- Đây rốt cuộc là nơi nào? Sao lại có nhiều bảo vật như vậy?
Hắn thầm thấy khó hiểu.
- Phải làm sao rời khỏi đây mới là vấn đề chính.
Tân Hỏa bay ra, quan sát xung quanh thì thấy tất cả bảo vật đã được họ cất vào trong gương, nơi này giờ trống huơ trống hoác, không thấy bất cứ đường nào có thể rời đi.
Chung Nhạc ngồi khoanh chân, cố gắng hồi phục tinh thần lực. Ngọn lửa nhỏ bay qua bay lại tìm kiếm đường ra.
Sau một hồi lâu, tiếng cười của Tân Hỏa vọng lại:
- Đây rồi! Có người phong ấn không gian này, chắc là cắt một phần không gian trong vũ trụ rồi phong ấn lại, giống như tạo một cái hộp vậy! Hắn phong ấn rất khéo, không tìm được cả chỗ mặt cắt không gian. Cũng may không qua mắt được ta, khi chồng các không gian với nhau hắn vẫn để lại chút dấu vết.
Chung Nhạc hồi phục, tiến lại gần, mở thần nhãn quan sát kỹ lưỡng, không thấy bất cứ điều gì bất thường.
Chung Nhạc lấy Tiên Thiên thần đao ra, thân đao chiếu không gian phía trước, thấy không gian lay động, sự ảo diệu ẩn chứa trong không gian lập tức hiển hiện, các tầng phong cấm phong ấn phủ đầy nơi không gian nhìn có vẻ như chẳng có gì, tách biệt với ngoại giới, chế tạo một không gian khép kín.
Họ đang ở chính trong không gian khép kín này.
- Bản lĩnh giỏi thật!
Chung Nhạc cảm thán, thủ đoạn này dùng tới đồ đằng không gian, hắn không hề thấy xa lạ. Tân Hỏa truyền thụ cho hắn Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh cũng có rất nhiều đồ đằng văn không gian, chỉ là hắn tham ngộ chưa sâu, còn trong không gian này dùng tới đồ đằng văn vô cùng ảo diệu và phức tạp!
- Ủa, dùng Tiên Thiên thần đao có thể chiếu ra ngoại giới!
Chung Nhạc tinh thần chấn động, thấy thần đao chiếu lên cảnh tượng bên ngoài, phía sau số đồ đằng văn không gian kia là một vùng đầy cung điện, lầu gác mênh mông, cảnh sắc hùng vĩ tuyệt đẹp.
- Hình như ta từng tới đây rồi… là Thiên Đình của Ba La Lục Đạo Giới!
Chung Nhạc chuyển động Tiên Thiên thần đao, đột nhiên lộ vẻ không hiểu, lẩm bẩm:
- Hình như Ba La Lục Đạo Giới lúc này không được yên bình…
Ba La Lục Đạo Giới, Bàn Cổ Thần Nhân cổ xưa mà cường đại nâng Lục Đại Luân Hồi, trong sáu bàn tay là sáu tòa Thiên Cung của Lục Đạo Giới, trên đỉnh đầu là Thiên Đình.
Còn phía trên bầu trời Thiên Đình, vô số làn khói dài thiên biến vạn hóa xuyên qua tấm chắn hoa lệ, hướng vào trong Thiên Đình.
Trong Thiên Đình đã có vô số thiên binh thiên tướng dưới sự dẫn đầu của các Thiên Vương bày trận thế, duy trì những tấm màn sáng khổng lồ chặn các làn khói đó. Mỗi lần xung kích đều vang lên tiếng giống như tiếng chuông, mỗi lần va đập là tấm màn ánh sáng hiện lên hàng tỷ đồ đằng văn, liên tục bị tiêu diệt rồi lại sinh ra.
Chung Nhạc dùng Tiên Thiên thần đao chiếu xung quanh, thấy Thiên Đình như gặp đại địch, vô vàn cỗ chiến thuyền bay trên không trung, đông đảo các vị thần ma hùng vĩ xuất trận, đi trên những chiếc thuyền lớn, lao ra ngoài nhưng bị ngăn cản liên tục.
Chính giữa Thiên Đình, thần quang vô biên giống như cái trần nhà khổng lồ chắn ngang thiên đình. Đệ nhất Giới Đế, Ba La Giới Đế tọa trấn bên dưới, bên cạnh là lục đại Giới Chủ, còn có mấy vị cao thâm khó lường, có lẽ Tạo Vật Chủ của Ba La Lục Đạo Giới, lạnh lùng quan sát trận chiến.
Chung Nhạc dùng Tiên Thiên thần đao chiếu ra bên ngoài, chỉ thấy vài gương mặt rất lớn, mơ mơ hồ hồ, không thể nhìn rõ được. Có lẽ mấy vị tấn công Thiên Đình không muốn người khác thấy gương mặt thật.
- Dư nghiệt tiền triều!
Ba La Giới Đế hừ lạnh, thản nhiên nói:
- Còn muốn làm mưa làm gió mạo phạm thiên điều thiên uy, cứu dư nghiệt của Phục Hy thị, thật quá to gan!
Vị Giới Đế này trước nay đều tươi cười vui vẻ, tính tình thâm trầm, nhưng lúc này không kìm được động nộ.
Hắn có nộ khí không phải vì dư nghiệt tiền triều tới tấn công Thiên Đình của hắn mà là vì hắn đã suy nghĩ không chu đáo.
- Ta không nên nhận Thiên Nguyên Luân Hồi Kính. Thiên Nguyên Luân Hồi Kính có thể nhận nhưng kẻ bên trong thì buộc phải bắt Tử Quang Quân Vương đưa đi. Tử Quang đúng là tâm cơ sâu sắc, để tên Chung Nhạc ở trong gương, rõ ràng biết chắc chắn dư nghiệt tiền triều sẽ tới cứu, liền đẩy ta ra làm lá chắn. Hắn đi rồi, không đem theo Chung Nhạc, hắn thì thoát khỏi Tử Vi Tinh Vực, còn để ta đối phó với đám dư nghiệt này!
Hắn khá phẫn nộ, tuy thời đại Địa Kỷ đã qua mười vạn năm nhưng Phục Hy thị không phải đã bị tuyệt diệt từ mười vạn năm trước. Tám vạn năm trước trong vũ trụ Phục Hy thần tộc vẫn là thế lực rất lớn mạnh, trận chiến cuối cùng ở đệ nhất Lục Đạo Giới phế tích, phần lớn sức mạnh của Phục Hy thần tộc khi đó đã bị tiêu diệt, người đã chết, người thì bỏ chạy, người thì đầu hàng, người thì luân hồi.
Sau hai ba vạn năm sau, thần tộc này mới im lìm không dấu tích, bị thời gian nuốt chửng huyết mạch cuối cùng, biến mất.
Nhưng anh hào, trí giả Phục Hy thần tộc năm đó, vì tương lại quật khởi sau này đã để lại rất nhiều thế lực giấu mình. Có người vào luân hồi, chuyển thế tới các chủng tộc khác để giấu mình. Có người thì rời khỏi ba nghìn Lục Đạo Giới, vào sâu trong vũ trụ hư không, tìm kiếm nơi đất lành. Có người thì phong ấn bản thân, còn có người muốn nhục thân vào Hư Không Giới để bảo toàn bản thân.
Mấy vạn năm sau, thỉnh thoảng lại có hậu thế của Phục Hy thần tộc vùng dậy nhưng đều bị trấn áp trong vũng máu.
Chắc chắn Tử Quang Quân Vương biết Chung Nhạc bị bắt sẽ dẫn tới dư nghiệt tiền triều nên vứt miếng khoai nóng này cho Ba La Giới Đế.
Hắn là đệ nhất Giới Đế của ba nghìn Lục Đạo Giới, đương nhiên là không sợ, nhưng bị Tử Quang Quân Vương chơi một vố như vậy trong lòng rất bất bình,
- Tên Tử Quang này cũng chẳng phải loại gì tốt, tính kế ta một lần, nhưng hắn tặng Thiên Nguyên Luân Hồi Kính cho ta, cũng coi như bồi thường.
Ba La Giới Đế vẫn bình tĩnh ung dung, đợi những người bên ngoài kia thi triển thủ đoạn cuối cùng thì hắn thi triển lôi đình nhất kích, đánh một mẻ lưới, hắn có tự tin mình làm được!
Đệ nhất Giới Đế của ba nghìn Lục Đạo Giới, lâu lắm rồi không thể hiện uy phong!
Đột nhiên Ba La Giới Đế có chút lo sợ, giống như phát giác được điểm gì đó không ổn, sắc mặt bỗng biến đổi, vội đứng dậy:
- Nguy rồi, bảo khố của ta! Có thứ gì đó đang muốn phá cấm chế của bảo khố!
Hắn vội bước đi, lao nhanh về hướng bảo khố Thiên Đình. Vừa tới cửa, định mở phong cấm thì đột nhiên phong cấm vỡ tan, ánh sáng chói lòa bắn ra, đẩy bay hắn về sau.
Chung Nhạc hai tay nâng cao Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, bước chân ra khỏi bảo khố, một chùm sáng bắn thẳng về hướng truyền tống trận.
- Tân Hỏa, ngươi lại dùng cạn tinh thần lực của ta rồi!
- Không điều động toàn bộ uy năng Thiên Nguyên Luân Hồi Kính thì sao đánh lui được Ba La Giới Đế? Thiếu niên, mau chạy, mau chạy đi!
Hắn thầm thấy khó hiểu.
- Phải làm sao rời khỏi đây mới là vấn đề chính.
Tân Hỏa bay ra, quan sát xung quanh thì thấy tất cả bảo vật đã được họ cất vào trong gương, nơi này giờ trống huơ trống hoác, không thấy bất cứ đường nào có thể rời đi.
Chung Nhạc ngồi khoanh chân, cố gắng hồi phục tinh thần lực. Ngọn lửa nhỏ bay qua bay lại tìm kiếm đường ra.
Sau một hồi lâu, tiếng cười của Tân Hỏa vọng lại:
- Đây rồi! Có người phong ấn không gian này, chắc là cắt một phần không gian trong vũ trụ rồi phong ấn lại, giống như tạo một cái hộp vậy! Hắn phong ấn rất khéo, không tìm được cả chỗ mặt cắt không gian. Cũng may không qua mắt được ta, khi chồng các không gian với nhau hắn vẫn để lại chút dấu vết.
Chung Nhạc hồi phục, tiến lại gần, mở thần nhãn quan sát kỹ lưỡng, không thấy bất cứ điều gì bất thường.
Chung Nhạc lấy Tiên Thiên thần đao ra, thân đao chiếu không gian phía trước, thấy không gian lay động, sự ảo diệu ẩn chứa trong không gian lập tức hiển hiện, các tầng phong cấm phong ấn phủ đầy nơi không gian nhìn có vẻ như chẳng có gì, tách biệt với ngoại giới, chế tạo một không gian khép kín.
Họ đang ở chính trong không gian khép kín này.
- Bản lĩnh giỏi thật!
Chung Nhạc cảm thán, thủ đoạn này dùng tới đồ đằng không gian, hắn không hề thấy xa lạ. Tân Hỏa truyền thụ cho hắn Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh cũng có rất nhiều đồ đằng văn không gian, chỉ là hắn tham ngộ chưa sâu, còn trong không gian này dùng tới đồ đằng văn vô cùng ảo diệu và phức tạp!
- Ủa, dùng Tiên Thiên thần đao có thể chiếu ra ngoại giới!
Chung Nhạc tinh thần chấn động, thấy thần đao chiếu lên cảnh tượng bên ngoài, phía sau số đồ đằng văn không gian kia là một vùng đầy cung điện, lầu gác mênh mông, cảnh sắc hùng vĩ tuyệt đẹp.
- Hình như ta từng tới đây rồi… là Thiên Đình của Ba La Lục Đạo Giới!
Chung Nhạc chuyển động Tiên Thiên thần đao, đột nhiên lộ vẻ không hiểu, lẩm bẩm:
- Hình như Ba La Lục Đạo Giới lúc này không được yên bình…
Ba La Lục Đạo Giới, Bàn Cổ Thần Nhân cổ xưa mà cường đại nâng Lục Đại Luân Hồi, trong sáu bàn tay là sáu tòa Thiên Cung của Lục Đạo Giới, trên đỉnh đầu là Thiên Đình.
Còn phía trên bầu trời Thiên Đình, vô số làn khói dài thiên biến vạn hóa xuyên qua tấm chắn hoa lệ, hướng vào trong Thiên Đình.
Trong Thiên Đình đã có vô số thiên binh thiên tướng dưới sự dẫn đầu của các Thiên Vương bày trận thế, duy trì những tấm màn sáng khổng lồ chặn các làn khói đó. Mỗi lần xung kích đều vang lên tiếng giống như tiếng chuông, mỗi lần va đập là tấm màn ánh sáng hiện lên hàng tỷ đồ đằng văn, liên tục bị tiêu diệt rồi lại sinh ra.
Chung Nhạc dùng Tiên Thiên thần đao chiếu xung quanh, thấy Thiên Đình như gặp đại địch, vô vàn cỗ chiến thuyền bay trên không trung, đông đảo các vị thần ma hùng vĩ xuất trận, đi trên những chiếc thuyền lớn, lao ra ngoài nhưng bị ngăn cản liên tục.
Chính giữa Thiên Đình, thần quang vô biên giống như cái trần nhà khổng lồ chắn ngang thiên đình. Đệ nhất Giới Đế, Ba La Giới Đế tọa trấn bên dưới, bên cạnh là lục đại Giới Chủ, còn có mấy vị cao thâm khó lường, có lẽ Tạo Vật Chủ của Ba La Lục Đạo Giới, lạnh lùng quan sát trận chiến.
Chung Nhạc dùng Tiên Thiên thần đao chiếu ra bên ngoài, chỉ thấy vài gương mặt rất lớn, mơ mơ hồ hồ, không thể nhìn rõ được. Có lẽ mấy vị tấn công Thiên Đình không muốn người khác thấy gương mặt thật.
- Dư nghiệt tiền triều!
Ba La Giới Đế hừ lạnh, thản nhiên nói:
- Còn muốn làm mưa làm gió mạo phạm thiên điều thiên uy, cứu dư nghiệt của Phục Hy thị, thật quá to gan!
Vị Giới Đế này trước nay đều tươi cười vui vẻ, tính tình thâm trầm, nhưng lúc này không kìm được động nộ.
Hắn có nộ khí không phải vì dư nghiệt tiền triều tới tấn công Thiên Đình của hắn mà là vì hắn đã suy nghĩ không chu đáo.
- Ta không nên nhận Thiên Nguyên Luân Hồi Kính. Thiên Nguyên Luân Hồi Kính có thể nhận nhưng kẻ bên trong thì buộc phải bắt Tử Quang Quân Vương đưa đi. Tử Quang đúng là tâm cơ sâu sắc, để tên Chung Nhạc ở trong gương, rõ ràng biết chắc chắn dư nghiệt tiền triều sẽ tới cứu, liền đẩy ta ra làm lá chắn. Hắn đi rồi, không đem theo Chung Nhạc, hắn thì thoát khỏi Tử Vi Tinh Vực, còn để ta đối phó với đám dư nghiệt này!
Hắn khá phẫn nộ, tuy thời đại Địa Kỷ đã qua mười vạn năm nhưng Phục Hy thị không phải đã bị tuyệt diệt từ mười vạn năm trước. Tám vạn năm trước trong vũ trụ Phục Hy thần tộc vẫn là thế lực rất lớn mạnh, trận chiến cuối cùng ở đệ nhất Lục Đạo Giới phế tích, phần lớn sức mạnh của Phục Hy thần tộc khi đó đã bị tiêu diệt, người đã chết, người thì bỏ chạy, người thì đầu hàng, người thì luân hồi.
Sau hai ba vạn năm sau, thần tộc này mới im lìm không dấu tích, bị thời gian nuốt chửng huyết mạch cuối cùng, biến mất.
Nhưng anh hào, trí giả Phục Hy thần tộc năm đó, vì tương lại quật khởi sau này đã để lại rất nhiều thế lực giấu mình. Có người vào luân hồi, chuyển thế tới các chủng tộc khác để giấu mình. Có người thì rời khỏi ba nghìn Lục Đạo Giới, vào sâu trong vũ trụ hư không, tìm kiếm nơi đất lành. Có người thì phong ấn bản thân, còn có người muốn nhục thân vào Hư Không Giới để bảo toàn bản thân.
Mấy vạn năm sau, thỉnh thoảng lại có hậu thế của Phục Hy thần tộc vùng dậy nhưng đều bị trấn áp trong vũng máu.
Chắc chắn Tử Quang Quân Vương biết Chung Nhạc bị bắt sẽ dẫn tới dư nghiệt tiền triều nên vứt miếng khoai nóng này cho Ba La Giới Đế.
Hắn là đệ nhất Giới Đế của ba nghìn Lục Đạo Giới, đương nhiên là không sợ, nhưng bị Tử Quang Quân Vương chơi một vố như vậy trong lòng rất bất bình,
- Tên Tử Quang này cũng chẳng phải loại gì tốt, tính kế ta một lần, nhưng hắn tặng Thiên Nguyên Luân Hồi Kính cho ta, cũng coi như bồi thường.
Ba La Giới Đế vẫn bình tĩnh ung dung, đợi những người bên ngoài kia thi triển thủ đoạn cuối cùng thì hắn thi triển lôi đình nhất kích, đánh một mẻ lưới, hắn có tự tin mình làm được!
Đệ nhất Giới Đế của ba nghìn Lục Đạo Giới, lâu lắm rồi không thể hiện uy phong!
Đột nhiên Ba La Giới Đế có chút lo sợ, giống như phát giác được điểm gì đó không ổn, sắc mặt bỗng biến đổi, vội đứng dậy:
- Nguy rồi, bảo khố của ta! Có thứ gì đó đang muốn phá cấm chế của bảo khố!
Hắn vội bước đi, lao nhanh về hướng bảo khố Thiên Đình. Vừa tới cửa, định mở phong cấm thì đột nhiên phong cấm vỡ tan, ánh sáng chói lòa bắn ra, đẩy bay hắn về sau.
Chung Nhạc hai tay nâng cao Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, bước chân ra khỏi bảo khố, một chùm sáng bắn thẳng về hướng truyền tống trận.
- Tân Hỏa, ngươi lại dùng cạn tinh thần lực của ta rồi!
- Không điều động toàn bộ uy năng Thiên Nguyên Luân Hồi Kính thì sao đánh lui được Ba La Giới Đế? Thiếu niên, mau chạy, mau chạy đi!