Trong Tà Đế Cung, vô số đệ tử Tiên Thiên Tà Đế có kẻ đang tu luyện, có kẻ đang đi tuần, có kẻ đang luyện bảo, cũng có kẻ đang song tu, cũng có một số kẻ đang lịch luyện trong Chư Thiên.
Thiên Dực Cổ Thuyền đột nhiên xuất hiện, trực tiếp lao tới, đụng thẳng lên trên cánh cửa Tà Đế Cung, khiến cho cánh cửa gãy rời làm đôi.
Tiếp theo, chiếc Cổ thuyền khổng lồ đụng sập không biết bao nhiêu tòa cung điện, một đường lao thẳng về phía trước. Những nơi nó đi qua, núi non biến thành bột mịn. Đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế bị đụng vỡ thành huyết vụ, ngói bể gạch nát bay tán loạn bốn phía. Chiếc Cổ thuyền chấn động ngàn cặp cánh, cắt đứt không gian thành không biết bao nhiêu mảnh. Từng tòa từng tòa đại điện kể cả đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế trong điện cũng bị nghiền ép thành huyết vụ.
Từng đám từng đám kiến trúc của Tà Đế Cung bị đụng ra một đường thông đạo dài hẹp, giống như một thanh kiếm khổng lồ vậy, thẳng tắp chỉ thẳng về phía trung tâm của Tà Đế Cung.
Lần va chạm này tạo thành sự phá hư khủng bố, dư ba trùng kích đánh bay không biết bao nhiêu đệ tử Tiên Thiên Tà Đế. Có gã đệ tử tu vi thấp kém trực tiếp tan xương nát thịt trong dư ba.
Ầm ầm ầm!
Thiên Dực Cổ Thuyền vẫn luôn trượt tới trung tâm của Tà Đế Cung, đụng ngã mấy cây cột của tòa đại điện trung tâm kia, lúc này mới dừng lại.
- Không ngờ Thiên Thừa Tướng lại cương mãnh như vậy! Đáng kính! Đáng sợ!
Bích Lạc tiên sinh tán thán một tiếng, đi xuống Cổ thuyền. Ngục chủ Thiên Ngục và ba mươi Thiên Đạo Thân cũng nhao nhao đi xuống Cổ thuyền. Đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế may mắn còn sống sót phía sau không khỏi giận dữ. Một tôn Đế Quân Đại viên mãn phẫn nộ quát lớn một tiếng, giết về phía trước, lạnh lùng nói:
- Yêu nghiệt phương nào…
Phốc!
Mi tâm hắn chợt bắn ra một đoàn huyết quang, chính là chân thân Ma đạo của Mục Tiên Thiên vươn một ngón tay ra, điểm lên mi tâm của hắn, trực tiếp đánh chết hắn, hồn phi phách tán.
- Sư tôn!
Một vị Đế Quân Đại viên mãn khác phát ra thanh âm thê lương. Vào lúc này, ba mươi tôn Thiên Đạo Thân đồng thanh quát lớn, đều tự tế khởi Bảo vật Thiên đạo của chính mình.
Thiên Mạc treo cao, bốn tòa Thiên môn đứng thẳng, bao phủ xung quanh tòa cung điện nơi Tiên Thiên Tà Đế bế quan. Chính phản Vạn Tự Ấn huyền phù trên không trung, ngăn chặn Nam Bắc, định trụ Đông Tây.
Thiên Võng treo cao, ẩn sâu vào tầng tầng không gian.
Thiên Thùy Thái Cực Ấn huyền phù ở trung ương, Đấu Mỗ Tố Hoàng Đồ tung bay, biến thành Long Phượng giao hợp Âm Dương. Long Phượng cưỡi trên Thiên Toàn Xa, nhật nguyệt làm bánh xe phóng chạy như bay, bay lên Huyền Hoàng Sơn. Trên Huyền Hoàng Sơn có Chư Thiên Cung, trong Chư Thiên Cung có một tòa Dao Đài.
Trên Dao Đài, Quy Tước bay lên, đáp xuống trên Thiên Sách Lâu ở trung tâm Dao Đài. Trước Thiên Sách Lâu là Thiên Địa Đàn, tại trung tâm Thiên Địa Đàn là Hỗn Thiên Nghi, trên Hỗn Thiên Nghi phiêu phù Đại Phạm Thiên.
Trung tâm Đại Phạm Thiên chính là Thiên Tâm Châu, định trụ trung tâm vũ trụ.
Sát biên giới Thiên Địa Đàn lại có Bát Tác Du Biểu định bát phương, bên trong Thiên Sách Lâu lại có Thiên bệ, cung phụng Hỗn Nguyên Đại La Kiếm.
Sau lưng Thiên Sách Lâu lại có Huyền Nữ Bát Phong Cung, trong cung chứa đựng Tứ Quý Thiên Bình, cung phụng Trượng Thiên Bộ Địa Thiên Thư. Cánh cửa hậu cung Huyền Nữ Bát Phong Cung là Huyền Tẫn Chi Môn, cánh cửa đại môn là Thiên Đạo Mệnh Môn. Trong mỗi cánh cửa phân biệt ẩn chứa một kiện Bảo vật Thiên đạo Thiên Ấn, Thiên Bàn. Trong sân Huyền Nữ Bát Phong Cung có một cái giếng, hình dáng như Thiên Ngục.
Trong khoảnh khắc, ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo đã bao vây tòa cung điện nơi Tiên Thiên Tà Đế bế quan. Ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo kết hợp lại với nhau, cấu thành một phiến Thế giới Thiên đạo.
Mà ba mươi Thiên Đạo Thân của Thiên đều tự chưởng khống Bảo vật Thiên đạo của chính mình. Có kẻ ngồi xếp bằng dưới đất, nghiêm chỉnh ngồi trước Thiên Tâm Châu, có kẻ đứng trên Thiên Võng, có kẻ ngồi dưới Bát Tác Du Biểu, có kẻ điều khiển Thiên Toàn Xa, có kẻ nâng lên Đấu Mỗ Tố Hoàng Đồ… mỗi người đều có hình thái khác nhau.
Thế giới Thiên đạo này bao vây toàn thể tòa cung điện ở trung tâm. Đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế từ bên ngoài giết tới, nhao nhao đụng lên trên vách Thế giới Thiên đạo, bị hất bay ngược ra ngoài.
Đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế giận dữ, nhao nhao công kích lên vách Thế giới Thiên đạo, thậm chí có kẻ còn tế khởi Đế binh, nhưng lại không thể gây tổn thương tới Thế giới Thiên đạo kia chút nào.
- Bảo vật Thiên đạo còn có thể dùng như vậy?
Ánh mắt Chung Nhạc sáng lên. Thiên Đạo Thân của Thiên đã biến nơi này thành một phiến Thế giới Thiên đạo, bao vây cung điện của Tiên Thiên Tà Đế vào bên trong. Đã có Thế giới Thiên đạo này, Thiên sẽ có thể trực tiếp xâm nhập vào, dung hợp với Thế giới Thiên đạo.
Cũng tức là nói, bất cứ lúc nào Thiên cũng có khả năng đi tới.
Thế giới Thiên đạo này đã hình thành, Thiên liền đứng ở thế bất bại, vững vàng ăn chắc Tiên Thiên Tà Đế.
Ầm ầm!
Ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo không ngừng chấn động, uy năng bạo phát. Tòa cung điện mà Tiên Thiên Tà Đế bế quan lập tức chia năm xẻ bảy. Tầng tầng không gian nội tàng hết thảy tan rã, trực tiếp yên diệt, biến mất không còn.
Duy nhất không bị chấn nát, chỉ có một tôn Thần Ma vĩ ngạn, toàn thân tà khí lẫm nhiên, trước mặt phiêu phù một khỏa Hắc nhãn.
Tiên Thiên Tà Đế!
- Mục Tiên Thiên! Tiểu Phục Hy!
