Ngạn đột nhiên bay lên, bay về phía Minh Hải.
Minh Hải vốn dĩ tĩnh lặng không có sóng, đột nhiên tung bọt nổi sóng lớn, bên cạnh bọt sóng là những quả tinh cầu, chỉ là, trước ngọn sóng ở đây thì tinh cầu trở nên nhỏ tới đáng thương.
- Yêu nghiệt phương nào dám làm loạn Địa Phủ của ta?
Tại nơi ngọn sóng tách ra, một thân ảnh hùng vĩ nguy nga từ từ bay lên, ngẩng đầu nhìn lên trời, âm thanh hùng hồn vang lên:
- Có gan thì báo tên!
Ngạn từ trên cao nhìn xuống, lao xuống cười ha hả:
- Báo tên? Ngục Hoàng, ngươi nghĩ ta ngu sao?
Hai người lao vào nhau, Minh Hải rung chuyển ác liệt, Ngục Hoàng hự một tiếng bị đẩy xuống Minh Hải, rồi tiếng chuông vang lên. Minh Hải tách ra, vị Ngục Hoàng đó bay vút lên không, cười khảy:
- Cuồng đồ to gan, dựa vào ngươi mà cũng đòi nghịch thiên cải mệnh sao? Không biết trời cao đất dày!
Chung Nhạc nheo mắt nhìn rồi yên tâm. Thực lực của Ngạn mạnh hơn Ngục Hoàng rất nhiều, sẽ không có nguy hiểm gì.
Rồi hắn tiến vào sâu trong Trấn Ngục.
Trong Trấn Ngục, các loại phong ấn đồ đằng văn không ngừng sáng ên, lần này hắn đã quen đường, một lèo tới trước Trấn Ngục, hai tay thiên biến vạn hóa tung ra các đạo pháp ấn mở cửa Trấn Ngục rồi bước vào trong.
Hắn giậm chân, bóng tối vô biên bỗng sáng lên một con đường.
Chung Nhạc đi vào sâu, Trấn Ngục yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng bước chân của hắn cũng không có, chỉ thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết từ sâu bên trong.
Một lúc sau, Chung Nhạc giật mình, dừng bước, sắc mặt sáng tối bất định:
- Địa Ngục Luân Hồi có tất cả mười tám vị Hoàng trên Thiên Đình trấn thủ, rõ ràng là sau khi Tạo Vật Chủ Hạ Lan trốn thoát Thiên Đình đã phòng thủ nghiêm ngặt hơn. Hạ Lan thoát khỏi Trấn Ngục, bên ngoài mười tám tầng Địa Ngục đều có Hoàng trên Thiên Đình trấn thủ. Trong Trấn Ngục không thể nào lại không có! Giờ có nên tiếp tục vào sâu bên trong nữa không?
Hắn dám khẳng định chắc chắn phía trước có một vị Thần Hoàng từ Thiên Đình, chắc là đã phát hiện ra hắn, đang đợi hắn tự chui đầu vào rọ.
Đi hay không?
Chung Nhạc trầm ngâm, bỗng nghiến răng, cười khẽ:
- Đã là nhị đệ của ta, sao có thể không cứu? Giờ ta đã đủ mọi thứ, thậm chí đã mời được cả hai đại cao thủ Bệ Ngạn. Có thời cơ trời cho như vậy, lẽ nào lại rút lui?
Hắn tiếp tục tiến về phía trước, luôn trong trạng thái sẵn sàng nghênh trận, khí tức càng ngày càng mạnh, lúc nào cũng có thể đối mặt với Thần Hoàng từ Thiên Đình.
Những đối tượng bị trấn áp trong Trấn Ngục vẫn trong hoàn cảnh thê thảm, bị giày vò hành hạ ở mức không thể tưởng tượng nổi. Chung Nhạc tiến dần vào trong, coi như không thấy cảnh tượng xung quanh.
Hắn đi qua các khu trấn áp các Thần Minh, Thiên Thần, Chân Thần và Thần Hàu, nhưng vẫn không tìm thấy Canh Vương Gia. Phía trước chính là nơi trấn áp Thần Hoàng!
- Kiếp trước Canh Vương Gia có thể đấu tranh với Giới Đế để tranh đế vị. Tuy hắn không đem theo linh của mình để chuyển thế, nhưng hồn phách cũng không phải tầm thường. Sau khi trùng sinh, linh của hắn còn là linh của Tiên Thiên Hoàng Hà, vô cùng cường đại, đúng là phải nhốt trong nơi sâu hơn.
Chung Nhạc nghĩ bụng.
- Ha ha ha, quả nhiên tới rồi, dư nghiệt của phản tặc Trường Canh…
Đột nhiên từ sâu trong Trấn Ngục vọng ra một tiếng cười của nữ tử vô cùng âm hiểm vọng tới tai hắn.
- Vừa rồi ngươi đã phát hiện ra ta rồi đúng không?
Tiếng nói của nữ tử đó phiêu hốt bất định trong bóng tối, lúc bên trên lúc bên dưới, lúc bên trái lúc bên phải, nói tiếp:
- Ngươi phát giác ra ta, tại sao còn tiếp tục tiến tới? Ha ha, ngươi đúng là trung thành với nghịch tặc…
Chung Nhạc coi như không nghe thấy, tiếp tục tiến tới.
- Nghịch tặc Trường Canh còn mơ tưởng đoạt đế vị, nhưng lại không biết đó vẫn luôn chỉ là mộng Xuân Thu.
Tiếng nói đó xuất hiện dưới chân Chung Nhạc, dường như ở bên kia của chiếc cầu ánh sáng, giống như hình ngược với Chung Nhạc ở dưới cầu, Chung Nhạc đi một bước nàng ta cũng đi một bước.
Chung Nhạc nhìn xuống dưới cầu ánh sáng, thấy một gương mặt dịu dàng văn tịnh, là một thiếu nữ.
- Cấm Nhi sư muội?
Tim Chung Nhạc run lên, đột nhiên gương mặt của thiếu nữ đó lay động biến thành một gương mặt khác, thành Xích Tuyết người từng có duyên lộ thủy phu thê với hắn.
Xích Tuyết lộ vẻ kinh hoàng, bị một luồng năng lượng lớn lao kéo vào trong một cái lồng ngục, chịu hành hạ.
Chung Nhạc mặt tối lại, dừng bước, rồi lắc đầu cười khẽ, tiếp tục tiến về phía trước.
- Vô tình nhất là thiêu niên. Ngươi thấy người mình yêu bị hành hạ nhưng vẫn tiếp tục tiến lên được, ngươi không tới cứu ta sao?
Tiếng kêu thảm thiết của Xích Tuyết dưới cầu ánh sáng vọng tới, rồi giọng nói quỷ dị kia vang lên, vẫn trùng với tiếng bước chân của hắn:
- Xem ra vẫn chưa đủ, giờ thì sao?
Chung Nhạc lại thấy dưới cầu hiện ra một thiếu nữ nữa, là gương mặt của Quân Tư Tà, cùng với Xích Tuyết, Khâu Cấm Nhi bị nhốt trong tu ngục chịu hàng trăm nghìn giày vò.
- Ngươi muốn làm rối loạn tâm trí ta?
Chung Nhạc vẫn coi như không thấy, thản nhiên nói:
- Ta chưa từng gặp ngươi, nhưng ta lại thấy được tình cảnh người ta yêu bị hành hạ. Như vậy thì thần thông của ngươi là công kích linh hồn, giống như một tấm gương, phản ánh các nhược điểm trong nội tâm đối phương. Nhưng gương vẫn chỉ là gương, tuy có thể phản chiếu nhược điểm của ta nhưng ngươi lại không thể thấy. Thủ đoạn của ngươi vô ích, vẫn là hãy hiện thân đi!
Minh Hải vốn dĩ tĩnh lặng không có sóng, đột nhiên tung bọt nổi sóng lớn, bên cạnh bọt sóng là những quả tinh cầu, chỉ là, trước ngọn sóng ở đây thì tinh cầu trở nên nhỏ tới đáng thương.
- Yêu nghiệt phương nào dám làm loạn Địa Phủ của ta?
Tại nơi ngọn sóng tách ra, một thân ảnh hùng vĩ nguy nga từ từ bay lên, ngẩng đầu nhìn lên trời, âm thanh hùng hồn vang lên:
- Có gan thì báo tên!
Ngạn từ trên cao nhìn xuống, lao xuống cười ha hả:
- Báo tên? Ngục Hoàng, ngươi nghĩ ta ngu sao?
Hai người lao vào nhau, Minh Hải rung chuyển ác liệt, Ngục Hoàng hự một tiếng bị đẩy xuống Minh Hải, rồi tiếng chuông vang lên. Minh Hải tách ra, vị Ngục Hoàng đó bay vút lên không, cười khảy:
- Cuồng đồ to gan, dựa vào ngươi mà cũng đòi nghịch thiên cải mệnh sao? Không biết trời cao đất dày!
Chung Nhạc nheo mắt nhìn rồi yên tâm. Thực lực của Ngạn mạnh hơn Ngục Hoàng rất nhiều, sẽ không có nguy hiểm gì.
Rồi hắn tiến vào sâu trong Trấn Ngục.
Trong Trấn Ngục, các loại phong ấn đồ đằng văn không ngừng sáng ên, lần này hắn đã quen đường, một lèo tới trước Trấn Ngục, hai tay thiên biến vạn hóa tung ra các đạo pháp ấn mở cửa Trấn Ngục rồi bước vào trong.
Hắn giậm chân, bóng tối vô biên bỗng sáng lên một con đường.
Chung Nhạc đi vào sâu, Trấn Ngục yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng bước chân của hắn cũng không có, chỉ thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết từ sâu bên trong.
Một lúc sau, Chung Nhạc giật mình, dừng bước, sắc mặt sáng tối bất định:
- Địa Ngục Luân Hồi có tất cả mười tám vị Hoàng trên Thiên Đình trấn thủ, rõ ràng là sau khi Tạo Vật Chủ Hạ Lan trốn thoát Thiên Đình đã phòng thủ nghiêm ngặt hơn. Hạ Lan thoát khỏi Trấn Ngục, bên ngoài mười tám tầng Địa Ngục đều có Hoàng trên Thiên Đình trấn thủ. Trong Trấn Ngục không thể nào lại không có! Giờ có nên tiếp tục vào sâu bên trong nữa không?
Hắn dám khẳng định chắc chắn phía trước có một vị Thần Hoàng từ Thiên Đình, chắc là đã phát hiện ra hắn, đang đợi hắn tự chui đầu vào rọ.
Đi hay không?
Chung Nhạc trầm ngâm, bỗng nghiến răng, cười khẽ:
- Đã là nhị đệ của ta, sao có thể không cứu? Giờ ta đã đủ mọi thứ, thậm chí đã mời được cả hai đại cao thủ Bệ Ngạn. Có thời cơ trời cho như vậy, lẽ nào lại rút lui?
Hắn tiếp tục tiến về phía trước, luôn trong trạng thái sẵn sàng nghênh trận, khí tức càng ngày càng mạnh, lúc nào cũng có thể đối mặt với Thần Hoàng từ Thiên Đình.
Những đối tượng bị trấn áp trong Trấn Ngục vẫn trong hoàn cảnh thê thảm, bị giày vò hành hạ ở mức không thể tưởng tượng nổi. Chung Nhạc tiến dần vào trong, coi như không thấy cảnh tượng xung quanh.
Hắn đi qua các khu trấn áp các Thần Minh, Thiên Thần, Chân Thần và Thần Hàu, nhưng vẫn không tìm thấy Canh Vương Gia. Phía trước chính là nơi trấn áp Thần Hoàng!
- Kiếp trước Canh Vương Gia có thể đấu tranh với Giới Đế để tranh đế vị. Tuy hắn không đem theo linh của mình để chuyển thế, nhưng hồn phách cũng không phải tầm thường. Sau khi trùng sinh, linh của hắn còn là linh của Tiên Thiên Hoàng Hà, vô cùng cường đại, đúng là phải nhốt trong nơi sâu hơn.
Chung Nhạc nghĩ bụng.
- Ha ha ha, quả nhiên tới rồi, dư nghiệt của phản tặc Trường Canh…
Đột nhiên từ sâu trong Trấn Ngục vọng ra một tiếng cười của nữ tử vô cùng âm hiểm vọng tới tai hắn.
- Vừa rồi ngươi đã phát hiện ra ta rồi đúng không?
Tiếng nói của nữ tử đó phiêu hốt bất định trong bóng tối, lúc bên trên lúc bên dưới, lúc bên trái lúc bên phải, nói tiếp:
- Ngươi phát giác ra ta, tại sao còn tiếp tục tiến tới? Ha ha, ngươi đúng là trung thành với nghịch tặc…
Chung Nhạc coi như không nghe thấy, tiếp tục tiến tới.
- Nghịch tặc Trường Canh còn mơ tưởng đoạt đế vị, nhưng lại không biết đó vẫn luôn chỉ là mộng Xuân Thu.
Tiếng nói đó xuất hiện dưới chân Chung Nhạc, dường như ở bên kia của chiếc cầu ánh sáng, giống như hình ngược với Chung Nhạc ở dưới cầu, Chung Nhạc đi một bước nàng ta cũng đi một bước.
Chung Nhạc nhìn xuống dưới cầu ánh sáng, thấy một gương mặt dịu dàng văn tịnh, là một thiếu nữ.
- Cấm Nhi sư muội?
Tim Chung Nhạc run lên, đột nhiên gương mặt của thiếu nữ đó lay động biến thành một gương mặt khác, thành Xích Tuyết người từng có duyên lộ thủy phu thê với hắn.
Xích Tuyết lộ vẻ kinh hoàng, bị một luồng năng lượng lớn lao kéo vào trong một cái lồng ngục, chịu hành hạ.
Chung Nhạc mặt tối lại, dừng bước, rồi lắc đầu cười khẽ, tiếp tục tiến về phía trước.
- Vô tình nhất là thiêu niên. Ngươi thấy người mình yêu bị hành hạ nhưng vẫn tiếp tục tiến lên được, ngươi không tới cứu ta sao?
Tiếng kêu thảm thiết của Xích Tuyết dưới cầu ánh sáng vọng tới, rồi giọng nói quỷ dị kia vang lên, vẫn trùng với tiếng bước chân của hắn:
- Xem ra vẫn chưa đủ, giờ thì sao?
Chung Nhạc lại thấy dưới cầu hiện ra một thiếu nữ nữa, là gương mặt của Quân Tư Tà, cùng với Xích Tuyết, Khâu Cấm Nhi bị nhốt trong tu ngục chịu hàng trăm nghìn giày vò.
- Ngươi muốn làm rối loạn tâm trí ta?
Chung Nhạc vẫn coi như không thấy, thản nhiên nói:
- Ta chưa từng gặp ngươi, nhưng ta lại thấy được tình cảnh người ta yêu bị hành hạ. Như vậy thì thần thông của ngươi là công kích linh hồn, giống như một tấm gương, phản ánh các nhược điểm trong nội tâm đối phương. Nhưng gương vẫn chỉ là gương, tuy có thể phản chiếu nhược điểm của ta nhưng ngươi lại không thể thấy. Thủ đoạn của ngươi vô ích, vẫn là hãy hiện thân đi!