Mục lục
Cuộc chiến Vạn giới - KK Cố Hương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chung Sơn thị, ngươi muốn đền bù gì? Nhớ kỹ! Không được đòi hỏi quá đáng!

Chung Nhạc khom người nói:

- Nhân Tộc ta có công với Tổ Tinh, nhưng hiện tại trong các tộc vẫn còn có Nhân Tộc ta làm nô. Một tộc có công làm sao có thể bị đối đãi như vậy? Còn xin Tôn Thần hạ lệnh, để cho các tộc giao ra Nhân Tộc, đưa tới trong Đại Hoang!

Sư Bất Dịch khẽ nhíu mày, nói:

- Nhân Tộc trên lãnh địa chúng ta là gia súc do chúng ta nuôi, chính là gia tài của chúng ta, há có thể giao cho ngươi?

Tôn Thần Minh Tây Hoang kia lại nhíu mày một cái, nói:

- Chung Sơn thị, không có khả năng giao toàn bộ Nhân Tộc cho ngươi. Các tộc chỉ có thể giao cho ngươi trăm vạn khẩu, xem như an ủi Kiếm Môn ngươi, nhiều hơn không được!

Chung Nhạc cười lấy lòng, nói:

- Tôn Thần, trăm vạn quá ít, cầm không đầy tay, ít nhất cũng ngàn vạn khẩu!

Khóe mắt tôn Thần Minh Tây Hoang kia khẽ nhảy lên một cái. Toàn bộ Nhân Tộc trong Đại Hoang tổng cộng cũng chỉ khoảng chừng ngàn vạn người, không ngờ Chung Nhạc một hơi liền đòi đền bù ngàn vạn nhân khẩu, thật sự là công phu sư tử ngoạm. Hắn lập tức lắc đầu, nói:

- Hai trăm vạn khẩu, không thể nhiều hơn!

- Chín trăm vạn khẩu!

Chung Nhạc trơ mắt nhìn hắn, nói. Tôn Thần Minh Tây Hoang kia cảm thấy buồn cười, quát lớn:

- Ngươi ngược lại dám cò kè mặc cả với ta? Ta nói hai trăm vạn khẩu chính là hai trăm vạn khẩu, không thể thay đổi!

Chung Nhạc lúng ta lúng túng nói:

- Nếu đã như thế, vậy thì hai trăm chín mươi vạn khẩu a?

Tôn Thần Minh Tây Hoang kia bật cười, lắc đầu nói:

- Cũng được! Lại cấp cho ngươi thêm chín mươi vạn khẩu. Ngươi đã đáp ứng, liền không thể lại gây chuyện thị phi, nhắc lại chuyện cũ nữa!

Chung Nhạc liên tục gật đầu. Tôn Thần Minh Tây Hoang kia liếc nhìn về phía đầu lĩnh các tộc, nói:

- Bản thân các tộc các ngươi thương nghị một chút, mỗi tộc ra bao nhiêu nhân khẩu, sau đó lập tức đưa tới Đại Hoang!

Đầu lĩnh các tộc lòng như đao cắt, lại không dám phản đối, chỉ có thể mở miệng xưng vâng. Côn Đại tiên sinh và Bằng Đại tiên sinh liếc nhìn nhau một cái, đánh bạo nói:

- Tôn Thần, Côn Bằng Thần Tộc ta cũng không có nuôi dưỡng Nhân Tộc, có phải sẽ được miễn hay không?

Tôn Thần Minh Tây Hoang kia thản nhiên nói:

- Côn Bằng Thần Tộc các ngươi có thể dùng tiền tài bảo vật đi các tộc khác mua một đám Nhân Tộc!

Côn Đại tiên sinh và Bằng Đại tiên sinh bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu xưng vâng.

Trong lòng Chung Nhạc cảm thấy mỹ mãn, đột nhiên nói:

- Tôn Thần, Thần Ma từ Côn Tinh còn sống trở về tổng cộng có hai vị, một vị là Diêm Ma Ha, đã bị Côn Thần ký sinh, một vị còn lại là ai?

Lời này vừa nói ra, trong lòng tất cả tồn tại ở đây nhất thời căng thẳng.

- Tôn Thần Minh còn lại chính là ta!

Một đạo thanh âm già nua vang lên. Chung Nhạc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy lão đầu quét rác Chư Càn Thần Tộc kia cất bước đi tới, đáp xuống trên Kiếm Môn Sơn. Đám người nhất thời sợ hãi. Lão đầu quét rác Chư Càn Thần Tộc kia lại vô cùng thản nhiên, nói:

- Ta cùng với Diêm Ma Ha còn sống trở về, bị các vị hoài nghi cũng là đương nhiên. Các vị, ta tế khởi Nguyên thần, mở rộng Bí cảnh, các ngươi có thể tùy ý dò xét. Nếu ta quả thật bị Côn Tộc ký sinh, các vị cứ việc xuất thủ đánh chết ta!

Dứt lời, lão giả này tế khởi Nguyên thần Thuần dương của chính mình, mở rộng Bí cảnh Nguyên thần, mặc cho tất cả mọi người quan sát dò xét. Lão giả này nhìn về phía Chung Nhạc, nói:

- Chung tiểu hữu, có thể mượn Thần kiếm của Kiếm Môn ngươi dùng một lát không?

Chung Nhạc lấy ra Đại Tự Tại Thần Kiếm, nói:

- Tiền bối, xin mời!

Lão giả này cầm lấy Đại Tự Tại Thần Kiếm, nhẹ nhàng rạch một cái sau gáy chính mình, xốc lên sọ não chính mình, lộ ra não tương trắng bóng nóng hầm hập. Lại rạch một cái trên lồng ngực, tách ra xương sườn, lộ ra trái tim đang đập thình thịch. Hắn lại tách ra huyết nhục tứ chi, lột ra túi da chính mình, nhất nhất bày ra trước mặt đám người.

Tôn Thần Minh Tây Hoang này hành sự quang minh lỗi lạc, cơ hồ lột sạch chính mình để cho Chúng Thần kiểm nghiệm. Đám người Chung Nhạc ngược lại cũng không có gì, vẫn chưa tu thành Thuần dương, không nhìn ra bao nhiêu manh mối, mà sáu tôn Thần Ma còn lại thì có thể nhìn cẩn thận rõ ràng. Nếu lão giả quét rác này thật sự đã bị Côn Thần ký sinh, tất nhiên sẽ không thể gạt được bọn họ. Sau một lúc lâu, một tôn Thần Minh cười nói:

- Cửu Mục sư huynh cũng không có vấn đề! Còn xin thu hồi Nguyên thần lại thôi. Ở trước mặt tiểu bối làm như vậy, chính là tự hạ thân phận, sư huynh thật sự chịu buông bỏ a!

Lão giả quét rác thu hồi lại Nguyên thần, khép lại sọ não chính mình, lắp lại huyết nhục bị mở ra, tiếp nối lại xương sườn, mặc lại túi da, nói:

- Thần Minh cũng cần phải tự chứng trong sạch, làm sao có thể qua loa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK