Phong Vô Kỵ rống giận, hai cái đầu Bàn Hồ trên bả vai mở ra cái miệng to như chậu máu, thôn phệ đám thi thể đầy mặt đất.
Phong Hoài Ngọc trừng mắt nhìn chằm chằm một màn này, thân thể có chút run rẩy, run giọng nói:
- Ca ca, ngươi…
Phong Vô Kỵ xoay người lại, cặp mắt huyết hồng sắc, ánh mắt dữ tợn rơi xuống trên người hắn. Trong lòng Phong Hoài Ngọc cả kinh, lui về phía sau một bước.
- Đừng sợ!
Khuôn mặt Phong Vô Kỵ vặn vẹo, thanh âm khàn khàn, tựa hồ đang áp chế cái gì đó, cất bước tiến về phía Phong Hoài Ngọc. Nhục thân hắn dần dần khôi phục lại diện mạo vốn có, hai tay dính đầy máu tươi đột nhiên nắm chặt bả vai Phong Hoài Ngọc.
- Chúng ta là huynh đệ, ta sẽ không hại ngươi! Sẽ không…
Trên mặt hắn lộ ra một tia tươi cười:
- Thân nhân trên đời này của ta chỉ còn lại có ngươi và phụ thân mà thôi, ta sẽ không hại ngươi!
Hắn buông Phong Hoài Ngọc ra, xoay người rời đi.
Đột nhiên, sau lưng hắn vang lên thanh âm của Phong Hoài Ngọc:
- Ca ca, ở lại đi!
Phong Vô Kỵ dừng bước lại, một lúc sau mới quay đầu lại, mỉm cười nói:
- Lưu lại? Lưu lại để làm gì? Sư phụ ngươi, năm xưa chính là đồ đệ của ta, ta mới sẽ không lưu lại nhìn sắc mặt hắn mà làm việc! Năm xưa ở Tổ Tinh, ta thế nhưng chính là tồn tại oai phong một cỏi, ngay cả ngoại công và gia gia ngươi đều là một tay ta bức tử! Ta há có thể đầu nhập vào một tên Chung Sơn thị nho nhỏ? Ngươi…
Nói tới đây, Phong Vô Kỵ vung tay một cái, mỉm cười nói:
- Hãy bảo trọng, hiếu thuận với phụ thân!
Phong Hoài Ngọc đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn đi xa.
Phong Vô Kỵ đi tới địa phương Phong Hiếu Trung cư ngụ, chỉ thấy Phong Hiếu Trung đang lúc huấn luyện Hiên Viên, ném Hiên Viên vào trong một cái lò luyện thật lớn, không ngừng dung luyện, hành hạ hắn tới mức chết đi sống lại.
Phong Vô Kỵ quỳ hai gối xuống, rất cung kính lễ bái Phong Hiếu Trung một phen, đứng dậy rời đi.
- Sao ngươi không lưu lại?
Phong Hiếu Trung nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói.
Phong Vô Kỵ cười hắc hắc, nói:
- Hài tử không có mẹ sớm gánh việc nhà! Thời điểm ngươi bị gia gia giam giữ, ta ở bên ngoài đã ăn thật nhiều khổ sở, đã sớm trưởng thành rồi. Hiện tại ta ở bên ngoài có sự nghiệp của chính mình, không thể trở về hầu hạ phụ thân được. Cũng may còn có Nhị đệ!
Phong Hiếu Trung trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Ngươi chưa chắc đã có thể còn sống trở về!
Phong Vô Kỵ nhất thời trầm mặc, đột nhiên mỉm cười, nói:
- Đó là sự nghiệp của ta, là lựa chọn của ta! Phụ thân, ngươi có thể mở mắt ra nhìn ta một cái không?
Hắn chờ đợi trong giây lát, cuối cùng thất vọng rời đi.
Phong Hiếu Trung mở mắt ra, nhìn theo thân ảnh hắn đi xa.
- Quật cường giống hệt như ta!
Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Phong Vô Kỵ một thân một mình rời khỏi Tổ Đình, trong lòng thầm nghĩ:
- Thiên vậy mà bố trí bên cạnh ta nhiều nhãn tuyến như vậy. Tất cả những người lần này ta dẫn theo vậy mà đều là nhãn tuyến của hắn. Chẳng lẽ là do Bích Lạc tiên sinh của Bích Lạc Cung an bài sao? Hảo gia hỏa! Dám xúi giục khống chế tất cả thuộc hạ của ta, khiến cho ta không hề phát giác. Lão hồ ly Bích Lạc tiên sinh này thật giảo hoạt… Lần này ta trở về, e rằng không tiện bàn giao cho lắm…
Cặp mày hắn nhíu chặt, lần này hắn là phụng ý chỉ của Thiên, đi tới dẫn Phong Hoài Ngọc đi. Thiên nói muốn thu Phong Hoài Ngọc làm đệ tử, ngoài ra còn có một phân phó nữa, đó chính là nếu không thể dẫn Phong Hoài Ngọc đi, vậy thì giết chết hắn.
- Lần này ta vi phạm Thiên ý, sau khi trở về chưa chắc đã có thể còn sống!
Phong Vô Kỵ dừng bước lại, mờ mịt quan sát bốn phía. Chỉ thấy trong tinh không mênh mông, chính mình vậy mà đã không còn chỗ để đi.
Trước giờ hắn đều là dựa vào thân phận môn sinh của Thiên này mà hành tẩu khắp nơi, lúc này mới có thể nổi tiếng khắp thiên hạ, khắp nơi đều xài được, bất luận tồn tại gì cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi. Cho dù không cho hắn mặt mũi, thì cũng sẽ cho Bích Lạc Cung, cho Thiên mặt mũi.
Nếu bỏ đi cái thân phận này, hắn còn có thể có mặt mũi lớn như vậy sao?
- Tà Đế Cung sẽ không thu lưu ta, Thần Đế Cung sẽ không, Ma Đế Cung cũng sẽ không! Đám người Phượng Thiên Nguyên Quân, Nguyên Nha Thần Vương lại càng đừng suy nghĩ tới…
Phong Vô Kỵ hít mạnh một hơi thật dài, cất bước đi về phía Thần Thành thứ chín, trong lòng thầm nghĩ:
- Ta vẫn là phải trở về Thiên Đình! Ta vẫn chưa thể rời khỏi Thiên. Rời khỏi Thiên, ta không còn gì cả… Ta phải trở về Thiên Đình, nơi đó là sự nghiệp của ta! Thiên chưa chắc sẽ xử lý ta, bởi vì ta vẫn còn có chỗ hữu dụng…
Tốc độ hắn nhanh như điện chớp, rất nhanh đã đi tới Thần Thành thứ chín. Còn chưa kịp tiến vào Tinh vực Tử Vi, đột nhiên chỉ thấy Bích Lạc tiên sinh đã sớm đứng trên Trận đài Truyền tống của Thần Thành thứ chín, tựa hồ vẫn luôn đang đợi hắn ở đây.
- Vô Kỵ Thiên Vương, ngươi đã khiến cho Lão thiên gia thất vọng rồi!
Bích Lạc tiên sinh hờ hững nói.
Khóe mắt Phong Vô Kỵ nhảy loạn, thanh âm khàn khàn nói:
- Ta sẽ không giết đệ đệ của ta! Ta chỉ có hai thân nhân duy nhất trên đời này… Ta sẽ khuyên hắn, khuyên hắn đầu nhập vào Thiên, đầu nhập vào Bích Lạc Cung! Cho ta chút thời gian…
Bích Lạc tiên sinh phảng phất như hồn nhiên không nghe hắn nói gì, lạnh nhạt nói:
- Chống lại Thiên mệnh, làm trái Thiên ý, ngươi biết kết cục của ngươi rồi chứ!
Phong Vô Kỵ vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu nói:
- Cho ta thêm một cơ hội! Ta nhất định sẽ làm cho Thiên đại nhân hài lòng! Ta nhất định…
Bích Lạc tiên sinh mặt không biểu tình, lấy ra Thiên phạt, vung lên cao.
Uy năng của Thiên phạt đại phóng, đó là Thiên uy vô cùng trầm trọng, là Thiên uy có thể đánh bay đám Thần Vương Thái Cổ bọn Nguyên Nha Thần Vương.
Trong lòng Phong Vô Kỵ tuyệt vọng, kêu lớn:
- Ta vì Thiên đại nhân đã lập ra nhiều công lao hãn mã như vậy…
- Bích Lạc sư huynh, để Thiên phạt xuống đi!
Đột nhiên, Đế Tu La chợt xuất hiện sau lưng Bích Lạc tiên sinh, khuôn mặt lạnh tanh như thiết bản, nói:
- Hắn còn sống, hữu dụng hơn so với hắn đã chết!
Bích Lạc tiên sinh thu hồi Thiên phạt, nhìn về phía Đế Tu La, nói:
- Thiên ý không thể làm trái!
- Vậy thì cho hắn Thiên ý!
Bàn tay Đế Tu La khẽ lật, lấy ra một mảnh vỡ của Đại não Thiên ý, nói.
Ánh mắt Bích Lạc tiên sinh sáng lên, vươn tay chụp lấy Phong Vô Kỵ, nhét mảnh vỡ của Đại não Thiên ý vào trong đầu Phong Vô Kỵ.
Phong Hoài Ngọc trừng mắt nhìn chằm chằm một màn này, thân thể có chút run rẩy, run giọng nói:
- Ca ca, ngươi…
Phong Vô Kỵ xoay người lại, cặp mắt huyết hồng sắc, ánh mắt dữ tợn rơi xuống trên người hắn. Trong lòng Phong Hoài Ngọc cả kinh, lui về phía sau một bước.
- Đừng sợ!
Khuôn mặt Phong Vô Kỵ vặn vẹo, thanh âm khàn khàn, tựa hồ đang áp chế cái gì đó, cất bước tiến về phía Phong Hoài Ngọc. Nhục thân hắn dần dần khôi phục lại diện mạo vốn có, hai tay dính đầy máu tươi đột nhiên nắm chặt bả vai Phong Hoài Ngọc.
- Chúng ta là huynh đệ, ta sẽ không hại ngươi! Sẽ không…
Trên mặt hắn lộ ra một tia tươi cười:
- Thân nhân trên đời này của ta chỉ còn lại có ngươi và phụ thân mà thôi, ta sẽ không hại ngươi!
Hắn buông Phong Hoài Ngọc ra, xoay người rời đi.
Đột nhiên, sau lưng hắn vang lên thanh âm của Phong Hoài Ngọc:
- Ca ca, ở lại đi!
Phong Vô Kỵ dừng bước lại, một lúc sau mới quay đầu lại, mỉm cười nói:
- Lưu lại? Lưu lại để làm gì? Sư phụ ngươi, năm xưa chính là đồ đệ của ta, ta mới sẽ không lưu lại nhìn sắc mặt hắn mà làm việc! Năm xưa ở Tổ Tinh, ta thế nhưng chính là tồn tại oai phong một cỏi, ngay cả ngoại công và gia gia ngươi đều là một tay ta bức tử! Ta há có thể đầu nhập vào một tên Chung Sơn thị nho nhỏ? Ngươi…
Nói tới đây, Phong Vô Kỵ vung tay một cái, mỉm cười nói:
- Hãy bảo trọng, hiếu thuận với phụ thân!
Phong Hoài Ngọc đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn đi xa.
Phong Vô Kỵ đi tới địa phương Phong Hiếu Trung cư ngụ, chỉ thấy Phong Hiếu Trung đang lúc huấn luyện Hiên Viên, ném Hiên Viên vào trong một cái lò luyện thật lớn, không ngừng dung luyện, hành hạ hắn tới mức chết đi sống lại.
Phong Vô Kỵ quỳ hai gối xuống, rất cung kính lễ bái Phong Hiếu Trung một phen, đứng dậy rời đi.
- Sao ngươi không lưu lại?
Phong Hiếu Trung nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói.
Phong Vô Kỵ cười hắc hắc, nói:
- Hài tử không có mẹ sớm gánh việc nhà! Thời điểm ngươi bị gia gia giam giữ, ta ở bên ngoài đã ăn thật nhiều khổ sở, đã sớm trưởng thành rồi. Hiện tại ta ở bên ngoài có sự nghiệp của chính mình, không thể trở về hầu hạ phụ thân được. Cũng may còn có Nhị đệ!
Phong Hiếu Trung trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Ngươi chưa chắc đã có thể còn sống trở về!
Phong Vô Kỵ nhất thời trầm mặc, đột nhiên mỉm cười, nói:
- Đó là sự nghiệp của ta, là lựa chọn của ta! Phụ thân, ngươi có thể mở mắt ra nhìn ta một cái không?
Hắn chờ đợi trong giây lát, cuối cùng thất vọng rời đi.
Phong Hiếu Trung mở mắt ra, nhìn theo thân ảnh hắn đi xa.
- Quật cường giống hệt như ta!
Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Phong Vô Kỵ một thân một mình rời khỏi Tổ Đình, trong lòng thầm nghĩ:
- Thiên vậy mà bố trí bên cạnh ta nhiều nhãn tuyến như vậy. Tất cả những người lần này ta dẫn theo vậy mà đều là nhãn tuyến của hắn. Chẳng lẽ là do Bích Lạc tiên sinh của Bích Lạc Cung an bài sao? Hảo gia hỏa! Dám xúi giục khống chế tất cả thuộc hạ của ta, khiến cho ta không hề phát giác. Lão hồ ly Bích Lạc tiên sinh này thật giảo hoạt… Lần này ta trở về, e rằng không tiện bàn giao cho lắm…
Cặp mày hắn nhíu chặt, lần này hắn là phụng ý chỉ của Thiên, đi tới dẫn Phong Hoài Ngọc đi. Thiên nói muốn thu Phong Hoài Ngọc làm đệ tử, ngoài ra còn có một phân phó nữa, đó chính là nếu không thể dẫn Phong Hoài Ngọc đi, vậy thì giết chết hắn.
- Lần này ta vi phạm Thiên ý, sau khi trở về chưa chắc đã có thể còn sống!
Phong Vô Kỵ dừng bước lại, mờ mịt quan sát bốn phía. Chỉ thấy trong tinh không mênh mông, chính mình vậy mà đã không còn chỗ để đi.
Trước giờ hắn đều là dựa vào thân phận môn sinh của Thiên này mà hành tẩu khắp nơi, lúc này mới có thể nổi tiếng khắp thiên hạ, khắp nơi đều xài được, bất luận tồn tại gì cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi. Cho dù không cho hắn mặt mũi, thì cũng sẽ cho Bích Lạc Cung, cho Thiên mặt mũi.
Nếu bỏ đi cái thân phận này, hắn còn có thể có mặt mũi lớn như vậy sao?
- Tà Đế Cung sẽ không thu lưu ta, Thần Đế Cung sẽ không, Ma Đế Cung cũng sẽ không! Đám người Phượng Thiên Nguyên Quân, Nguyên Nha Thần Vương lại càng đừng suy nghĩ tới…
Phong Vô Kỵ hít mạnh một hơi thật dài, cất bước đi về phía Thần Thành thứ chín, trong lòng thầm nghĩ:
- Ta vẫn là phải trở về Thiên Đình! Ta vẫn chưa thể rời khỏi Thiên. Rời khỏi Thiên, ta không còn gì cả… Ta phải trở về Thiên Đình, nơi đó là sự nghiệp của ta! Thiên chưa chắc sẽ xử lý ta, bởi vì ta vẫn còn có chỗ hữu dụng…
Tốc độ hắn nhanh như điện chớp, rất nhanh đã đi tới Thần Thành thứ chín. Còn chưa kịp tiến vào Tinh vực Tử Vi, đột nhiên chỉ thấy Bích Lạc tiên sinh đã sớm đứng trên Trận đài Truyền tống của Thần Thành thứ chín, tựa hồ vẫn luôn đang đợi hắn ở đây.
- Vô Kỵ Thiên Vương, ngươi đã khiến cho Lão thiên gia thất vọng rồi!
Bích Lạc tiên sinh hờ hững nói.
Khóe mắt Phong Vô Kỵ nhảy loạn, thanh âm khàn khàn nói:
- Ta sẽ không giết đệ đệ của ta! Ta chỉ có hai thân nhân duy nhất trên đời này… Ta sẽ khuyên hắn, khuyên hắn đầu nhập vào Thiên, đầu nhập vào Bích Lạc Cung! Cho ta chút thời gian…
Bích Lạc tiên sinh phảng phất như hồn nhiên không nghe hắn nói gì, lạnh nhạt nói:
- Chống lại Thiên mệnh, làm trái Thiên ý, ngươi biết kết cục của ngươi rồi chứ!
Phong Vô Kỵ vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu nói:
- Cho ta thêm một cơ hội! Ta nhất định sẽ làm cho Thiên đại nhân hài lòng! Ta nhất định…
Bích Lạc tiên sinh mặt không biểu tình, lấy ra Thiên phạt, vung lên cao.
Uy năng của Thiên phạt đại phóng, đó là Thiên uy vô cùng trầm trọng, là Thiên uy có thể đánh bay đám Thần Vương Thái Cổ bọn Nguyên Nha Thần Vương.
Trong lòng Phong Vô Kỵ tuyệt vọng, kêu lớn:
- Ta vì Thiên đại nhân đã lập ra nhiều công lao hãn mã như vậy…
- Bích Lạc sư huynh, để Thiên phạt xuống đi!
Đột nhiên, Đế Tu La chợt xuất hiện sau lưng Bích Lạc tiên sinh, khuôn mặt lạnh tanh như thiết bản, nói:
- Hắn còn sống, hữu dụng hơn so với hắn đã chết!
Bích Lạc tiên sinh thu hồi Thiên phạt, nhìn về phía Đế Tu La, nói:
- Thiên ý không thể làm trái!
- Vậy thì cho hắn Thiên ý!
Bàn tay Đế Tu La khẽ lật, lấy ra một mảnh vỡ của Đại não Thiên ý, nói.
Ánh mắt Bích Lạc tiên sinh sáng lên, vươn tay chụp lấy Phong Vô Kỵ, nhét mảnh vỡ của Đại não Thiên ý vào trong đầu Phong Vô Kỵ.