Phục Bảo Điền trở về Tiên Thiên Cung, bẩm báo tình hình của mình lên Tiên Thiên Đế Quân:
- Dịch Quân Vương nhất định làm theo ý mình, xử trảm Phong Thần Vĩnh trước mặt mọi người, không những không tuân theo chỉ ý của Đế Quân mà con uy hiếp ta, mong Đế Quân hạ lệnh xử trảm hắn!
Tiên Thiên Đế Quân vẻ mặt phẫn nộ, cười khảy:
- Tên khốn kiếp này ngay mệnh lệnh của ta cũng không nghe nữa rồi, đúng là hỗn xược…
- Đế Quân khoan đã!
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng của Tử Quang Quân Vương. Tử Quang Quân Vương bước nhanh vào, cười:
- Đế Quân không đến nỗi vì một chuyện nhỏ này mà trừng phạt Dịch Quân Vương chứ?
Tiên Thiên Đế Quân cười khảy:
- Giờ hắn đã có binh quyền rồi, sau này không phải sẽ tạo phản sao?
Tử Quang Quân Vương khuyên nhủ:
- Phong Thần Vĩnh và Phù Bảo Điền muốn công khai tạo phản, muốn giết hết tướng lĩnh Trấn Thiên Quan để đầu quân cho Thiên Đình. Không những nói vậy mà còn làm vậy rồi. Tội đáng vạn lần chết, Dịch Quân Vương xử trí như vậy không có gì là sai.
Phù Bảo Điền ánh mắt lay động:
- Dịch Quân Vương nghênh ngang hỗn hào…
Tử Quang Quân Vương nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Dịch Quân Vương có quyền đó, quyền tiền trảm hậu tấu cũng là Đế Quân ban cho. Đế Quân, nếu người bắt Dịch Quân Vương thì ai trấn thủ Trấn Thiên Quan?
Tiên Thiên Đế Quân cười:
- Ta vốn cũng không có ý định bắt hắn, chỉ là muốn dọa hắn mà thôi. Tử Quang, ngươi trước giờ đều bất hòa với hắn, tại sao lại nói hộ hắn?
- Hắn nịnh nọt lấy lòng người khác, ta khinh thường nhân cách của hắn nhưng khâm phục thủ đoạn của hắn, hơn nữa Dịch Quân Vương không sai, vì thế phải nói hộ hắn.
Tử Quang Quân Vương cười:
- Bệ hạ, ta muốn mượn vị Phục sư huynh đây một chút.
Tiên Thiên Đế Quân cười:
- Bên cạnh ngươi không có cao thủ, ta sợ ngươi sẽ bị thích sát, có Phù Bảo Điền bên cạnh ta cũng yên tâm. Phù Bảo Điền, sau này ngươi đi theo Tử Quang Quân Vương, bảo vệ sự an nguy cho hắn.
Phù Bảo Điền cúi người vâng..
Tử Quang Quân Vương cáo từ, dẫn Phù Bảo Điền rời đi. Đến khi trở về cung điện, Tử Quang Quân Vương ngồi xuống, trầm giọng nói:
- Phục sư huynh, gần đây ta cứ cảm giác bất an, ngươi giúp ta làm một việc. Ta cần ngươi tới Thiên Đình gặp Vũ Đô Lang.
- Vũ Đô Lang là ai?
Phù Bảo Điền khựng người không hiểu.
Tử Quang Quân Vương nói:
- Tiên Thiên ma thần của vũ trụ cổ xưa, là kẻ thù sống chết của Lê Dương Thần Quân, giờ sống tại Thiên Đình. Lê Dương Thần Quân tiền thế chết trong tay Vũ Đô Lang, bị hắn đánh lén nên chết. Kiếp này chuyển thế nhân tộc, trở thành Dịch Phong. Ngươi đi gặp Vũ Đô Lang, quan sát nhất cử nhất động của hắn, xem trí tuệ, thần thông của hắn so với Dịch Phong thì thế nào.
Phù Bảo Điền hiểu ra, kêu lên:
- Tử Quang tiên sinh nghi ngờ Dịch Phong có thể là không phải Lê Dương Thần Quân?
- Lê Dương Thần Quân và Vũ Đô Lang đã tranh đấu không biết bao lâu, bất phân thắng bại, có nghĩa là trí tuệ thần thông của họ tương đương. Mà biểu hiện của Dịch quân thực sự nằm ngoài dự liệu của ta. Trí tuệ, thủ đoạn của hắn đều không giống như Vũ Đô Lang có thể là địch thủ. Ngươi quan sát Vũ Đô Lang rồi về báo cáo ta.
Tử Quang Quân Vương nói:
- Việc này đừng nói với Đế Quân vội, chỉ báo cáo với ta, hiểu không?
Phục Bảo Điền chần chừ một chút:
- Đế Quân đã đặt phong ấn trên người ta, nếu ta bất trung ngài có thể giết chết ta bất cứ lúc nào, nếu không nói…
Tử Quang Quân Vương cười khảy, hai tay chắp sau lưng, nhàn nhã nói:
- Phục sư huynh, nếu Dịch Quân Vương có một nghìn cách dồn ngươi vào chỗ chết thì ta có một nghìn linh một cách, còn nhiều hơn hắn một cách! Nếu ngươi tiếp lộ tin tức ta sẽ khiến ngươi chết mà không biết tại sao lại chết!
Tử Quang Quân Vương cười:
- Dịch Quân Vương giết liền cả Phong Thần Vĩnh và Phù Bảo Điền, ngươi không phục, chạy khỏi Trấn Thiên Quan, lời nói dối như vậy đối với Phục sư huynh chắc không khó chứ?
Phục Bảo Điền hiểu ý, cười. Tử Quang Quân Vương ánh mắt lay động:
- Nươi không muốn lật đổ Dịch Quân Vương trả thù cho Phong Thần Vĩnh và Phù Bảo Điền sao? Giờ đây chính là thời cơ tốt!
Phục Bảo Điền cảm khái:
- Nếu vậy thì ta đi liền!
Nói rồi hắn đi ra ngoài.
Tử Quang Quân Vương nhấc chén trà lên khẽ nhấp, nói nhỏ:
- Dịch tiên sinh, không phải ta nghi ngờ ngươi mà là ngươi đáng để nghi ngờ. Kiếp này của ngươi lợi hại như vậy, lẽ nào Vũ Đô Lang lại giết được tiền thế của ngươi? Trừ phi… Ngươi căn bản không phải Lê Dương Thần Quân!
Trong Trấn Thiên Quan, sứ giả Kim Ô thị đem tới bảo bối khiến vô số thần ma Trấn Thiên Quan nhìn ma hoa mắt, chỉ riêng minh châu luyện từ thần dương cũng có hàng vạn viên, luyện thành các chuỗi vòng, những người thân cận với Chung Nhạc đều được tặng một chuỗi.
Kim Hà Hề tuy đi cùng tới Trấn Thiên Quan nhưng không gặp Chung Nhạc mà được Âm Phiền Huyên đón đi, còn Chung Nhạc thì tiếp kiến sứ giả Kim Ô thị, để tránh thất lễ.
Trong số các bảo vật này còn có một cành cây non, là cành mới trên cây Phù Tang, cũng được đưa tới làm của hồi môn. Đây tuy là một cành cây nhưng phải biết rằng đế binh của Hỗn Độn thị cũng chỉ là một cành của cây Phù Tang. Dựa vào cành cây này là có thể luyện thành đế binh, có thể thấy được món hồi môn này quý giá thế nào.
Trong số hồi môn còn có một cây Hỏa San Hô, là dị bảo lấy từ Hỗn Độn Hỏa Hải, là bảo vật thiên nhiên, bên trong chứa Hỗn Độn Khí và Hỗn Độn Hỏa.
Ngoài ra còn có một hòm kim diệp do Kim Ô Thần Đế luyện thành, trên đó in văn lý của Tiên Thiên đại đạo, vô số xe ngựa thuyền cheién Kim Ô tộc trưởng tặng, các loại dị bảo như Thiên Kim Tơ của tộc lão Kim Ô thị, cả chín viên Chư Thiên Thần Châu, giúp Trấn Thiên Quan có thêm chín tòa chư thiên.
Âm Phó Khang nhìn mà thấy da đầu tê dại, Kim Ô thị thực sự là giàu có, còn gấp mấy lần so với Âm Khang thị. Nhưng cũng không khó hiểu, Kim Ô thị là bộ lạc của Tiên Thiên Thần Đế, có một vị Tiên Thiên Thần Đế tọa trấn, có Hỗn Độn Hỏa Hải, Phù Sơn và Phù Tang Thần Thụ, đương nhiên bảo vật vô số.
Ma Đế của Âm Khang thị chết sớm, hơn nữa còn bị lưu đày tới Thiên Hà Chi Châu, luận về độ giàu có đương nhiên không thể theo kịp.
- Thần Đế còn tặng cô gia một quả Hỗn Độn Thần Quả.
Sứ giả Kim Ô thị lấy ra một chiếc hộp vàng, cung kính nói:
- Hỗn Độn Thần Quả thần kỳ vô biên, ăn một quả có thể xung kích toàn bộ bí cảnh trong cơ thể, khiến nhục thân có thể sánh ngang với Tiên Thiên thần ma. Hỗn Độn Thần Quả chỉ có tộc trưởng Hỗn Độn thị ta mới có tư cách dùng. Thần Đế nhận công chúa là nghĩa nữ, sau này tiếp nhiệm tộc trưởng, công chúa đã ăn một quả, quả này tặng cho cô gia.
Chung Nhạc mừng rỡ:
- Phiền Huyên không vui, ta không có bảo vật gì dỗ nàng, nhưng có Hỗn Độn Thần Quả này thì có thể giúp Thánh Linh Thể của nàng được cường hóa. Chỉ là…
Chung đại quan nhân chớp mắt, Hỗn Độn Thần Quả cũng là của hồi môn, tặng nó cho vợ cả, vợ lẽ liệu có trở mặt không?
- Hà Hề đã dùng một quả, ta cũng dùng một quả, quả này đối với bọn ta đều không có ích gì, với Phiền Huyên có tác dụng lớn nhất, tặng nàng là đương nhiên.
Chung đại quan nhân tự an ủi.
Hắn nhận lấy hộp vàng, cho ngươi nhận hết bảo vật sắp xếp gọn gàng đưa vào bảo khố Quân Vương Điện. Hắn mời sứ giả Kim Ô thị xuống nghỉ ngơi. Chung Nhạc sắp xếp xong, lập tức tới hậu hoa viên Quân Vương Điện tìm Âm Phiền Huyên, nghĩ bụng:
- Có Hỗn Độn Thần Quả, cộng với Tế Đạo Pháp của Phong sư huynh, thực lực Phiền Huyền có lẽ sẽ được tăng vọt…
Trong hậu hoa viên Quân Vương Điện, Âm Phiền Huyên và Kim Hà Hề ngồi đó, đằng sau có các sứ nữ đứng hầu. Hai nàng nói chuyện gia đình, Âm Phiền Huyên cười:
- Hà Hề muội muội, gả vào nhà này đơn giản, phu quân ta cơ bản là ai đến cũng không từ chối, lớn nhỏ gì cũng được tất. Chỉ là trong gia môn có lớn có nhỏ, nghe nói Hà Hề muội muội là đệ tử của Thần Đế, Kim Ô Thần Đế đích thân chỉ điểm, chắc hẳn cao minh vạn phần. Muội muội lại là công chúa của Kim Ô thị, thiên chi kiêu nữ, sao không nhân cơ hội này tỉ muội ta tỉ thí xem?
Kim Hà Hề cười:
- Tỷ tỷ, ta nhận thua là được.
Âm Phiền Huyên nhướn mày, cười:
- Ta và muội đều là thần ma, tu luyện tới hiện giờ trải qua vô số trận chiến, lẽ nào lại không chiến đã nhận thua?
Kim Hà Hề lắc đầu:
- Không phải ta sợ thua tỷ tỷ mà là ta không thể tỉ thí.
- Tại sao?
- Ta…
Kim Hà Hề vừa ngượng vừa sợ, nói nhỏ:
- Ta mang cốt nhục của phu quân. Không phải ta sợ tỷ tỷ mà là sợ động thai khí.
- Thai khí? Cốt nhục? Có thai…
Âm Phiền Huyên trong đầu như phát nổ, Chung Nhạc lao tới, từ xa cười nói:
- Thì ra là hai vị phu nhân đều ở đây. Phiền Huyên, Hà Hề, hai nàng đúng là nên thân thiết với nhau hơn.
Âm Phiền Huyên nhìn hắn:
- Phu quân, Hà Hề có thai rồi.
Chung Nhạc trong đầu bùm một tiếng, kêu lên:
- Có thai? Con của ta? Không thể nào! Hà Hề, chuyện giữa hai ta đã hai ba trăm năm rồi đúng không? Nếu nàng có thai thì sinh ra lâu rồi! Thời gian mang thai của Kim Ô thị lâu như vậy được sao?
Kim Hà Hề bật cười:
- Phu quân, thiếp thân đang đùa với Phiền Huyên tỷ tỷ thôi. Vừa rồi tỷ tỷ nói muốn tỉ thí với thiếp, thiếp thân tự thấy không phải đối thủ nên mượn lý do có thai để từ chối, không ngờ tỷ tỷ lại tin thật!
Chung Nhạc thở phào, đột nhiên giật mình, sợ sệt nhìn Âm Phiền Huyên.
- Thì ra muội muội gạt ta.
Âm Phiền Huyên không có biểu hiện gì, cười:
- Ta còn tưởng thật. Nếu vật thì muội muội định khi nào tỉ thí?
Kim Hà Hề cười:
- Ta trước nay nghe nói Thánh Linh Thể là nhất trong thiên hạ, không có đối thủ, nhưng thiếp thân ở vũ trụ cổ xưa cũng không có mấy đối thủ, nếu tỷ tỷ đã muốn tỉ thí thì tiểu muội cũng sẽ vui lòng thôi.
Ánh mắt hai người chạm nhau tóe lửa.
Chung Nhạc đau đầu, Âm Phiền Huyên chủ động muốn tỉ thí đương nhiên là có tác phong của vợ lớn, đánh Kim Hà Hề một trận vùi dập nàng.
Còn Kim Hà Hề nói mình có thai chính là nhân cơ hội nói rằng mình và Chung Nhạc trước đã có một thời gian quan hệ, rồi mượn lời Chung Nhạc nói rõ, dập tắt lửa của Âm Phiền Huyên.
Hai nàng này đều không phải dạng tầm thường!
- Tân Hỏa à Tân Hỏa, những người thừa kế trước của ngươi giải quyết việc này thế nào hả… Tân Hỏa? Tân Hỏa?
Trong thức hải Chung Nhạc, ngọn lửa nhỏ kia ngáp một cái, nói:
- Đột nhiên ta buồn ngủ quá, có lẽ phải ngủ một thời gian, việc nhỏ này ngươi tự xử lý là được, không có việc gì thì đừng đánh thức ta.
- Đồ không đáng tin!
Chung Nhạc đại nộ, nó đã dung nhập với linh hồn hắn làm gì cần ngủ nữa? Rõ ràng là không có cách nào nên mới giả vờ!
Ngọn lửa nhỏ giả vờ ngủ, nghĩ bụng:
- Có một đời người kế thừa là hậu cung thất hỏa, bị các phu nhân của mình đánh chết. Việc này ta vẫn là không nên tham dự vào thì hơn…
- Dịch Quân Vương nhất định làm theo ý mình, xử trảm Phong Thần Vĩnh trước mặt mọi người, không những không tuân theo chỉ ý của Đế Quân mà con uy hiếp ta, mong Đế Quân hạ lệnh xử trảm hắn!
Tiên Thiên Đế Quân vẻ mặt phẫn nộ, cười khảy:
- Tên khốn kiếp này ngay mệnh lệnh của ta cũng không nghe nữa rồi, đúng là hỗn xược…
- Đế Quân khoan đã!
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng của Tử Quang Quân Vương. Tử Quang Quân Vương bước nhanh vào, cười:
- Đế Quân không đến nỗi vì một chuyện nhỏ này mà trừng phạt Dịch Quân Vương chứ?
Tiên Thiên Đế Quân cười khảy:
- Giờ hắn đã có binh quyền rồi, sau này không phải sẽ tạo phản sao?
Tử Quang Quân Vương khuyên nhủ:
- Phong Thần Vĩnh và Phù Bảo Điền muốn công khai tạo phản, muốn giết hết tướng lĩnh Trấn Thiên Quan để đầu quân cho Thiên Đình. Không những nói vậy mà còn làm vậy rồi. Tội đáng vạn lần chết, Dịch Quân Vương xử trí như vậy không có gì là sai.
Phù Bảo Điền ánh mắt lay động:
- Dịch Quân Vương nghênh ngang hỗn hào…
Tử Quang Quân Vương nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Dịch Quân Vương có quyền đó, quyền tiền trảm hậu tấu cũng là Đế Quân ban cho. Đế Quân, nếu người bắt Dịch Quân Vương thì ai trấn thủ Trấn Thiên Quan?
Tiên Thiên Đế Quân cười:
- Ta vốn cũng không có ý định bắt hắn, chỉ là muốn dọa hắn mà thôi. Tử Quang, ngươi trước giờ đều bất hòa với hắn, tại sao lại nói hộ hắn?
- Hắn nịnh nọt lấy lòng người khác, ta khinh thường nhân cách của hắn nhưng khâm phục thủ đoạn của hắn, hơn nữa Dịch Quân Vương không sai, vì thế phải nói hộ hắn.
Tử Quang Quân Vương cười:
- Bệ hạ, ta muốn mượn vị Phục sư huynh đây một chút.
Tiên Thiên Đế Quân cười:
- Bên cạnh ngươi không có cao thủ, ta sợ ngươi sẽ bị thích sát, có Phù Bảo Điền bên cạnh ta cũng yên tâm. Phù Bảo Điền, sau này ngươi đi theo Tử Quang Quân Vương, bảo vệ sự an nguy cho hắn.
Phù Bảo Điền cúi người vâng..
Tử Quang Quân Vương cáo từ, dẫn Phù Bảo Điền rời đi. Đến khi trở về cung điện, Tử Quang Quân Vương ngồi xuống, trầm giọng nói:
- Phục sư huynh, gần đây ta cứ cảm giác bất an, ngươi giúp ta làm một việc. Ta cần ngươi tới Thiên Đình gặp Vũ Đô Lang.
- Vũ Đô Lang là ai?
Phù Bảo Điền khựng người không hiểu.
Tử Quang Quân Vương nói:
- Tiên Thiên ma thần của vũ trụ cổ xưa, là kẻ thù sống chết của Lê Dương Thần Quân, giờ sống tại Thiên Đình. Lê Dương Thần Quân tiền thế chết trong tay Vũ Đô Lang, bị hắn đánh lén nên chết. Kiếp này chuyển thế nhân tộc, trở thành Dịch Phong. Ngươi đi gặp Vũ Đô Lang, quan sát nhất cử nhất động của hắn, xem trí tuệ, thần thông của hắn so với Dịch Phong thì thế nào.
Phù Bảo Điền hiểu ra, kêu lên:
- Tử Quang tiên sinh nghi ngờ Dịch Phong có thể là không phải Lê Dương Thần Quân?
- Lê Dương Thần Quân và Vũ Đô Lang đã tranh đấu không biết bao lâu, bất phân thắng bại, có nghĩa là trí tuệ thần thông của họ tương đương. Mà biểu hiện của Dịch quân thực sự nằm ngoài dự liệu của ta. Trí tuệ, thủ đoạn của hắn đều không giống như Vũ Đô Lang có thể là địch thủ. Ngươi quan sát Vũ Đô Lang rồi về báo cáo ta.
Tử Quang Quân Vương nói:
- Việc này đừng nói với Đế Quân vội, chỉ báo cáo với ta, hiểu không?
Phục Bảo Điền chần chừ một chút:
- Đế Quân đã đặt phong ấn trên người ta, nếu ta bất trung ngài có thể giết chết ta bất cứ lúc nào, nếu không nói…
Tử Quang Quân Vương cười khảy, hai tay chắp sau lưng, nhàn nhã nói:
- Phục sư huynh, nếu Dịch Quân Vương có một nghìn cách dồn ngươi vào chỗ chết thì ta có một nghìn linh một cách, còn nhiều hơn hắn một cách! Nếu ngươi tiếp lộ tin tức ta sẽ khiến ngươi chết mà không biết tại sao lại chết!
Tử Quang Quân Vương cười:
- Dịch Quân Vương giết liền cả Phong Thần Vĩnh và Phù Bảo Điền, ngươi không phục, chạy khỏi Trấn Thiên Quan, lời nói dối như vậy đối với Phục sư huynh chắc không khó chứ?
Phục Bảo Điền hiểu ý, cười. Tử Quang Quân Vương ánh mắt lay động:
- Nươi không muốn lật đổ Dịch Quân Vương trả thù cho Phong Thần Vĩnh và Phù Bảo Điền sao? Giờ đây chính là thời cơ tốt!
Phục Bảo Điền cảm khái:
- Nếu vậy thì ta đi liền!
Nói rồi hắn đi ra ngoài.
Tử Quang Quân Vương nhấc chén trà lên khẽ nhấp, nói nhỏ:
- Dịch tiên sinh, không phải ta nghi ngờ ngươi mà là ngươi đáng để nghi ngờ. Kiếp này của ngươi lợi hại như vậy, lẽ nào Vũ Đô Lang lại giết được tiền thế của ngươi? Trừ phi… Ngươi căn bản không phải Lê Dương Thần Quân!
Trong Trấn Thiên Quan, sứ giả Kim Ô thị đem tới bảo bối khiến vô số thần ma Trấn Thiên Quan nhìn ma hoa mắt, chỉ riêng minh châu luyện từ thần dương cũng có hàng vạn viên, luyện thành các chuỗi vòng, những người thân cận với Chung Nhạc đều được tặng một chuỗi.
Kim Hà Hề tuy đi cùng tới Trấn Thiên Quan nhưng không gặp Chung Nhạc mà được Âm Phiền Huyên đón đi, còn Chung Nhạc thì tiếp kiến sứ giả Kim Ô thị, để tránh thất lễ.
Trong số các bảo vật này còn có một cành cây non, là cành mới trên cây Phù Tang, cũng được đưa tới làm của hồi môn. Đây tuy là một cành cây nhưng phải biết rằng đế binh của Hỗn Độn thị cũng chỉ là một cành của cây Phù Tang. Dựa vào cành cây này là có thể luyện thành đế binh, có thể thấy được món hồi môn này quý giá thế nào.
Trong số hồi môn còn có một cây Hỏa San Hô, là dị bảo lấy từ Hỗn Độn Hỏa Hải, là bảo vật thiên nhiên, bên trong chứa Hỗn Độn Khí và Hỗn Độn Hỏa.
Ngoài ra còn có một hòm kim diệp do Kim Ô Thần Đế luyện thành, trên đó in văn lý của Tiên Thiên đại đạo, vô số xe ngựa thuyền cheién Kim Ô tộc trưởng tặng, các loại dị bảo như Thiên Kim Tơ của tộc lão Kim Ô thị, cả chín viên Chư Thiên Thần Châu, giúp Trấn Thiên Quan có thêm chín tòa chư thiên.
Âm Phó Khang nhìn mà thấy da đầu tê dại, Kim Ô thị thực sự là giàu có, còn gấp mấy lần so với Âm Khang thị. Nhưng cũng không khó hiểu, Kim Ô thị là bộ lạc của Tiên Thiên Thần Đế, có một vị Tiên Thiên Thần Đế tọa trấn, có Hỗn Độn Hỏa Hải, Phù Sơn và Phù Tang Thần Thụ, đương nhiên bảo vật vô số.
Ma Đế của Âm Khang thị chết sớm, hơn nữa còn bị lưu đày tới Thiên Hà Chi Châu, luận về độ giàu có đương nhiên không thể theo kịp.
- Thần Đế còn tặng cô gia một quả Hỗn Độn Thần Quả.
Sứ giả Kim Ô thị lấy ra một chiếc hộp vàng, cung kính nói:
- Hỗn Độn Thần Quả thần kỳ vô biên, ăn một quả có thể xung kích toàn bộ bí cảnh trong cơ thể, khiến nhục thân có thể sánh ngang với Tiên Thiên thần ma. Hỗn Độn Thần Quả chỉ có tộc trưởng Hỗn Độn thị ta mới có tư cách dùng. Thần Đế nhận công chúa là nghĩa nữ, sau này tiếp nhiệm tộc trưởng, công chúa đã ăn một quả, quả này tặng cho cô gia.
Chung Nhạc mừng rỡ:
- Phiền Huyên không vui, ta không có bảo vật gì dỗ nàng, nhưng có Hỗn Độn Thần Quả này thì có thể giúp Thánh Linh Thể của nàng được cường hóa. Chỉ là…
Chung đại quan nhân chớp mắt, Hỗn Độn Thần Quả cũng là của hồi môn, tặng nó cho vợ cả, vợ lẽ liệu có trở mặt không?
- Hà Hề đã dùng một quả, ta cũng dùng một quả, quả này đối với bọn ta đều không có ích gì, với Phiền Huyên có tác dụng lớn nhất, tặng nàng là đương nhiên.
Chung đại quan nhân tự an ủi.
Hắn nhận lấy hộp vàng, cho ngươi nhận hết bảo vật sắp xếp gọn gàng đưa vào bảo khố Quân Vương Điện. Hắn mời sứ giả Kim Ô thị xuống nghỉ ngơi. Chung Nhạc sắp xếp xong, lập tức tới hậu hoa viên Quân Vương Điện tìm Âm Phiền Huyên, nghĩ bụng:
- Có Hỗn Độn Thần Quả, cộng với Tế Đạo Pháp của Phong sư huynh, thực lực Phiền Huyền có lẽ sẽ được tăng vọt…
Trong hậu hoa viên Quân Vương Điện, Âm Phiền Huyên và Kim Hà Hề ngồi đó, đằng sau có các sứ nữ đứng hầu. Hai nàng nói chuyện gia đình, Âm Phiền Huyên cười:
- Hà Hề muội muội, gả vào nhà này đơn giản, phu quân ta cơ bản là ai đến cũng không từ chối, lớn nhỏ gì cũng được tất. Chỉ là trong gia môn có lớn có nhỏ, nghe nói Hà Hề muội muội là đệ tử của Thần Đế, Kim Ô Thần Đế đích thân chỉ điểm, chắc hẳn cao minh vạn phần. Muội muội lại là công chúa của Kim Ô thị, thiên chi kiêu nữ, sao không nhân cơ hội này tỉ muội ta tỉ thí xem?
Kim Hà Hề cười:
- Tỷ tỷ, ta nhận thua là được.
Âm Phiền Huyên nhướn mày, cười:
- Ta và muội đều là thần ma, tu luyện tới hiện giờ trải qua vô số trận chiến, lẽ nào lại không chiến đã nhận thua?
Kim Hà Hề lắc đầu:
- Không phải ta sợ thua tỷ tỷ mà là ta không thể tỉ thí.
- Tại sao?
- Ta…
Kim Hà Hề vừa ngượng vừa sợ, nói nhỏ:
- Ta mang cốt nhục của phu quân. Không phải ta sợ tỷ tỷ mà là sợ động thai khí.
- Thai khí? Cốt nhục? Có thai…
Âm Phiền Huyên trong đầu như phát nổ, Chung Nhạc lao tới, từ xa cười nói:
- Thì ra là hai vị phu nhân đều ở đây. Phiền Huyên, Hà Hề, hai nàng đúng là nên thân thiết với nhau hơn.
Âm Phiền Huyên nhìn hắn:
- Phu quân, Hà Hề có thai rồi.
Chung Nhạc trong đầu bùm một tiếng, kêu lên:
- Có thai? Con của ta? Không thể nào! Hà Hề, chuyện giữa hai ta đã hai ba trăm năm rồi đúng không? Nếu nàng có thai thì sinh ra lâu rồi! Thời gian mang thai của Kim Ô thị lâu như vậy được sao?
Kim Hà Hề bật cười:
- Phu quân, thiếp thân đang đùa với Phiền Huyên tỷ tỷ thôi. Vừa rồi tỷ tỷ nói muốn tỉ thí với thiếp, thiếp thân tự thấy không phải đối thủ nên mượn lý do có thai để từ chối, không ngờ tỷ tỷ lại tin thật!
Chung Nhạc thở phào, đột nhiên giật mình, sợ sệt nhìn Âm Phiền Huyên.
- Thì ra muội muội gạt ta.
Âm Phiền Huyên không có biểu hiện gì, cười:
- Ta còn tưởng thật. Nếu vật thì muội muội định khi nào tỉ thí?
Kim Hà Hề cười:
- Ta trước nay nghe nói Thánh Linh Thể là nhất trong thiên hạ, không có đối thủ, nhưng thiếp thân ở vũ trụ cổ xưa cũng không có mấy đối thủ, nếu tỷ tỷ đã muốn tỉ thí thì tiểu muội cũng sẽ vui lòng thôi.
Ánh mắt hai người chạm nhau tóe lửa.
Chung Nhạc đau đầu, Âm Phiền Huyên chủ động muốn tỉ thí đương nhiên là có tác phong của vợ lớn, đánh Kim Hà Hề một trận vùi dập nàng.
Còn Kim Hà Hề nói mình có thai chính là nhân cơ hội nói rằng mình và Chung Nhạc trước đã có một thời gian quan hệ, rồi mượn lời Chung Nhạc nói rõ, dập tắt lửa của Âm Phiền Huyên.
Hai nàng này đều không phải dạng tầm thường!
- Tân Hỏa à Tân Hỏa, những người thừa kế trước của ngươi giải quyết việc này thế nào hả… Tân Hỏa? Tân Hỏa?
Trong thức hải Chung Nhạc, ngọn lửa nhỏ kia ngáp một cái, nói:
- Đột nhiên ta buồn ngủ quá, có lẽ phải ngủ một thời gian, việc nhỏ này ngươi tự xử lý là được, không có việc gì thì đừng đánh thức ta.
- Đồ không đáng tin!
Chung Nhạc đại nộ, nó đã dung nhập với linh hồn hắn làm gì cần ngủ nữa? Rõ ràng là không có cách nào nên mới giả vờ!
Ngọn lửa nhỏ giả vờ ngủ, nghĩ bụng:
- Có một đời người kế thừa là hậu cung thất hỏa, bị các phu nhân của mình đánh chết. Việc này ta vẫn là không nên tham dự vào thì hơn…