Tiên Thiên Tà Đế vươn tay cầm Hắc Đế Ma Nhãn lên, đột nhiên đứng dậy, ánh mắt rơi xuống trên người Bích Lạc tiên sinh, Ngục chủ Thiên Ngục và ba mươi Thiên Đạo Thân, trong mắt lóe lên một đạo lãnh quang:
- Còn có Thiên nữa? . Ngôn Tình Trọng Sinh
Hắn nửa cười nửa không, thản nhiên nói:
Thiên Dực Cổ Thuyền đột nhiên xuất hiện, trực tiếp lao tới, đụng thẳng lên trên cánh cửa Tà Đế Cung, khiến cho cánh cửa gãy rời làm đôi.
Tiếp theo, chiếc Cổ thuyền khổng lồ đụng sập không biết bao nhiêu tòa cung điện, một đường lao thẳng về phía trước. Những nơi nó đi qua, núi non biến thành bột mịn. Đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế bị đụng vỡ thành huyết vụ, ngói bể gạch nát bay tán loạn bốn phía. Chiếc Cổ thuyền chấn động ngàn cặp cánh, cắt đứt không gian thành không biết bao nhiêu mảnh. Từng tòa từng tòa đại điện kể cả đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế trong điện cũng bị nghiền ép thành huyết vụ.
Từng đám từng đám kiến trúc của Tà Đế Cung bị đụng ra một đường thông đạo dài hẹp, giống như một thanh kiếm khổng lồ vậy, thẳng tắp chỉ thẳng về phía trung tâm của Tà Đế Cung.
Lần va chạm này tạo thành sự phá hư khủng bố, dư ba trùng kích đánh bay không biết bao nhiêu đệ tử Tiên Thiên Tà Đế. Có gã đệ tử tu vi thấp kém trực tiếp tan xương nát thịt trong dư ba.
Ầm ầm ầm!
Thiên Dực Cổ Thuyền vẫn luôn trượt tới trung tâm của Tà Đế Cung, đụng ngã mấy cây cột của tòa đại điện trung tâm kia, lúc này mới dừng lại.
- Không ngờ Thiên Thừa Tướng lại cương mãnh như vậy! Đáng kính! Đáng sợ!
Bích Lạc tiên sinh tán thán một tiếng, đi xuống Cổ thuyền. Ngục chủ Thiên Ngục và ba mươi Thiên Đạo Thân cũng nhao nhao đi xuống Cổ thuyền. Đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế may mắn còn sống sót phía sau không khỏi giận dữ. Một tôn Đế Quân Đại viên mãn phẫn nộ quát lớn một tiếng, giết về phía trước, lạnh lùng nói:
- Yêu nghiệt phương nào…
Phốc!
Mi tâm hắn chợt bắn ra một đoàn huyết quang, chính là chân thân Ma đạo của Mục Tiên Thiên vươn một ngón tay ra, điểm lên mi tâm của hắn, trực tiếp đánh chết hắn, hồn phi phách tán.
- Sư tôn!
Một vị Đế Quân Đại viên mãn khác phát ra thanh âm thê lương. Vào lúc này, ba mươi tôn Thiên Đạo Thân đồng thanh quát lớn, đều tự tế khởi Bảo vật Thiên đạo của chính mình.
Thiên Mạc treo cao, bốn tòa Thiên môn đứng thẳng, bao phủ xung quanh tòa cung điện nơi Tiên Thiên Tà Đế bế quan. Chính phản Vạn Tự Ấn huyền phù trên không trung, ngăn chặn Nam Bắc, định trụ Đông Tây.
Thiên Võng treo cao, ẩn sâu vào tầng tầng không gian.
Thiên Thùy Thái Cực Ấn huyền phù ở trung ương, Đấu Mỗ Tố Hoàng Đồ tung bay, biến thành Long Phượng giao hợp Âm Dương. Long Phượng cưỡi trên Thiên Toàn Xa, nhật nguyệt làm bánh xe phóng chạy như bay, bay lên Huyền Hoàng Sơn. Trên Huyền Hoàng Sơn có Chư Thiên Cung, trong Chư Thiên Cung có một tòa Dao Đài.
Trên Dao Đài, Quy Tước bay lên, đáp xuống trên Thiên Sách Lâu ở trung tâm Dao Đài. Trước Thiên Sách Lâu là Thiên Địa Đàn, tại trung tâm Thiên Địa Đàn là Hỗn Thiên Nghi, trên Hỗn Thiên Nghi phiêu phù Đại Phạm Thiên.
Trung tâm Đại Phạm Thiên chính là Thiên Tâm Châu, định trụ trung tâm vũ trụ.
Sát biên giới Thiên Địa Đàn lại có Bát Tác Du Biểu định bát phương, bên trong Thiên Sách Lâu lại có Thiên bệ, cung phụng Hỗn Nguyên Đại La Kiếm.
Sau lưng Thiên Sách Lâu lại có Huyền Nữ Bát Phong Cung, trong cung chứa đựng Tứ Quý Thiên Bình, cung phụng Trượng Thiên Bộ Địa Thiên Thư. Cánh cửa hậu cung Huyền Nữ Bát Phong Cung là Huyền Tẫn Chi Môn, cánh cửa đại môn là Thiên Đạo Mệnh Môn. Trong mỗi cánh cửa phân biệt ẩn chứa một kiện Bảo vật Thiên đạo Thiên Ấn, Thiên Bàn. Trong sân Huyền Nữ Bát Phong Cung có một cái giếng, hình dáng như Thiên Ngục.
Trong khoảnh khắc, ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo đã bao vây tòa cung điện nơi Tiên Thiên Tà Đế bế quan. Ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo kết hợp lại với nhau, cấu thành một phiến Thế giới Thiên đạo.
Mà ba mươi Thiên Đạo Thân của Thiên đều tự chưởng khống Bảo vật Thiên đạo của chính mình. Có kẻ ngồi xếp bằng dưới đất, nghiêm chỉnh ngồi trước Thiên Tâm Châu, có kẻ đứng trên Thiên Võng, có kẻ ngồi dưới Bát Tác Du Biểu, có kẻ điều khiển Thiên Toàn Xa, có kẻ nâng lên Đấu Mỗ Tố Hoàng Đồ… mỗi người đều có hình thái khác nhau.
Thế giới Thiên đạo này bao vây toàn thể tòa cung điện ở trung tâm. Đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế từ bên ngoài giết tới, nhao nhao đụng lên trên vách Thế giới Thiên đạo, bị hất bay ngược ra ngoài.
Đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế giận dữ, nhao nhao công kích lên vách Thế giới Thiên đạo, thậm chí có kẻ còn tế khởi Đế binh, nhưng lại không thể gây tổn thương tới Thế giới Thiên đạo kia chút nào.
- Bảo vật Thiên đạo còn có thể dùng như vậy?
Ánh mắt Chung Nhạc sáng lên. Thiên Đạo Thân của Thiên đã biến nơi này thành một phiến Thế giới Thiên đạo, bao vây cung điện của Tiên Thiên Tà Đế vào bên trong. Đã có Thế giới Thiên đạo này, Thiên sẽ có thể trực tiếp xâm nhập vào, dung hợp với Thế giới Thiên đạo.
Cũng tức là nói, bất cứ lúc nào Thiên cũng có khả năng đi tới.
Thế giới Thiên đạo này đã hình thành, Thiên liền đứng ở thế bất bại, vững vàng ăn chắc Tiên Thiên Tà Đế.
Ầm ầm!
Ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo không ngừng chấn động, uy năng bạo phát. Tòa cung điện mà Tiên Thiên Tà Đế bế quan lập tức chia năm xẻ bảy. Tầng tầng không gian nội tàng hết thảy tan rã, trực tiếp yên diệt, biến mất không còn.
Duy nhất không bị chấn nát, chỉ có một tôn Thần Ma vĩ ngạn, toàn thân tà khí lẫm nhiên, trước mặt phiêu phù một khỏa Hắc nhãn.
Tiên Thiên Tà Đế!
- Mục Tiên Thiên! Tiểu Phục Hy!
Tiên Thiên Tà Đế vươn tay cầm Hắc Đế Ma Nhãn lên, đột nhiên đứng dậy, ánh mắt rơi xuống trên người Bích Lạc tiên sinh, Ngục chủ Thiên Ngục và ba mươi Thiên Đạo Thân, trong mắt lóe lên một đạo lãnh quang:
- Còn có Thiên nữa? . Ngôn Tình Trọng Sinh
Hắn nửa cười nửa không, thản nhiên nói: