơi nó đi qua, không gì không bị phá hủy. Từng bức từng bức tường cao, từng tòa từng tòa cung điện, từng cái từng cái quỳnh lâu ở trong ba động hủy thiên diệt địa kia không ngừng tan rã, vỡ vụn, nát thành bột mịn.

Trong U Minh Phủ cũng có rất nhiều Quỷ Thần, lúc này ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, trực tiếp bị chấn vỡ nát, hồn phi phách tán.

Lan Hủy Tôn Thần hãi hùng khiếp vía, không dám quay đầu nhìn lại, trong lòng thầm nghĩ:

- Thượng sứ Thường Thiên Cơ xuất thủ cứu ta, sao lại không đi cứu vị Thượng sứ Thường Bất Ngữ kia chứ?

Tiên Thiên Mộc Diệu Chân Linh của Khâu Cấm Nhi đã gần như thức tỉnh, tốc độ không chậm hơn Chung Nhạc chút nào, vẫn như cũ nhanh như điện chớp, thủy chung vững vàng bám sát sau lưng Chung Nhạc.

Nếu Tiên Thiên Chân Linh của nàng thức tỉnh, chiến lực ở trong Địa Ngục Luân Hồi tuyệt đối sẽ không thua kém Chung Nhạc.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bệ và Ngạn để nàng đi theo Chung Nhạc xông vào Địa Phủ. Ở trong Địa Ngục Luân Hồi, hồn phách có thể phát huy ra uy lực cực kỳ to lớn, nhưng linh hồn nhất thể, hoặc là linh cường đại vô biên, cũng có thể phát huy ra uy năng kinh người.

- Gã Bạch Vô Thường kia không phải là tồn tại đã đại náo Địa Phủ! Kẻ đại náo Địa Phủ chính là chủ nhân của cự trảo kim mao này!

Chung Nhạc không ngừng bão táp lao đi, nhưng trong lòng vẫn vô cùng tò mò:

- Hắn không phải là kẻ đã đại náo Địa Phủ, vậy gã Bạch Vô Thường kia rốt cuộc là có lai lịch gì?

Sau lưng bọn họ, ba động hủy diệt giống như cuồng triều, không ngừng bôn tập ra bốn phương tám hướng. Chung Nhạc phóng ra không biết bao nhiêu vạn dặm, khoảng cách sợ rằng có thể kéo dài qua mấy cái Tinh cầu, nhưng cỗ cuồng triều hủy diệt kia vẫn không có xu thế suy kiệt. Bất quá, uy năng đã không lớn bằng trước đây.

Diện tích U Minh Thành quá lớn, một khỏa Thái Dương đặt vào trong đó cũng chỉ là một chấm nhỏ. Mà diện tích U Minh Phủ cũng lớn tới không cách nào tưởng tượng nổi. Mặc dù phạm vi hủy diệt của cái cự trảo kia cực lớn, nhưng bất quá cũng chỉ hủy diệt được một góc của U Minh Phủ mà thôi.

Tốc độ của Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi mặc dù cực nhanh, nhưng cũng chưa thể lao ra khỏi U Minh Phủ.

Chung Nhạc đột nhiên dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Chỉ thấy một cái đại chung thật lớn mà trong suốt đột nhiên xuất hiện, treo cao trên không trung U Minh Thành. Đại chung này lớn tới không thể tin nổi, so với Thái Dương cũng không nhỏ hơn chút nào, hơn nữa lại càng lúc càng lớn, đột nhiên chụp thẳng xuống dưới.

Đương!

Một tiếng chuông ngân thật lớn vang lên. Đại chung trong suốt chụp lấy toàn thể U Minh Phủ. Trên vách chuông trong suốt xuất hiện các loại văn lộ Đồ đằng quỷ dị, lóe lên liền biến mất, thân chuông lại khôi phục trong suốt như cũ, ẩn vào trong không gian.

- Không ra được rồi!

Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng.

Cuồng triều hủy diệt kinh khủng phía sau phóng vọt tới, ầm ầm bao phủ bọn họ.

Lan Hủy Tôn Thần không ngừng kêu la thảm thiết, tê tâm liệt phế. Trong hai con ngưu nhãn chảy xuống hai dòng nước mắt. Đột nhiên, tôn Ngưu Đầu Thần Tộc này chợt nhìn thấy Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đứng sừng sững trong cuồng triều hủy diệt, thân thể bất động như núi, uy năng cuồng triều khủng bố kia đã không đủ để gây tổn thương cho bọn họ.

Tiếng thét của Lan Hủy Tôn Thần càng lúc càng thấp dần, xấu hổ cười gượng hai tiếng, che giấu sự lo sợ trong lòng chính mình.

Chung Nhạc buông tay thả hắn xuống, dõi mắt nhìn về phía Lục Đạo Lâu.

Chỉ thấy cái cự trảo kim mao kia chụp lấy Lục Đạo Lâu, hung hăng lắc lư chấn động, nghĩ muốn nhổ tận gốc tòa Dị bảo này, nhưng trong lúc nhất thời một khắc lại không thể nhổ lên nổi. Mà trên không trung, mây mù lượn lờ, mây đen thảm đạm. Chỉ thấy cánh tay vô cùng tráng kiện kia ẩn giấu trong tầng mây, mơ hồ có thể nhìn thấy sau tầng mây là một khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.

Cái khuôn mặt này cực kỳ khổng lồ, nhưng xung quanh mây đen lượn lờ, không nhìn ra rốt cuộc là chủng tộc gì, cũng không thể nhìn rõ ràng khuôn mặt. Hắn cũng đã bị bao phủ bên trong cái đại chung trong suốt này. Bất quá, lại cũng không nhìn thấy hắn có chút hoảng hốt nào.

- Hắn rốt cuộc là tồn tại đẳng cấp gì? Chẳng lẽ là một tôn Thần Hoàng?

Trong lòng Chung Nhạc nghiêm nghị. Đột nhiên, lại có mười tám cỗ khí tức kinh khủng ầm ầm xao động, cuồn cuộn lao tới, đáp xuống bên trên cái đại chung trong suốt. Tiếp theo, trên mặt chuông chợt xuất hiện từng cái từng cái bàn tay khổng lồ. Sau đó, một khuôn mặt khổng lồ chợt cúi xuống, dán sát trên thân chuông, lại là một vị Thần Nhân ba mắt. Con mắt thứ ba trên mi tâm khuôn mặt này mở ra, vô số đạo Thần quang đan thành một tấm màn lớn chiếu xuống, sau đó rơi xuống trên thân thể chủ nhân cái cự trảo kim mao kia.

Tiếp theo, lại có thêm mười bảy khuôn mặt nữa dán sát trên vách chuông, nhìn vào trong chuông.

- Mười tám vị Phủ phán Địa Phủ, vậy mà đều đã tới đông đủ!

Lan Hủy Tôn Thần bị dọa tới mức run lập cập. Trong lòng Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi cũng trầm xuống. Mười tám vị Phủ phán đều chạy tới, dùng cái đại chung này chụp lấy U Minh Phủ, ngay cả bọn họ cũng bị bao vây dưới chuông.

Trận chiến này, bất luận ai thắng ai thua, đối với bọn họ cũng không phải là một chuyện tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK