Mục lục
Cuộc chiến Vạn giới - KK Cố Hương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Một nữ nhân?

Sắc mặt Cô Hồng Tử nhất thời cổ quái, mở miệng khuyên nhủ:

- Sư đệ, trầm mê vào nữ sắc chính là không tốt, nhục dục sẽ khiến cho tâm trí u mê, làm lỡ tu vi tiến cảnh, móc sạch thân thể. Hơn nữa, nữ tử của Hiếu Mang Thần Tộc đều có ba cái đầu, nhiều đầu óc. Năm xưa Phong Hiếu Trung chính là chịu thua thiệt bởi nữ tử Hiếu Mang Thần Tộc, mới sinh ra tên phản tặc Phong Vô Kỵ này!

Chung Nhạc thoáng ngẩn ra, nhất thời biết hắn đã hiểu lầm, mỉm cười nói: .

Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà

- Ngươi yên tâm! Ta không phải muốn trộm nữ tử của Hiếu Mang Thần Tộc, cũng không phải là xem trọng nàng nữ tử nào. Nàng nữ tử này vô cùng quan trọng, Hiếu Mang Thần Tộc tầng tầng canh gác, phòng ngự sâm nghiêm, rất khó trộm nàng ra. Cho nên chi bằng mời sư huynh xuất thủ!

Cô Hồng Tử thấy tâm ý hắn đã quyết, trong lòng thầm than một tiếng:

- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Chung Sơn thị bị Vạn Tộc xem là cái đinh trong mắt cũng khó chạy thoát khỏi kiếp mỹ sắc. Thôi được! Ta liền theo hắn càn quấy một lần vậy!

Sau đầu Chung Nhạc, từng đạo từng đạo quang luân khẽ chuyển động, mở ra Bí cảnh Nguyên thần, mỉm cười nói:



- Xin mời sư huynh núp vào trong Bí cảnh Nguyên Thần của ta. Không gian Bí cảnh của ta cũng đủ lớn, không nhỏ hơn Bí cảnh của Cự bá bao nhiêu, không khí bên trong đủ cho sư huynh hô hấp mấy tháng trời cũng không hao cạn. Ta mang theo ngươi lẻn vào Hiếu Mang Thần Miếu, sau khi tới nơi đó, còn cần sư huynh xuất thủ đối phó với đám cường giả thủ vệ!

Cô Hồng Tử bay vào trong quang luân sau đầu hắn, tiến vào Bí cảnh Nguyên thần, quan sát sáu Đại Bí cảnh của Chung Nhạc, trong lòng không khỏi kinh ngạc tán thán:

- Trình độ rộng lớn của sáu đại Bí cảnh Nguyên thần của Chung sư đệ này so với ta cũng không kém chút nào. Không ngờ hắn trẻ tuổi như vậy đã có thể tu luyện tới trình độ này! Không tầm thường! Không tầm thường! Bí cảnh thứ sáu này như thế nào tu luyện ra được?

Trong lòng hắn còn đang nghi hoặc, thì thân thể Chung Nhạc đã biến đổi, biến thành một gã Luyện Khí Sĩ Hiếu Mang Thần Tộc, bay nhanh vào lãnh địa Hiếu Mang Thần Tộc. Cũng không lâu lắm, hắn đã đáp xuống Miếu trước Hiếu Mang Thần, sãi bước tiến vào trong Thần Miếu.

Mặc dù Đại Tế ty đời trước và Âm Tình Viên Khuyết của Hiếu Mang Thần Miếu đều đã chết, nhưng Thần Tộc này cũng không vì vậy mà nguyên khí đại thương. Trong tộc vẫn còn có rất nhiều cường giả, vẫn là một Đại tộc.

Chung Nhạc tiến vào tòa Thần Miếu xây dựa vào vách núi, tầng tầng đi lên trên. Trên đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều Tế ty áo bào trắng, phần nhiềulà Cự đầu Pháp Thiên Cảnh. Thậm chí hắn còn cảm ứng được khí tức của mấy vị Cự bá đã tu thành Chân Linh nữa.

- Trong Hiếu Mang Thần Tộc hẳn là còn có không ít Cự bá Thông Thần Cảnh. Ta tốt nhất không thể lộ ra bất luận sơ hở gì. Bằng không, đừng nói là trộm đi nữ nhân kia, cho dù muốn còn sống rời khỏi cũng là mười phần gian nan!

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ.

Âm Tình Viên Khuyết là Đại Tế ty của Tứ Phương Thần Miếu Hiếu Mang Thần Tộc, bình thường trấn thủ bốn tòa Thần Miếu ở bốn phương, là Cự bá Thông Thần Cảnh, cũng không phải là Đại Tế ty trấn thủ Chủ Thần Miếu. Địa vị của Tứ Phương Thần Miếu so với Chủ Thần Miếu còn thấp hơn không ít, cho nên Chung Nhạc phán đoán, tòa Chủ Thần Miếu kiến tạo trên quần thể Thánh Sơn này không có khả năng chỉ có một vị Cự bá Thông Thần Cảnh trấn thủ.

