Mục lục
Cuộc chiến Vạn giới - KK Cố Hương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Nhạc rên lên một tiếng, cảm thấy toàn bộ pháp lực của chính mình đều bị cấm cố, hết thảy toàn bộ đại đạo đều mất đi hiệu lực, ngay cả thần thông cũng không thể sử dụng, thần thức trầm tịch, linh và hồn trong Nguyên thần phân tách, phiêu phiêu tán tán, mất hồn mất vía.

- Dịch tiên sinh, còn có thể chịu đựng được không?

Hồn Đôn Vũ vội vàng hỏi. Chung Nhạc cắn chặt hàm răng, nói:

- Còn có thể! Lực lượng của ngươi không bằng đám thủ vệ Thiên Ngục, uy lực của tiếng trống cũng không cường đại tới đâu. Tiếp tục đi!

Y Uyển Quân và Thạch Âm Cơ lập tức liên thủ, hợp lực chấn vang cái Mộ Cổ còn lại.

Chung Nhạc ngồi xếp bằng ở nơi đó, lắng nghe ảo diệu chất chứa trong tiếng trống. Tiếng trống không ngừng trùng kích, chấn cho hắn chết đi sống lại. Cũng may tu vi thực lực của Y Uyển Quân, Thạch Âm Cơ và Hồn Đôn Vũ cũng không tính là mạnh mẽ tới đâu, không thể tạo cho hắn thương tổn trí mạng.

Tiếng trống kia một lần lại một lần trùng kích, cấm cố pháp lực của hắn, phong ấn tu vi của hắn, khiến cho đại đạo bị che đậy, linh hồn thất tán. Bất quá, tâm cảnh Đế cấp của hắn vẫn còn, lĩnh ngộ đối với Đạo vẫn còn, đây chính là tiền vốn để hắn có thể tìm hiểu ảo diệu của Mộ Cổ từ trong tiếng trống.

Tiếng trống một lần lại một lần vang lên. Khóe miệng Chung Nhạc tươm máu, nhục thân chấn động, Nguyên thần tán loạn, nhưng ảo diệu chất chứa trong tiếng trống kia lại dần dần trở nên rõ ràng.



Qua mấy ngày, pháp lực của Y Uyển Quân và Thạch Âm Cơ tiêu hao hết, không thể không dừng lại, mà Hồn Đôn Vũ thì vẫn còn tiếp tục gõ trống. Lại qua thêm mấy ngày, pháp lực của Hồn Đôn Vũ cũng dần dần tiêu hao hết, đành phải dừng lại. Chỉ thấy Chung Nhạc vẫn như cũ ngồi ở nơi đó, không khỏi khâm phục nói:

- Tu vi của Dịch tiên sinh, mạnh hơn ta rất nhiều…

Lời nói của hắn còn chưa dứt, đột nhiên nhìn ra chỗ không ổn. Chung Nhạc vẫn còn ngồi ở nơi đó, ba con mắt trợn tròn, không chút cử động.

Trong lòng Hồn Đôn Vũ khẽ run lên, sắc mặt hai nàng nữ tử cũng tái nhợt. Y Uyển Quân vội vàng tiến lên, đẩy Chung Nhạc một cái. Chung Nhạc thẳng tắp ngã xuống. Thạch Âm Cơ thét lên chói tai, đã thấy một đốm lửa nhỏ nhô đầu ra khỏi mi tâm của Chung Nhạc, lười biếng ngáp dài một cái, có chút chán nản nói:

- Đừng quấy rầy! Hắn chỉ là bị chấn cho hôn mê, vẫn còn chưa chết!

Ba người nhất thời yên lòng. Thạch Âm Cơ thè lưỡi một cái, cười hì hì, nói:

- Người ta còn tưởng rằng thật sự phải tái giá rồi đây!

Qua một lúc lâu sau, Chung Nhạc dần dần tỉnh lại. Y Uyển Quân vội vàng hỏi:

- Thương thế của ngươi có nặng không?

Chung đại quan nhân lớn giọng quát lớn:

- Ngươi nói cái gì? Ta nghe không được!

Y Uyển Quân nhấp nháy mắt, quay sang nói nhỏ với Thạch Âm Cơ:



- Có khả năng lỗ tai hắn đã bị chấn điếc rồi!

Chung Nhạc cảm thấy bên tai chính mình vẫn còn thanh âm Mộ Cổ đang vang vọng, một tiếng tiếp theo một tiếng. Tiếng trống phảng phất như chui vào trong đầu óc của hắn, chui vào sâu bên trong linh hồn của hắn, không ngừng vang vọng, hết thảy thanh âm ngoại giới đều bị tiếng trống che đậy lại.

Đám người Hồn Đôn Vũ, Y Uyển Quân và Thạch Âm Cơ gõ Mộ Cổ quá nhiều lần rồi, mặc dù đã đình chỉ gõ vang Mộ Cổ, nhưng tiếng trống kia cũng dung nhập thật sâu vào trong nhục thân và Nguyên thần của hắn.

Dần dần, Chung Nhạc cảm thấy tiếng trống càng lúc càng xa, càng lúc càng cao, phảng phất như từ thiên ngoại truyền tới. Tiếng trống chấn động trong thoáng chốc phảng phất như đã biến thành một loại Đạo âm huyền diệu. Lại qua thời gian hơn một tháng, rốt cuộc tiếng trống biến mất không thấy đâu nữa, thanh âm bốn phía đã có thể truyền vào trong tai của hắn.

Chung Nhạc kinh ngạc ngồi ở nơi đó, Đạo âm một lần lại một lần hồi vọng. Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng chụp một cái trên không trung. Trên không trung nhất thời vang lên một tiếng trống lớn. Hồn Đôn Vũ, Y Uyển Quân và Thạch Âm Cơ nhất tề rên lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt.

Một cái chụp nhẹ nhàng này của Chung Nhạc, phảng phất như đã gõ vang Mộ Cổ, khiến cho đại đạo trong cơ thể bọn họ không thể khống chế, Nguyên thần thất thủ, thần thông đạo pháp không tồn.

Chung Nhạc đứng dậy. Theo hắn đứng lên, ba người trên thuyền nhất thời cảm giác được phảng phất như bóng ảnh vô biên bao phủ xuống, trong lòng không khỏi sinh ra một loại tâm tình vô cùng khủng hoảng vô cùng tuyệt vọng, phảng phất như rơi vào trong vực sâu hắc ám, vĩnh viễn trầm luân vậy.

Chư Thiên Vô Đạo! Đây chính là Chư Thiên Vô Đạo!

Chung Nhạc thu hồi thần thông, lúc này ba người mới khôi phục trở lại, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn.

- Hóa ra đây chính là Chư Thiên Vô Đạo!

Sắc mặt Chung Nhạc cổ quái. Loại đại đạo này, là đại đạo mà hệ thống tu luyện Đồ đằng không cách nào diễn biến. Nói cách khác, bất luận văn lộ Đồ đằng gì cũng không thể xây dựng ra loại đại đạo này.



Đây là một loại đại đạo duy nhất của Thời đại Hắc Ám. Hệ thống tu luyện Đồ đằng không thể nào diễn biến, không thể nào phục chế. Hết lần này tới lần khác, loại đại đạo này còn nhằm vào đại đạo Đồ đằng, cho nên đã tạo thành loại thần thông Chư Thiên Vô Đạo này.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lôi Trạch Thần Long có thể thi triển ra Chư Thiên Vô Đạo. Hắn là Tiên Thiên Thần từ Thời đại Hắc Ám sống tới hiện tại, đã từng gặp qua loại thần thông này, có khả năng không chỉ một lần từng giao thủ qua.

Trong Chư Thiên Vô Đạo vẫn còn cất giấu những đạo diệu càng thâm sâu hơn, chỉ là bản thân Chung Nhạc vẫn chưa thể tìm hiểu thấu triệt.

- Loại đại đạo này thật ra rất hữu dụng, có thể truyền thụ cho các ngươi. Về phần có thể lĩnh ngộ ra Chư Thiên Vô Đạo hay không, phải nhìn ngộ tính của chính các ngươi rồi!

Tinh thần Chung Nhạc ba động, truyền thụ Chư Thiên Vô Đạo cho Hồn Đôn Vũ, Y Uyển Quân và Thạch Âm Cơ. Ba người lập tức bắt đầu tìm hiểu. Đại đạo của Thời đại Hắc Ám hoàn toàn thoát ly hệ thống tu luyện Đồ đằng, muốn lĩnh ngộ ra ảo diệu bên trong muôn vàn khó khăn. Với trí tuệ của bọn họ, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, Chung Nhạc cũng không biết được.

Hắn rảnh rỗi lấy ra từng viên từng viên Linh châu, tinh tế quan sát, đột nhiên thôi động thần thức thứ tám xâm nhập vào trong Linh châu. Qua một lúc lâu sau, hắn buông một viên Linh châu trong tay xuống, khẽ nhíu mày.

Phục Mân Đạo Tôn lưu lại cho hắn ba ngàn viên Linh châu. Hắn vốn dĩ cho rằng tu thành thần thức thứ tám sẽ có thể tìm hiểu ra huyền bí của đám Linh châu này, không ngờ thần thức thứ tám tiến vào Linh châu, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

- Vô phương a! Ta vô cùng ngu ngốc, không lĩnh ngộ ra được Chư Thiên Vô Đạo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK