- Thí nghiệm tràng dùng để thí nghiệm Lục Đạo Luân Hồi?
Trong lòng mấy gã Luyện Khí Sĩ của Tinh vực Tả Nha nhất thời cả kinh. Ngay cả Chung Nhạc cũng tâm thần chấn động. Hắn kinh hãi không phải là Thí nghiệm tràng để thí nghiệm Lục Đạo Luân Hồi, mà là di tích từ Thời đại Địa Kỷ. Bệ và Ngạn nói Cổ địa vực Thần Tàng là địa phương do một vị Chúa tể của Thời đại Địa Kỷ dùng để thí nghiệm Lục Đạo Luân Hồi.
Trong Thái Dương Thần Hỏa trong cơ thể Chung Nhạc, Tân Hỏa cũng tỉnh lại, nhịn không được lưu ý nghiêng tai lắng nghe. Hắn vẫn như cũ dung nhập vào trong Thái Dương Thần Hỏa, cẩn cẩn thận thận, tránh cho bại lộ tung tích.
- Tân Hỏa, trước khi ngươi ngủ say, có từng xuất hiện qua Lục Đạo Luân Hồi không?
Chung Nhạc âm thầm hỏi.
- Không có!
Tân Hỏa lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng, nói:
- Hẳn là chuyện tình phát sinh sau khi ta ngủ say. Lục Đạo Luân Hồi xuất hiện, khẳng định có liên hệ thật lớn với việc Phục Hy Thần Tộc bị phong ấn. Không biết tồn tại khai sáng ra luân thứ sáu, chế tạo Luân Hồi, rốt cuộc là Phục Hy Thần Tộc hay là những Hoàng tộc khác? Hệ thống thần thông Hồn Phách hệ chắc cũng là vào lúc đó hình thành. Thí nghiệm tràng của Thời đại Địa Kỷ, nhất định phải đi nhìn một chút, nói không chừng có thể tìm được càng nhiều bí mật hơn! Không tốt!
Hắn đột nhiên im bặt, không một tiếng động, đột nhiên trầm tịch xuống.
Đúng lúc này, Chung Nhạc chợt cảm thấy một cỗ tinh thần lực ba động bàng đại chợt quét về phía này. Cỗ tinh thần lực kia khủng bố như vực sâu, sâu không thể lường, sau khi đảo qua trên người mấy trăm gã Luyện Khí Sĩ của mấy Tinh vực, rất nhanh đã thu lại.
Trên Thiên đàn, Thượng Thiên Vương lộ ra thần sắc nghi hoặc, tra hỏi một gã Thiên tướng gần đó:
- Thiên Thính, sao lại vô lễ như thế?
Kẻ vừa rồi phóng xuất ra tinh thần lực chính là tôn Thiên tướng gọi là Thiên Thính này. Hắn vội vàng khom người, cung kính nói:
- Vừa rồi Thần hạ nghe được một tia ba động không tầm thường, không nằm trong danh ngạch bảy vạn tám ngàn lẻ hai mươi ba gã Luyện Khí Sĩ này, bởi vậy mới cho rằng có đồ vật gì đó âm thầm lẻn vào trong những Luyện Khí Sĩ này, cho nên mới dùng tinh thần quét nhìn một phen!
- Thì ra là thế!
Thượng Thiên Vương nhìn về phía Giới Chủ Ngục Giới, mỉm cười nói:
- Giới Chủ, gã Thiên tướng dưới trướng ta nghe được chút gì đó, cho nên vừa rồi mới vô lễ như vậy. Bất quá, không có lửa mà có khói, chuyện tất có kỳ hoặc! Ta muốn kiểm tra một phen, không tính là đi quá giới hạn chứ?
- Thiên Vương khách khí rồi!
Giới Chủ Ngục Giới cười ha hả, nói:
- Thiên Vương vốn là có chức trách giám sát, nếu có phát hiện bất thường, Thiên Vương cứ việc kiểm tra một lần!
- Đắc tội rồi!
Thượng Thiên Vương nhìn về phía một gã Thiên tướng dưới trướng khác, nói:
- Thiên Thị, ngươi tới nhìn một chút!
Gã Thiên tướng tên là Thiên Thị kia khom người lãnh chỉ, sau lưng đột nhiên hiện ra một khỏa nhãn cầu thật lớn, nhanh như chớp đảo quanh, nhìn về phương hướng đám người Chung Nhạc bên kia.
- Thiên Giác, ngươi tới cảm giác dị động một phen. Chỉ cần có dị động, tuyệt đối khó thoát khỏi thần thức thứ bảy của ngươi!
Thượng Thiên Vương nói với một nàng nữ Thiên tướng khác. Nàng nữ Thiên tướng kia nhắm cặp mắt lại. Tinh thần lực của nàng không tầm thường, bao phủ toàn trường, cực kỳ rõ ràng chưởng khống tất cả ba động do toàn bộ đám Luyện Khí Sĩ bên dưới tán phát ra. Bất luận ba động kỳ dị gì cũng đều chạy không thoát thần thức thứ bảy của nàng.
- Thiên Mệnh, ngươi tới tra thiên mệnh của những Luyện Khí Sĩ này, tra một chút mệnh đạo của bọn họ. Nếu có đồ vật gì ẩn giấu trong đó, thiên mệnh của hắn tất nhiên sẽ can thiệp vào thiên mệnh của những Luyện Khí Sĩ khác, sẽ có thể tìm được phương vị của hắn!
Thượng Thiên Vương lại nói với một nàng nữ Thiên tướng khác. Nàng nữ Thiên tướng này khom người lĩnh chỉ, sau lưng đột nhiên hiện ra vô số cánh tay. Từng đầu từng đầu cánh tay đều mở rộng năm ngón tay, chỉ thấy ngàn vạn sợi tơ mỏng không thể tra tung bay ra bốn phương tám hướng, bao phủ toàn trường, cảm ứng thiên mệnh của các Luyện Khí Sĩ, tiến hành thôi diễn.
- Thiên Hồn, ngươi tới tra hồn phách của bọn họ một phen!
Thượng Thiên Vương lại phân phó một gã Thần tướng khác.
- Thiên Cảm, ngươi tới tra một chút giao cảm Thiên Địa Thần của bọn họ!
- …
Tám gã Thiên tướng bộ hạ Thượng Thiên Vương đều đại triển thần thông, tra xét một lượt bảy vạn tám ngàn lẻ hai mươi ba gã Luyện Khí Sĩ dưới quảng trường. Sau một hồi, tám gã Thiên tướng mỗi người thu hồi thần thông. Thiên tướng Thiên Thị bẩm báo:
- Hồi bẩm Thiên Vương, trong này quả thật có dị thường! Có một vật nhỏ bé, không thể cảm thấy, không thể nhìn thấy, không thể nghe thấy, hôn hôn minh minh, vô mệnh, vô thanh, vô tức, vô hồn, vô giác, vô xúc, vô cảm, vô thức. Cũng không thể tra ra!
Đồ vật mà hắn đang nói này chính là Tân Hỏa. Mặc dù tám vị Thiên tướng này không thể tìm ra Tân Hỏa, nhưng vẫn quan sát được một chút dị trạng, chỉ là không thể bắt được tung tích của hắn mà thôi.
Thượng Thiên Vương khẽ nhíu mày, kinh ngạc nói:
- Vô mệnh, vô thanh, vô tức, vô hồn, vô giác, vô xúc, vô cảm, vô thức? Đây đã là nhảy ra khỏi Ngũ Hành, không ở trong Lục Đạo rồi a? Kỳ quái! Kỳ quái! Trong Ngục Giới vì sao lại có vật như vậy?
- Có cần lại tra nữa không?
- Không cần!
Thượng Thiên Vương mỉm cười, nói:
- Vừa rồi các ngươi tra không ra, có tra nữa cũng không tra ra được. Đồ vật này đã vô mệnh vô giác vô hồn, hẳn là vật chết, hơn phân nửa là vật Thượng Cổ di lưu, mặc kệ nó đi!
Lúc này, Giới Chủ Ngục Giới nghiêng người qua hỏi:
- Thiên Vương có tra ra cái gì không?
Thượng Thiên Vương nói lại những lời nói vừa rồi một phen. Giới Chủ Ngục Giới khẽ nhướng mày, bật cười nói:
- Vô mệnh, vô giác, vô hồn, chẳng phải là vật chết sao? Thiên Vương suy nghĩ nhiều rồi!
- Ta cũng cho rằng như vậy!
Thượng Thiên Vương cười hắc hắc, nói:
- Bất quá, tuy là vật chết, nhưng hẳn là một kiện Dị bảo!
Ánh mắt Giới Chủ Ngục Giới chớp động, mỉm cười nói:
- Tuy là Dị bảo, nhưng là bảo vật của Ngục Giới ta!
Hai tôn đại thần liếc nhìn nhau một cái, đều mỉm cười không nói gì.
Trong lòng mấy gã Luyện Khí Sĩ của Tinh vực Tả Nha nhất thời cả kinh. Ngay cả Chung Nhạc cũng tâm thần chấn động. Hắn kinh hãi không phải là Thí nghiệm tràng để thí nghiệm Lục Đạo Luân Hồi, mà là di tích từ Thời đại Địa Kỷ. Bệ và Ngạn nói Cổ địa vực Thần Tàng là địa phương do một vị Chúa tể của Thời đại Địa Kỷ dùng để thí nghiệm Lục Đạo Luân Hồi.
Trong Thái Dương Thần Hỏa trong cơ thể Chung Nhạc, Tân Hỏa cũng tỉnh lại, nhịn không được lưu ý nghiêng tai lắng nghe. Hắn vẫn như cũ dung nhập vào trong Thái Dương Thần Hỏa, cẩn cẩn thận thận, tránh cho bại lộ tung tích.
- Tân Hỏa, trước khi ngươi ngủ say, có từng xuất hiện qua Lục Đạo Luân Hồi không?
Chung Nhạc âm thầm hỏi.
- Không có!
Tân Hỏa lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng, nói:
- Hẳn là chuyện tình phát sinh sau khi ta ngủ say. Lục Đạo Luân Hồi xuất hiện, khẳng định có liên hệ thật lớn với việc Phục Hy Thần Tộc bị phong ấn. Không biết tồn tại khai sáng ra luân thứ sáu, chế tạo Luân Hồi, rốt cuộc là Phục Hy Thần Tộc hay là những Hoàng tộc khác? Hệ thống thần thông Hồn Phách hệ chắc cũng là vào lúc đó hình thành. Thí nghiệm tràng của Thời đại Địa Kỷ, nhất định phải đi nhìn một chút, nói không chừng có thể tìm được càng nhiều bí mật hơn! Không tốt!
Hắn đột nhiên im bặt, không một tiếng động, đột nhiên trầm tịch xuống.
Đúng lúc này, Chung Nhạc chợt cảm thấy một cỗ tinh thần lực ba động bàng đại chợt quét về phía này. Cỗ tinh thần lực kia khủng bố như vực sâu, sâu không thể lường, sau khi đảo qua trên người mấy trăm gã Luyện Khí Sĩ của mấy Tinh vực, rất nhanh đã thu lại.
Trên Thiên đàn, Thượng Thiên Vương lộ ra thần sắc nghi hoặc, tra hỏi một gã Thiên tướng gần đó:
- Thiên Thính, sao lại vô lễ như thế?
Kẻ vừa rồi phóng xuất ra tinh thần lực chính là tôn Thiên tướng gọi là Thiên Thính này. Hắn vội vàng khom người, cung kính nói:
- Vừa rồi Thần hạ nghe được một tia ba động không tầm thường, không nằm trong danh ngạch bảy vạn tám ngàn lẻ hai mươi ba gã Luyện Khí Sĩ này, bởi vậy mới cho rằng có đồ vật gì đó âm thầm lẻn vào trong những Luyện Khí Sĩ này, cho nên mới dùng tinh thần quét nhìn một phen!
- Thì ra là thế!
Thượng Thiên Vương nhìn về phía Giới Chủ Ngục Giới, mỉm cười nói:
- Giới Chủ, gã Thiên tướng dưới trướng ta nghe được chút gì đó, cho nên vừa rồi mới vô lễ như vậy. Bất quá, không có lửa mà có khói, chuyện tất có kỳ hoặc! Ta muốn kiểm tra một phen, không tính là đi quá giới hạn chứ?
- Thiên Vương khách khí rồi!
Giới Chủ Ngục Giới cười ha hả, nói:
- Thiên Vương vốn là có chức trách giám sát, nếu có phát hiện bất thường, Thiên Vương cứ việc kiểm tra một lần!
- Đắc tội rồi!
Thượng Thiên Vương nhìn về phía một gã Thiên tướng dưới trướng khác, nói:
- Thiên Thị, ngươi tới nhìn một chút!
Gã Thiên tướng tên là Thiên Thị kia khom người lãnh chỉ, sau lưng đột nhiên hiện ra một khỏa nhãn cầu thật lớn, nhanh như chớp đảo quanh, nhìn về phương hướng đám người Chung Nhạc bên kia.
- Thiên Giác, ngươi tới cảm giác dị động một phen. Chỉ cần có dị động, tuyệt đối khó thoát khỏi thần thức thứ bảy của ngươi!
Thượng Thiên Vương nói với một nàng nữ Thiên tướng khác. Nàng nữ Thiên tướng kia nhắm cặp mắt lại. Tinh thần lực của nàng không tầm thường, bao phủ toàn trường, cực kỳ rõ ràng chưởng khống tất cả ba động do toàn bộ đám Luyện Khí Sĩ bên dưới tán phát ra. Bất luận ba động kỳ dị gì cũng đều chạy không thoát thần thức thứ bảy của nàng.
- Thiên Mệnh, ngươi tới tra thiên mệnh của những Luyện Khí Sĩ này, tra một chút mệnh đạo của bọn họ. Nếu có đồ vật gì ẩn giấu trong đó, thiên mệnh của hắn tất nhiên sẽ can thiệp vào thiên mệnh của những Luyện Khí Sĩ khác, sẽ có thể tìm được phương vị của hắn!
Thượng Thiên Vương lại nói với một nàng nữ Thiên tướng khác. Nàng nữ Thiên tướng này khom người lĩnh chỉ, sau lưng đột nhiên hiện ra vô số cánh tay. Từng đầu từng đầu cánh tay đều mở rộng năm ngón tay, chỉ thấy ngàn vạn sợi tơ mỏng không thể tra tung bay ra bốn phương tám hướng, bao phủ toàn trường, cảm ứng thiên mệnh của các Luyện Khí Sĩ, tiến hành thôi diễn.
- Thiên Hồn, ngươi tới tra hồn phách của bọn họ một phen!
Thượng Thiên Vương lại phân phó một gã Thần tướng khác.
- Thiên Cảm, ngươi tới tra một chút giao cảm Thiên Địa Thần của bọn họ!
- …
Tám gã Thiên tướng bộ hạ Thượng Thiên Vương đều đại triển thần thông, tra xét một lượt bảy vạn tám ngàn lẻ hai mươi ba gã Luyện Khí Sĩ dưới quảng trường. Sau một hồi, tám gã Thiên tướng mỗi người thu hồi thần thông. Thiên tướng Thiên Thị bẩm báo:
- Hồi bẩm Thiên Vương, trong này quả thật có dị thường! Có một vật nhỏ bé, không thể cảm thấy, không thể nhìn thấy, không thể nghe thấy, hôn hôn minh minh, vô mệnh, vô thanh, vô tức, vô hồn, vô giác, vô xúc, vô cảm, vô thức. Cũng không thể tra ra!
Đồ vật mà hắn đang nói này chính là Tân Hỏa. Mặc dù tám vị Thiên tướng này không thể tìm ra Tân Hỏa, nhưng vẫn quan sát được một chút dị trạng, chỉ là không thể bắt được tung tích của hắn mà thôi.
Thượng Thiên Vương khẽ nhíu mày, kinh ngạc nói:
- Vô mệnh, vô thanh, vô tức, vô hồn, vô giác, vô xúc, vô cảm, vô thức? Đây đã là nhảy ra khỏi Ngũ Hành, không ở trong Lục Đạo rồi a? Kỳ quái! Kỳ quái! Trong Ngục Giới vì sao lại có vật như vậy?
- Có cần lại tra nữa không?
- Không cần!
Thượng Thiên Vương mỉm cười, nói:
- Vừa rồi các ngươi tra không ra, có tra nữa cũng không tra ra được. Đồ vật này đã vô mệnh vô giác vô hồn, hẳn là vật chết, hơn phân nửa là vật Thượng Cổ di lưu, mặc kệ nó đi!
Lúc này, Giới Chủ Ngục Giới nghiêng người qua hỏi:
- Thiên Vương có tra ra cái gì không?
Thượng Thiên Vương nói lại những lời nói vừa rồi một phen. Giới Chủ Ngục Giới khẽ nhướng mày, bật cười nói:
- Vô mệnh, vô giác, vô hồn, chẳng phải là vật chết sao? Thiên Vương suy nghĩ nhiều rồi!
- Ta cũng cho rằng như vậy!
Thượng Thiên Vương cười hắc hắc, nói:
- Bất quá, tuy là vật chết, nhưng hẳn là một kiện Dị bảo!
Ánh mắt Giới Chủ Ngục Giới chớp động, mỉm cười nói:
- Tuy là Dị bảo, nhưng là bảo vật của Ngục Giới ta!
Hai tôn đại thần liếc nhìn nhau một cái, đều mỉm cười không nói gì.