Hơn nữa, nguy hiểm nhất cũng không phải là các Cự bá của Hiếu Mang Thần Tộc, mà là Lão tổ tông của Hiếu Mang Thần Tộc, tôn Thần Ma chiếm giữ trong mặt trăng, tu hú chiếm tổ chích chòe kia. Đáng sợ nhất là, tôn Thần Ma này đã thay thế Nguyệt Linh, tiếp nhận tế tự của vạn vật sinh linh không biết bao nhiêu năm tháng đằng đẳng. Hơn nữa hắn còn đồng thời chiếm giữ Nguyệt Hạch và Nguyệt Linh đã sắp sửa trở thành Tiên Thiên Thần, giấu ở dưới Hiếu Mang Thần Miếu tiến hành luyện hóa, hấp thu năng lượng của Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần. Nếu kinh động tới hắn, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Chung Nhạc một đường đi lên vô cùng thuận lợi, không gặp phải bất kỳ ngăn trở nào. Thời điểm hắn sắp sửa leo lên tầng cao nhất của Thần Miếu, đột nhiên một gã Tế ty áo bào trắng chợt ngênh ngang đi tới, liếc mắt nhìn Chung Nhạc một cái, ánh mắt vô cùng sắc bén, trầm giọng nói:



- Nơi này là trọng địa Thần Miếu, chỉ có Tế ty mới được phép tiến vào! Ngươi là ai? Không biết quy củ này sao?

Chung Nhạc nhất mực cung kính, nói:

- Đệ tử là Hiếu Chung Sơn, vốn dĩ trú đóng ở nơi khác, trước đó không lâu Đại Tế ty mới đề bạt ta vào trong Thần Miếu! Vừa rồi Đại Tế ty mệnh lệnh cho ta tới đây…

Trong mắt gã Tế ty áo bào trắng kia lộ ra thần sắc chán ghét, cười lạnh nói:

- Hóa ra lại là tiểu bối do Đại Tế ty mới cất nhắc. Đại Tế ty tính toán nhỏ nhặt cũng không ít a! Nhiều lần xếp tiểu bối vào, chiếm giữ địa vị cao trong Thần Miếu. Hắn là không tín nhiệm những lão già chúng ta như sao?

Trong ngữ khí hắn mang theo tức giận nhàn nhạt. Đại Tế ty trong miệng hắn chính là chỉ Phong Vô Kỵ. Hiển nhiên, trong lòng hắn cực kỳ bất mãn đối với việc Phong Vô Kỵ đề bạt thân tín và trai tráng. Chung Nhạc khom người không nói gì, nhìn theo hắn đi xuống núi. Lúc hắn một lần nữa ngẩng đầu lên, tướng mạo hắn đã biến thành bộ dáng của vị Tế ty áo bào trắng kia, hoàn toàn giống như đúc, không nhìn ra có bất cứ điểm khác nhau nào, nghênh nghênh ngang ngang tiến vào tầng cao nhất của Thần Miếu.

Đột nhiên, lại có một gã Tế ty áo bào trắng nữa đi tới, mỉm cười nói:

- Sơ Chính huynh, không phải ngươi đã xuống núi làm việc rồi sao? Sao lại quay lên đây như vậy?

Thanh âm Chung Nhạc thay đổi, biến thành thanh âm của gã Tế ty áo bào trắng Hiếu Sơ Chính kia, mỉm cười nói:

- Vừa rồi vội vàng, ta đã quên một ít chuyện, bây giờ phải trở về xử lý cho xong!

Gã Tế ty áo bào trắng kia liếc nhìn bốn phía một cái, thấp giọng nói:



- Sơ Chính huynh, ngươi nói Hiếu Vô Kỵ đang thương nghị chuyện gì với Sa Kỳ Sơn, lại thần thần bí bí như thế? Ngay cả chúng ta cũng muốn giấu diếm?

- Hiếu Vô Kỵ?

Chung Nhạc thoáng ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã tỉnh ngộ lại. Hiếu Vô Kỵ chính là Phong Vô Kỵ. Sau khi Phong Vô Kỵ trở về Hiếu Mang Thần Tộc, bởi vì tị hiềm, tránh cho bị Hiếu Mang Thần Tộc chỉ trích, cho nên đã sửa lại họ của mình. Ngược lại chuyện Sa Kỳ Sơn cũng đang ở nơi đây đúng là chuyện hắn không ngờ tới. Chung Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:

- Còn có thể là cái gì? Địa vị hắn bất ổn, muốn mượn tay Sa Kỳ Sơn để củng cố địa vị. Nói không chừng hớn còn muốn triệu hoán Côn Bằng Thần Tộc tới làm chỗ chống lưng nữa. Ta xem chuyện này cực kỳ không thuận mắt! Nếu Côn Bằng Thần Tộc thật sự bị triệu hồi tới, cả Tây Hoang cũng chỉ lớn có bây nhiêu, chẳng lẽ còn muốn để cho Hiếu Mang Thần Tộc ta phân cắt một phần lãnh địa tặng cho Côn Bằng Tộc sao?

Gã Tế ty áo bào trắng kia cũng cười lạnh, nói:

- Chính là đạo lý này! Không bằng chúng ta liên hợp các Tế ty, liên thủ vạch tội hắn, bãi miễn đi chức vị Đại Tế ty của hắn?

Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng, gật đầu nói:

- Bất quá, tuyệt đối không thể tiết lộ tin tức, tránh cho bị hắn sớm biết được tin tức! Ngươi đi liên lạc với các sư huynh, chúng ta cẩn thận thương nghị một phen. Ngươi biết làm sao có thể tìm được ta a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK