Chung Nhạc cũng không nhắc chuyện yêu Thiên Tơ nương nương xưa kia, mỉm cười:
- Thiên Tơ nương nương và Mặc Ẩn không? Dưới trướng có đại quân vài nghìn vạn thần ma không? Họ không có binh quyền, chỉ có địa vị là mưu sĩ, đó chính là hoa trong kính trăng trong nước. Cho dù có phò ta cho chúa công họ đoạt thiên hạ thì cũng là rổ hứng nước chẳng đọng lại gì. Chúa công của họ sau khi có được thiên hạ sẽ tiêu diệt họ, lời hứa gì đi nữa cũng thành gió bay.
Vân Quyển Thư cười:
- Dịch Quân Vương nói vậy sai rồi. Địa vị nhân tộc ta thấp kém, muốn có binh quyền dễ lắm sao?
- Ta có binh quyền.
Chung Nhạc thản nhiên nói:
- Ta nắm trong tay năm nghìn vạn đại quân thần ma, dưới trướng có vô số tinh binh lương tướng, Đế Quân, Tạo Vật Chủ, Thần Hoàng, Ma Hoàng nhiều không đếm hết. Có ba mươi bảy thần tộc thần ma phụ thuộc ta. Ta hạ lệnh một tiếng đại quân tiến tới, không gì không san bằng được. Ta có thể phân chia cương thổ, cát cứ xưng hùng, bảo vệ nhân tộc. Thiên Tơ nương nương và Mặc Ẩn đều không làm được.
Vân Quyển Thư thận trọng nói:
- Nghe nói Dịch Quân Vương không phải nhân tộc mà là Tiên Thiên Thần chuyển thế.
Chung Nhạc ánh mắt lay động:
- Giờ ta là nhân tộc.
Vân Quyển Thư suy nghĩ một lúc, cười:
- Nhưng chỉ dựa vào thực lực hiện nay của Dịch Quân Vương thì khó lòng bảo vệ nhân tộc? Nhân tộc ta bị vạn tộc nô dịch, chỉ sống ở những nơi chật hẹp, thần ma ăn ta, thần ma nô dịch ta, nhân tộc chúng ta không có tài nguyên, chỉ có được cơm thừa canh cặn. Hơn nữa, nghe nói nhân tộc là Phục Hy bị phong ấn, các tộc dè chừng, chắc chắn không cho phép nhân tộc quật khởi. Dịch Quân Vương cho dù có thể cát cứ xưng hùng nhưng khi Dịch Quân Vương phò tá Tiên Thiên Đế Quân xưng đế đoạt được thiên hạ thì Tiên Thiên Đế Quân chắc chắn cũng sẽ loại bỏ ngươi! Cuc diện của Dịch Quân Vương chắc cũng không lớn lắm nhỉ?
Chung Nhạc cười ha hả, tán thưởng:
- Nói có lý!
Vân Quyển Thư rót trà cho hắn:
- Cho dù Dịch Quân Vương trong tay có nghìn tỷ tinh binh nhưng Tiên Thiên Đế Quân một câu hạ lệnh cũng có thể đoạt đi binh quyền của ngươi. Thêm một lệnh nữa là đầu ngươi rơi trên Trảm Thần Đài. Cục diện của Dịch Quân Vương cũng là hoa trong kính, trăng dưới nước, cũng không tốt hơn Thiên Tơ nương nương và Mặc Ẩn là bao.
Chung Nhạc lại tán thưởng:
- Nói có lý!
Vân Quyển Thư cười:
- Quyển Thư to gan rồi.
Chung Nhạc cười:
- Trí tuệ không địch lại được thần thông. Ta là đệ nhất nhân của Chư Đế Bảng tương lai. Chư đế tương lai đều ở dưới trướng ta, đến khi Tiên Thiên Đế Quân đăng cơ ta đã có thể kháng cự lại hắn. Hắn có thể làm gì ta? Điểm này Thiên Tơ nương nương làm được không? Mặc Ẩn có làm được không? Tướng công của Thiên Cơ có làm được không?
- Thiên Tơ không làm được, Mặc Ẩn cũng không làm được. Tướng công của Thiên Tơ chắc cũng không làm được.
Vân Quyển Thư cười:
- Dịch Quân Vương cho dù sau này có kháng cự được với Tiên Thiên Đế Quân thì e là cũng không thể chặn được một ngón tay của vị đứng đằng sau Tiên Thiên Đế Quân? Ta nghe nói năm xưa Phục Hy thần tộc xưng hùng thời địa Địa Kỷ, đế cấp nhiều vô kể, nhưng thần tộc mạnh như vậy dưới sự đả kích của những cường giả cổ xưa cũng trở thành nhân tộc như bây giờ. Dịch Quân Vương, trí tuệ không địch được thần thông, thần thông của họ, trí tuệ và và sức mạnh của ngươi có địch lại được không?
Chung Nhạc mắt sáng lên, cười:
- Cục diện của ta lớn hơn Thiên Tơ nương nương và Mặc Ẩn một chút. Những cường giả cổ xưa kia không phải vô địch, cho ta thời gian ta có thể đuổi kịp, thậm chí vượt qua họ!
Hắn thân người rung lên, phía sau đầu hiện ra bảy quầng sáng:
- Ta có bí cảnh thứ bảy mà chư thần tương lai mở giúp, có thể địch lại những lão hủ đó!
Vân Quyển Thư nhìn bảy quầng sáng sau đầu Chung Nhạc, ánh mắt mơ màng. Bảy quầng sáng này thực sự quá đẹp, trong đó có các loại đồ đằng văn thể hiện vẻ đẹp của đạo.
Chung Nhạc xua tan bảy quầng sáng, nói:
- Quyển Thư còn gì nói không?
Vân Quyển Thư thở dài, nghiêm túc nói:
- Trí tuệ không địch lại thần thông, thần thông không địch lại thiên số. Dịch Quân Vương, huynh có vượt qua được thiên số không?
- Thiên số?
Chung Nhạc tim run lên, nhớ tới Bích Lạc Cung.
Vân Quyển Thư thở dài:
- Dịch Quân Vương chí hướng cao xa, mưu đồ to lớn, Quyển Thư vô cùng khâm phục. Huynh có trí tuệ, có cả thần thông, nhưng huynh không có thiên số. Trời không ở phía huynh, thành tựu sau này của huynh càng lớn thì ngã càng thảm. Thiên Tơ nương nương, Mặc Ẩn bọn họ không mưu lớn, chỉ muốn tìm tương lai cho nhân tộc, tương lai không bị các tộc nô dịch, bị coi là thức ăn. Họ thất bại thì nhân tộc cũng không quá thê thảm, còn giữ được tính mạng. Nhưng nếu huynh thất bại...
Khóe mắt Chung Nhạc giật giật.
- Ngươi ý đồ quá lớn, thiên số không đứng về phía ngươi, thiên mệnh cũng không ở phía ngươi. Nếu ngươi thất bại nhân tộc sẽ phải đối mặt với kết cục tan thành tro bụi.
Vân Quyển Thư nói:
Dịch Quân Vương, hãy chỉ giáo cho ta.
Chung Nhạc trầm mặc hồi lâu, lắc đầu nói:
- Ta không thể dạy ngươi. Chẳng trách mà Thiên Tơ nương nương vẫn luôn khen ngợi ngươi, cho rằng nàng không bằng ngươi, luôn khen ngươi xuất sắc trước mặt ta, Mặc Ẩn cũng vô cùng trông đợi vào ngươi.
Vân Quyển Thư giật mình, khó hiểu:
- Dịch Quân Vương từng gặp ta?
- Chưa từng.
Chung Nhạc mỉm cười:
- Ở đây ta có Nhân Quả Tuyến của Thiên Tơ nương nương, khi gặp ngươi nhân duyên trong Nhân Quả Tuyến rung động, ta biết ngươi là tướng công của Thiên Tơ nương nương. Thần nhân ở Nhân Hoàng Điện, bất cứ ai cũng biết ta, mà những thần nhân dưới trướng ngươi lại không biết ta, vô lý. Vân sư huynh, huynh ẩn mình đủ kín, tuy trợ giúp chúa công huynh hành sự nhưng không hề lộ dấu vết, không bị người ngoài phát hiện. Không biết chúa công huynh la ai? Huynh góp sức cho ai vậy?
Vân Quyển Thư mỉm cười, rót trà cho Chung Nhạc, nói:
- Dịch Quân Vương, chúng ta không nói chuyện này nữa. Uống trà đi!
Chung Nhạc nhấp môi, đặt chén trà xuống:
- Ta đã ái mộ Thiên Tơ nương nương từ lâu, ngày đêm tưởng nhớ.
Vân Quyển Thư đang uống trà thì phụt ra, phẫn nộ:
- Vân Quyển Thư, chúng ta không nhắc tới chuyện của chúa công ta, cũng không nhắc tới việc huynh ái mộ phu nhân ta có được không?
- Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đánh vì chúa công mình, lúc đó ta có thể dùng đao đoạt tình yêu.
Chung Nhạc lộ vẻ trông chơ.
Vân Quyển Thư mặt tím tái.
Chung Nhạc cười ha hả:
- Huynh không nói ta cũng biết, ta có thể tạo cho huynh một đạo Nhân Quả Tuyến, nắm mọi hành động của huynh. Huynh sẽ trở về bên cạnh chúa công, căn cứ hành động của huynh là ta biết huynh làm việc cho ai.
Vân Quyển Thư nghe vậy, lắc đầu cười:
- Tuy Dịch Quân Vương tài cao trí sâu hơn nữa thành tựu về nhân quả cũng hơn nội tử, nhưng muốn tạo Nhân Quả Tuyến thì không làm được.
Chung Nhạc mắt lóe thần quang, ngấm ngầm kết Nhân Quả Tuyến của Vân Quyển Thư, không ngờ vừa kết xong thì đột nhiên hỗn lonạ, bị biến thành của một vị tuyệt đại cường giả khác!
Chung Nhạc giật mình, vội chặt đứt Nhân Quả Tuyến, nhưng lúc đó vị tuyệt đại cường giả kia đã thuận theo Nhân Quả Tuyến tung thần thức khủng khiếp của mình tới.
Trong đầu Chung Nhạc xuất hiện thân ảnh to lớn, khiến thức hải của hắn suýt nữa thì vỡ tan:
- Yêu nghiệt phương nào, dám thăm dò ta?
- Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng!
Chung Nhạc quan tưởng Toại Hoàng, thánh hỏa rực cháu thiêu rụi thần thức của vị cường giả kia, lập tức hủy bỏ Nhân Quả Tuyết để cắt đứt cảm ứng của vị cường giả kia.
- Bản lỉnh cao!
Chung Nhạc tán thưởng, hỏi:
- Đây là Lục Đạo Thiên Thư?
Vân Quyển Thư cười:
- Đúng thế. Lục Đạo Thiên Thư ghi chép bí mật của Lục Đạo Luân Hồi. Dịch Quân Vương tính Nhân Quả Tuyến của ta, ta dùng Lục Đạo Thiên Thư che mắt huynh, buộc Nhân Quả Tuyến của huynh vào người một vị đế trải qua luân hổi chuyển thế. Huynh tính Nhân Quả của ta thật ra là tính của hắn. Dịch Quân Vương có thể thoát được thần thức của hắn đúng là cường hãn!
Chung Nhạc cảm thán:
- Nhân Quả Thiên Thư, Khí Vận Thiên Thư, ta đã từng thấy sự lợi hại của chúng. Giờ cuối cùng cũng được thấy Lục Đạo Thiên Thư. Lục Đạo Thiên Thư này có những tác dụng gì?
Hắn hỏi thẳng Vân Quyển Thư về Lục Đạo Thiên Thư, điều này là sự cấm kỵ với phần lớn các thần ma. Nhưng Vân Quyển Thư thì thản nhiên nói:
- Chắc Dịch Quân Vương biết Sinh Tử Bạc trong Địa Ngục Luân Hồi chứ?
Chung Nhạc gật đầu:
- Sinh Tử Bạc có thể quyết định sinh lão bệnh tử của linh hồn chuyển thế, nắm giữ vận mệnh, chủng tộc, cơ duyên, cơ ngộ của hắn. Nhưng sinh tử chỉ có thể ràng buộc những người dưới cảnh giới Thần Hoàng, chỉ cần tu luyện vượt qua Thần Hoàng lên Tạo Vật Chủ là sẽ không bị Sinh Tử Bạc quản lý nữa.
- Sinh Tử Bạc là một phần tác dụng của Lục Đạo Thiên Thư, được diễn hóa từ Lục Đạo Thiên Thư mà thành.
Vân Quyển Thư nói:
- Thời đại Địa Kỷ, Phục Hy thị nắm giữ Lục Đạo Thiên Thư là nắm giữ sinh tử mệnh vận các chủng tộc trong thiên hạ. Lục Đạo Thiên Thư ta có là tàn phiến, luyện thành Lục Đạo Thiên Nhãn có thể thay đổi sinh tử mệnh vận của thần ma.
Chung Nhạc tim khẽ run lên, tán thưởng:
- Quả nhiên là một món lợi khí.
- Không chỉ vậy, Lục Đạo Thiên Nhãn của ta còn có thể tra sinh tử luân hồi của thần ma, truy ngược kiếp trước.
Vân Quyển Thư ngừng một chút, nói:
- Ta còn có khả năng thay đổi mệnh vận của một chủng tộc.
Chung Nhạc thở dài:
- Phục Hy thần tộc có năng lực cường đại như vậy đã tuyệt diệt rồi.
- Đó chính là thần thông không địch lại thiên số.
Vân Quyển Thư cũng thở dài.
Hai người trầm mặc, mỗi người nghĩ chuyện của mình.
Đoàn thuyền lặng lẽ đi trong vũ trụ, mấy ngày sau, bên ngoài có tiếng huyên náo:
- Thủ lĩnh, có tinh không phỉ tặc!
Chung Nhạc và Vân Quyển Thư ra ngoài, đứng trên thiên đài quan sát. Thấy thần nhân dưới trướng Vân Quyển Thư như gặp đại địch, nhân tộc trên thuyền thì sợ hãi run rẩy trốn trong khoang thuyền.
Phía xa là mấy Ma Hoàng Yêu Hoàng để ngực trần, thân hình khổng lồ, trên cổ là vòng cổ bằng đầu lâu, hằm hè nhìn về phía này.
Con mắt trên mi tâm Chung Nhạc mở ra, ánh mắt tựa thần điện, lập tức ánh sáng bùng phát chiếu xuyên cả con thuyền, thậm chí cả một khoảng tinh không cũng sáng choang.
Đột nhiên bầu tinh không vốn đen kịt sáng lòa, thần quang chiếu rọi giống hư vô vàn tấm gương sáng tỏa sáng, mọi thứ bỗng chốc trở nên rõ ràng!
Chiến thuyền của đám phỉ tặc đã mở pháo chuẩn bị công kích, bị thần quang từ mắt hắn chiếu rọi thi thất kinh, cảm thấy bản thân không còn bất cứ điều bí mật gì, bị ánh mắt hắn nhìn thấu mọi thần thông đạo pháp.
Một vị Ma Hoàng đứng dậy, giọng nói chấn động:
- Ha ha ha, không ngờ còn có cao thủ ẩn mình ở đây! Dám hỏi là vị sư huynh nào, có thể báo tên tuổi không?
Chung Nhạc cung tay, rành mạch nói:
- Tiên Thiên Cung Tả Quân Vương Dịch Phong bái kiến đương gia! Đương gia có thể nể mặt Dịch mỗ để bọn ta tiếp tục lên đường không?
- Tiên Thiên Cung Dịch Quân Vương, Dịch tiên sinh đao chém Tiên Thiên Tà Thần Chư Tà?
Vị Ma Hoàng kia giật mình, vội đáp lễ, khách khí nói:
- Là thuyền của Dịch tiên sinh thì bọn ta cũng không tiện cướp. Bay đâu, thu hết pháo lại!
Pháo trên các con thuyền chiến đều đóng lại, vị Ma Hoàng kia cười:
- Dịch tiên sinh, mời!
Dịch tiên sinh cảm ơn, nói:
- Phải xưng hô đương gia thế nào?
Vị Ma Hoàng kia vội nói:
- Mỗ gia Đinh Hạc, làm bẩn tuệ nhãn tiên sinh rồi. Tiên sinh, ta xin cáo từ!
Nói rồi Đinh Hạc vung tay, dẫn chiến thuyền phỉ tặc rời đi.
Vân Quyển Thư nhìn bóng lưng Chung Nhạc, đột nhiên tim run lên, người thanh niên trước mặt hắn đã danh động thiên hạ, thậm chí ngay phỉ tặc vô pháp vô thiên cũng phải kính sợ ba phần, lễ nhường ba phần.
- Thiên Tơ nương nương và Mặc Ẩn không? Dưới trướng có đại quân vài nghìn vạn thần ma không? Họ không có binh quyền, chỉ có địa vị là mưu sĩ, đó chính là hoa trong kính trăng trong nước. Cho dù có phò ta cho chúa công họ đoạt thiên hạ thì cũng là rổ hứng nước chẳng đọng lại gì. Chúa công của họ sau khi có được thiên hạ sẽ tiêu diệt họ, lời hứa gì đi nữa cũng thành gió bay.
Vân Quyển Thư cười:
- Dịch Quân Vương nói vậy sai rồi. Địa vị nhân tộc ta thấp kém, muốn có binh quyền dễ lắm sao?
- Ta có binh quyền.
Chung Nhạc thản nhiên nói:
- Ta nắm trong tay năm nghìn vạn đại quân thần ma, dưới trướng có vô số tinh binh lương tướng, Đế Quân, Tạo Vật Chủ, Thần Hoàng, Ma Hoàng nhiều không đếm hết. Có ba mươi bảy thần tộc thần ma phụ thuộc ta. Ta hạ lệnh một tiếng đại quân tiến tới, không gì không san bằng được. Ta có thể phân chia cương thổ, cát cứ xưng hùng, bảo vệ nhân tộc. Thiên Tơ nương nương và Mặc Ẩn đều không làm được.
Vân Quyển Thư thận trọng nói:
- Nghe nói Dịch Quân Vương không phải nhân tộc mà là Tiên Thiên Thần chuyển thế.
Chung Nhạc ánh mắt lay động:
- Giờ ta là nhân tộc.
Vân Quyển Thư suy nghĩ một lúc, cười:
- Nhưng chỉ dựa vào thực lực hiện nay của Dịch Quân Vương thì khó lòng bảo vệ nhân tộc? Nhân tộc ta bị vạn tộc nô dịch, chỉ sống ở những nơi chật hẹp, thần ma ăn ta, thần ma nô dịch ta, nhân tộc chúng ta không có tài nguyên, chỉ có được cơm thừa canh cặn. Hơn nữa, nghe nói nhân tộc là Phục Hy bị phong ấn, các tộc dè chừng, chắc chắn không cho phép nhân tộc quật khởi. Dịch Quân Vương cho dù có thể cát cứ xưng hùng nhưng khi Dịch Quân Vương phò tá Tiên Thiên Đế Quân xưng đế đoạt được thiên hạ thì Tiên Thiên Đế Quân chắc chắn cũng sẽ loại bỏ ngươi! Cuc diện của Dịch Quân Vương chắc cũng không lớn lắm nhỉ?
Chung Nhạc cười ha hả, tán thưởng:
- Nói có lý!
Vân Quyển Thư rót trà cho hắn:
- Cho dù Dịch Quân Vương trong tay có nghìn tỷ tinh binh nhưng Tiên Thiên Đế Quân một câu hạ lệnh cũng có thể đoạt đi binh quyền của ngươi. Thêm một lệnh nữa là đầu ngươi rơi trên Trảm Thần Đài. Cục diện của Dịch Quân Vương cũng là hoa trong kính, trăng dưới nước, cũng không tốt hơn Thiên Tơ nương nương và Mặc Ẩn là bao.
Chung Nhạc lại tán thưởng:
- Nói có lý!
Vân Quyển Thư cười:
- Quyển Thư to gan rồi.
Chung Nhạc cười:
- Trí tuệ không địch lại được thần thông. Ta là đệ nhất nhân của Chư Đế Bảng tương lai. Chư đế tương lai đều ở dưới trướng ta, đến khi Tiên Thiên Đế Quân đăng cơ ta đã có thể kháng cự lại hắn. Hắn có thể làm gì ta? Điểm này Thiên Tơ nương nương làm được không? Mặc Ẩn có làm được không? Tướng công của Thiên Cơ có làm được không?
- Thiên Tơ không làm được, Mặc Ẩn cũng không làm được. Tướng công của Thiên Tơ chắc cũng không làm được.
Vân Quyển Thư cười:
- Dịch Quân Vương cho dù sau này có kháng cự được với Tiên Thiên Đế Quân thì e là cũng không thể chặn được một ngón tay của vị đứng đằng sau Tiên Thiên Đế Quân? Ta nghe nói năm xưa Phục Hy thần tộc xưng hùng thời địa Địa Kỷ, đế cấp nhiều vô kể, nhưng thần tộc mạnh như vậy dưới sự đả kích của những cường giả cổ xưa cũng trở thành nhân tộc như bây giờ. Dịch Quân Vương, trí tuệ không địch được thần thông, thần thông của họ, trí tuệ và và sức mạnh của ngươi có địch lại được không?
Chung Nhạc mắt sáng lên, cười:
- Cục diện của ta lớn hơn Thiên Tơ nương nương và Mặc Ẩn một chút. Những cường giả cổ xưa kia không phải vô địch, cho ta thời gian ta có thể đuổi kịp, thậm chí vượt qua họ!
Hắn thân người rung lên, phía sau đầu hiện ra bảy quầng sáng:
- Ta có bí cảnh thứ bảy mà chư thần tương lai mở giúp, có thể địch lại những lão hủ đó!
Vân Quyển Thư nhìn bảy quầng sáng sau đầu Chung Nhạc, ánh mắt mơ màng. Bảy quầng sáng này thực sự quá đẹp, trong đó có các loại đồ đằng văn thể hiện vẻ đẹp của đạo.
Chung Nhạc xua tan bảy quầng sáng, nói:
- Quyển Thư còn gì nói không?
Vân Quyển Thư thở dài, nghiêm túc nói:
- Trí tuệ không địch lại thần thông, thần thông không địch lại thiên số. Dịch Quân Vương, huynh có vượt qua được thiên số không?
- Thiên số?
Chung Nhạc tim run lên, nhớ tới Bích Lạc Cung.
Vân Quyển Thư thở dài:
- Dịch Quân Vương chí hướng cao xa, mưu đồ to lớn, Quyển Thư vô cùng khâm phục. Huynh có trí tuệ, có cả thần thông, nhưng huynh không có thiên số. Trời không ở phía huynh, thành tựu sau này của huynh càng lớn thì ngã càng thảm. Thiên Tơ nương nương, Mặc Ẩn bọn họ không mưu lớn, chỉ muốn tìm tương lai cho nhân tộc, tương lai không bị các tộc nô dịch, bị coi là thức ăn. Họ thất bại thì nhân tộc cũng không quá thê thảm, còn giữ được tính mạng. Nhưng nếu huynh thất bại...
Khóe mắt Chung Nhạc giật giật.
- Ngươi ý đồ quá lớn, thiên số không đứng về phía ngươi, thiên mệnh cũng không ở phía ngươi. Nếu ngươi thất bại nhân tộc sẽ phải đối mặt với kết cục tan thành tro bụi.
Vân Quyển Thư nói:
Dịch Quân Vương, hãy chỉ giáo cho ta.
Chung Nhạc trầm mặc hồi lâu, lắc đầu nói:
- Ta không thể dạy ngươi. Chẳng trách mà Thiên Tơ nương nương vẫn luôn khen ngợi ngươi, cho rằng nàng không bằng ngươi, luôn khen ngươi xuất sắc trước mặt ta, Mặc Ẩn cũng vô cùng trông đợi vào ngươi.
Vân Quyển Thư giật mình, khó hiểu:
- Dịch Quân Vương từng gặp ta?
- Chưa từng.
Chung Nhạc mỉm cười:
- Ở đây ta có Nhân Quả Tuyến của Thiên Tơ nương nương, khi gặp ngươi nhân duyên trong Nhân Quả Tuyến rung động, ta biết ngươi là tướng công của Thiên Tơ nương nương. Thần nhân ở Nhân Hoàng Điện, bất cứ ai cũng biết ta, mà những thần nhân dưới trướng ngươi lại không biết ta, vô lý. Vân sư huynh, huynh ẩn mình đủ kín, tuy trợ giúp chúa công huynh hành sự nhưng không hề lộ dấu vết, không bị người ngoài phát hiện. Không biết chúa công huynh la ai? Huynh góp sức cho ai vậy?
Vân Quyển Thư mỉm cười, rót trà cho Chung Nhạc, nói:
- Dịch Quân Vương, chúng ta không nói chuyện này nữa. Uống trà đi!
Chung Nhạc nhấp môi, đặt chén trà xuống:
- Ta đã ái mộ Thiên Tơ nương nương từ lâu, ngày đêm tưởng nhớ.
Vân Quyển Thư đang uống trà thì phụt ra, phẫn nộ:
- Vân Quyển Thư, chúng ta không nhắc tới chuyện của chúa công ta, cũng không nhắc tới việc huynh ái mộ phu nhân ta có được không?
- Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đánh vì chúa công mình, lúc đó ta có thể dùng đao đoạt tình yêu.
Chung Nhạc lộ vẻ trông chơ.
Vân Quyển Thư mặt tím tái.
Chung Nhạc cười ha hả:
- Huynh không nói ta cũng biết, ta có thể tạo cho huynh một đạo Nhân Quả Tuyến, nắm mọi hành động của huynh. Huynh sẽ trở về bên cạnh chúa công, căn cứ hành động của huynh là ta biết huynh làm việc cho ai.
Vân Quyển Thư nghe vậy, lắc đầu cười:
- Tuy Dịch Quân Vương tài cao trí sâu hơn nữa thành tựu về nhân quả cũng hơn nội tử, nhưng muốn tạo Nhân Quả Tuyến thì không làm được.
Chung Nhạc mắt lóe thần quang, ngấm ngầm kết Nhân Quả Tuyến của Vân Quyển Thư, không ngờ vừa kết xong thì đột nhiên hỗn lonạ, bị biến thành của một vị tuyệt đại cường giả khác!
Chung Nhạc giật mình, vội chặt đứt Nhân Quả Tuyến, nhưng lúc đó vị tuyệt đại cường giả kia đã thuận theo Nhân Quả Tuyến tung thần thức khủng khiếp của mình tới.
Trong đầu Chung Nhạc xuất hiện thân ảnh to lớn, khiến thức hải của hắn suýt nữa thì vỡ tan:
- Yêu nghiệt phương nào, dám thăm dò ta?
- Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng!
Chung Nhạc quan tưởng Toại Hoàng, thánh hỏa rực cháu thiêu rụi thần thức của vị cường giả kia, lập tức hủy bỏ Nhân Quả Tuyết để cắt đứt cảm ứng của vị cường giả kia.
- Bản lỉnh cao!
Chung Nhạc tán thưởng, hỏi:
- Đây là Lục Đạo Thiên Thư?
Vân Quyển Thư cười:
- Đúng thế. Lục Đạo Thiên Thư ghi chép bí mật của Lục Đạo Luân Hồi. Dịch Quân Vương tính Nhân Quả Tuyến của ta, ta dùng Lục Đạo Thiên Thư che mắt huynh, buộc Nhân Quả Tuyến của huynh vào người một vị đế trải qua luân hổi chuyển thế. Huynh tính Nhân Quả của ta thật ra là tính của hắn. Dịch Quân Vương có thể thoát được thần thức của hắn đúng là cường hãn!
Chung Nhạc cảm thán:
- Nhân Quả Thiên Thư, Khí Vận Thiên Thư, ta đã từng thấy sự lợi hại của chúng. Giờ cuối cùng cũng được thấy Lục Đạo Thiên Thư. Lục Đạo Thiên Thư này có những tác dụng gì?
Hắn hỏi thẳng Vân Quyển Thư về Lục Đạo Thiên Thư, điều này là sự cấm kỵ với phần lớn các thần ma. Nhưng Vân Quyển Thư thì thản nhiên nói:
- Chắc Dịch Quân Vương biết Sinh Tử Bạc trong Địa Ngục Luân Hồi chứ?
Chung Nhạc gật đầu:
- Sinh Tử Bạc có thể quyết định sinh lão bệnh tử của linh hồn chuyển thế, nắm giữ vận mệnh, chủng tộc, cơ duyên, cơ ngộ của hắn. Nhưng sinh tử chỉ có thể ràng buộc những người dưới cảnh giới Thần Hoàng, chỉ cần tu luyện vượt qua Thần Hoàng lên Tạo Vật Chủ là sẽ không bị Sinh Tử Bạc quản lý nữa.
- Sinh Tử Bạc là một phần tác dụng của Lục Đạo Thiên Thư, được diễn hóa từ Lục Đạo Thiên Thư mà thành.
Vân Quyển Thư nói:
- Thời đại Địa Kỷ, Phục Hy thị nắm giữ Lục Đạo Thiên Thư là nắm giữ sinh tử mệnh vận các chủng tộc trong thiên hạ. Lục Đạo Thiên Thư ta có là tàn phiến, luyện thành Lục Đạo Thiên Nhãn có thể thay đổi sinh tử mệnh vận của thần ma.
Chung Nhạc tim khẽ run lên, tán thưởng:
- Quả nhiên là một món lợi khí.
- Không chỉ vậy, Lục Đạo Thiên Nhãn của ta còn có thể tra sinh tử luân hồi của thần ma, truy ngược kiếp trước.
Vân Quyển Thư ngừng một chút, nói:
- Ta còn có khả năng thay đổi mệnh vận của một chủng tộc.
Chung Nhạc thở dài:
- Phục Hy thần tộc có năng lực cường đại như vậy đã tuyệt diệt rồi.
- Đó chính là thần thông không địch lại thiên số.
Vân Quyển Thư cũng thở dài.
Hai người trầm mặc, mỗi người nghĩ chuyện của mình.
Đoàn thuyền lặng lẽ đi trong vũ trụ, mấy ngày sau, bên ngoài có tiếng huyên náo:
- Thủ lĩnh, có tinh không phỉ tặc!
Chung Nhạc và Vân Quyển Thư ra ngoài, đứng trên thiên đài quan sát. Thấy thần nhân dưới trướng Vân Quyển Thư như gặp đại địch, nhân tộc trên thuyền thì sợ hãi run rẩy trốn trong khoang thuyền.
Phía xa là mấy Ma Hoàng Yêu Hoàng để ngực trần, thân hình khổng lồ, trên cổ là vòng cổ bằng đầu lâu, hằm hè nhìn về phía này.
Con mắt trên mi tâm Chung Nhạc mở ra, ánh mắt tựa thần điện, lập tức ánh sáng bùng phát chiếu xuyên cả con thuyền, thậm chí cả một khoảng tinh không cũng sáng choang.
Đột nhiên bầu tinh không vốn đen kịt sáng lòa, thần quang chiếu rọi giống hư vô vàn tấm gương sáng tỏa sáng, mọi thứ bỗng chốc trở nên rõ ràng!
Chiến thuyền của đám phỉ tặc đã mở pháo chuẩn bị công kích, bị thần quang từ mắt hắn chiếu rọi thi thất kinh, cảm thấy bản thân không còn bất cứ điều bí mật gì, bị ánh mắt hắn nhìn thấu mọi thần thông đạo pháp.
Một vị Ma Hoàng đứng dậy, giọng nói chấn động:
- Ha ha ha, không ngờ còn có cao thủ ẩn mình ở đây! Dám hỏi là vị sư huynh nào, có thể báo tên tuổi không?
Chung Nhạc cung tay, rành mạch nói:
- Tiên Thiên Cung Tả Quân Vương Dịch Phong bái kiến đương gia! Đương gia có thể nể mặt Dịch mỗ để bọn ta tiếp tục lên đường không?
- Tiên Thiên Cung Dịch Quân Vương, Dịch tiên sinh đao chém Tiên Thiên Tà Thần Chư Tà?
Vị Ma Hoàng kia giật mình, vội đáp lễ, khách khí nói:
- Là thuyền của Dịch tiên sinh thì bọn ta cũng không tiện cướp. Bay đâu, thu hết pháo lại!
Pháo trên các con thuyền chiến đều đóng lại, vị Ma Hoàng kia cười:
- Dịch tiên sinh, mời!
Dịch tiên sinh cảm ơn, nói:
- Phải xưng hô đương gia thế nào?
Vị Ma Hoàng kia vội nói:
- Mỗ gia Đinh Hạc, làm bẩn tuệ nhãn tiên sinh rồi. Tiên sinh, ta xin cáo từ!
Nói rồi Đinh Hạc vung tay, dẫn chiến thuyền phỉ tặc rời đi.
Vân Quyển Thư nhìn bóng lưng Chung Nhạc, đột nhiên tim run lên, người thanh niên trước mặt hắn đã danh động thiên hạ, thậm chí ngay phỉ tặc vô pháp vô thiên cũng phải kính sợ ba phần, lễ nhường ba phần.