Trong Tổ Đình, các đời Thiên Đế của Phục Hy thị và Yểm Tư thị đã sắp đặt tầng tầng sát trận và cấm cố cấm chế ở đây. Phục Mân Đạo Tôn lại kết nối đế thi của ba nghìn thượng cổ Thiên Đế với Tổ Đình, luyện Tổ Đình thành đệ nhất sát trận từ cổ chí kim!
Còn Tổ Tinh của Phục Hy thị là nơi quy táng của Yểm Tư thị Thiên Hoàng và Phục Hy thị Địa Hoàng, các đời tộc trường cũng chọn Tổ Tinh để an táng bản thân, đế binh của họ được treo trong đế lăng của chính họ.
Nghe ý của lão Tướng Vương thì đế táng ở Tổ Tinh được sắp xếp bắt đầu từ Đại Toại, để đối phó với cường giả cấp như Hắc Đế. Có lẽ ở đó cũng là một sát trận khổng lồ, sẽ không thua kém Tổ Đình là bao, gọi đó là đệ nhị sát trận cũng không quá lời!
Nếu chuyển Tổ Tinh tới Tổ Đình, lấp cái lỗ trống trong trung tâm Tổ Đình, đệ nhất sát trận và đệ nhị sát trận hợp làm một thì uy lực sẽ đạt tới mức độ thế nào?
Thậm chí ngay Chung Nhạc cũng không dám tưởng tượng!
- Tổ Tinh trở về Tổ Đình, tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ. Mảnh bảo địa này sẽ trở thành vốn liếng cuối cùng của Phục Hy thần tộc, cũng là hy vọng quật khởi của Phục Hy thần tộc!
Chung Nhạc hít sâu một hơi, cúi người bái tạ Tướng Vương một lần nữa.
Tướng Vương xua tay:
- Không cần cảm ơn ta, ta không giúp bất cứ điều gì cho ngươi hết, đạo pháp không truyền cho ngươi, thần thông cũng không dạy ngươi, chỉ nói chuyện phiếm với ngươi mà thôi, thêm cho ngươi mượn một cái chân, sau này ngươi còn phải trả lại ta. Gan ta nhỏ lắm, lần này gặp ngươi cũng to gan hơn rồi. Sau này ngươi đừng có tới tìm ta nữa là được, ta khỏi bị ngươi liên lụy! Mau đi đi, đi đi!
Chung Nhạc lên con thuyền cổ rời đi, sự chấn động trong lòng vẫn chưa lắng xuống.
Tổ Tinh trở lại Tổ Đình, đó sẽ là ngày quyết chiến!
Trong động phủ Tướng Vương, cây thánh quế tíu tít nói:
- Lão gia, mau dạy ta cách hóa hình đi, ta muốn ra ngoài chơi!
- Chơi?
Tướng Vương cười khảy:
- Giờ bên ngoại loạn như thế, ngươi chạy ra ngoài không phải chơi mà là trải qua sát kiếp đấy! Cẩn thận không giữ được cái mạng nhỏ bé! Nhưng mà…
Lão rùa nghĩ nghĩ nói:
- Những lão già đó và Thiên đã bắt đầu nhúng tay vào thế tục, thậm chí còn muốn đoạt vị trí Thiên Đế, đấu đá với Thiên. Trận đại tranh này nếu ta ở ngoài thì e sau này sẽ gặp kiếp nạn. Ừm, ta cần một đệ tử thay mặt ta hành tẩu bên ngoài, không thể để tên tuổi ta bị vùi lấp được…
Lão rùa bay lên, hoa văn trên mai phát sáng, vận hành theo quỹ đạo huyền diệu, dường như đang suy đoán tương lai.
- Hỗn loạn, loạn rồi. Những kẻ đó đều khuấy động hỗn loạn, tương lai là một vùng hỗn độn!
Tướng Vương cất mai rùa đi, nhìn cây thánh quế, nói:
- Ngươi theo ta lâu như vậy rồi, sinh ra cùng ta, cũng coi như đạo hữu của ta. Ta từng dựa vào ngươi vượt qua nhiều lần tử kiếp, cũng nợ ngươi nhiều, nhưng ngươi không biết tu hành, ta cũng không thể cho ngươi hồn phách. Nhưng giờ ngươi đã có được cơ duyên của Phục Hy, có hồn phách, có thể tu hành, cũng được, ta nhận ngươi làm đệ tử…
- Phì, lão rùa già tự trát vàng lên mặt!
Cây thánh quế phẫn nộ:
- Vừa rồi lão nương còn là đạo hữu, quay qua một cái là thành đệ tử rồi, ngươi là đồ vô sỉ!
Lão Tướng Vương đỏ mặt, ngượng ngịu nói:
- Ta dạy ngươi tu hành thì không phải sư phụ của ngươi à? Hơn nữa giờ ngươi vẫn chưa mạnh, hành tẩu bên ngoài nếu không có ta bảo vệ thì ngươi sớm muộn cũng toi đời. Chi bằng thế này, ta cho ngươi hai con đường, một là ngươi vẫn là đạo hữu của ta, ta dạy ngươi cách tu hành, ngươi tự mình xông pha bên ngoài, không được dùng danh nghĩa của ta. Hai là ngươi làm đệ tử của ta, ta dạy ngươi tu hành, ngươi lấy danh nghĩa của ta xông pha bên ngoài, dù ngươi có gây họa gì thì ta cũng gánh thay ngươi. Ngươi chọn đi.
- Con đường thứ hai!
Cây thánh quế dứt khoát nói:
- Có ngươi dọn bãi chiến trường cho, đương nhiên chọn con đường thứ hai rồi. Làm đệ tử của ngươi chẳng có gì to tát, chỉ là thấp hơn một vai vế thôi mà.
Tướng Vương mặt đen lại:
- Sau đừng có nói năng bừa bãi, mở mồm là lão nương này lão nương nọ. Lão gia ta cũng có mặt mũi, có thân phận, đầy một bụng kinh luân, nếu ngươi cứ thô lỗ thì sẽ phá hỏng thanh danh của ta!
- Lão nương nhớ rồi!
Tướng Vương nghẹn lời, một lúc sau nói:
- Ngươi lấy theo họ ta, họ Quy, Quy và Quế cũng đồng âm, ngươi là cây quế thì gọi là Quế Hoa đi.
Cây thánh quế nổi điên:
- Có nhầm không thế? Sau này ta sẽ thành đế lẽ nào lại gọi là Quế Hoa Đại Đế? Vừa rồi ngươi nói mình đầy một bụng kinh luân lẽ nào không nghĩ được cái tên nào hay ho hay sao?
Tướng Vương quát lên:
- Có bản lĩnh hay không không phải dựa vào cái tên! Nếu ngươi có bản lĩnh gọi là Quế Hoa người ta cũng cung phụng, nếu không có bản lĩnh thì có gọi là Thiên Hoa cũng là ung nhọt mà thôi! Đừng có bận tâm cái tên, theo ta tu hành!
Con thuyền cổ nghìn cánh rời khỏi Thiên Hà, Chung Nhạc quay lại nhìn dòng Thiên Hà, tim khẽ chấn động, tán thưởng:
- Một món đế binh thật tốt!
- Đế binh?
Tân Hỏa khó hiểu:
- Đế binh ở đâu ra?
- Dòng Thiên Hà này.
Chung Nhạc cười:
- Tướng Vương, không phải tầm thường. Hắn khai thiên thất bại, dòng Thiên Hà này chứa đại đạo của hắn, không phải chính là đế binh của hắn sao? Thái Cổ Thần Vương không phải tất cả đều là kẻ xấu. Rất mong chờ có ngày hắn có thể nâng dòng Thiên Hà này lên, cảnh tượng chắc chắn sẽ vô cùng hoành tráng.
Tân Hỏa nhìn qua hai mắt hắn nhìn dòng Thiên Hà bao la, trong lòng kinh hãi.
Thiên Hà thật sự quá lớn, quá mênh mông. Nếu Thiên Hà là đế binh của Tướng Vương, nếu tế bảo vật này lên sẽ khủng bố tới mức nào?
- Chung Sơn thị, giờ ngươi cảnh giới gì rồi?
Tân Hỏa đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội hỏi.
- Có lẽ vẫn là Thần Hoàng.
Chung Nhạc cũng không dám khẳng định, nói:
- Tuy ta đã luyện hóa linh, mở lại bí cảnh nhưng không nâng lên cảnh giới Tạo Vật Chủ. Nhưng ta thấy cảnh giới phía trước dường như mơ hồ, giống như một bước là có thể bước qua. Bức vách cảnh giới dường như không tồn tại vậy.
Hắn sắc mặt cổ quái, cảnh giới của luyện khí sĩ và thần ma là do Đại Toại định ra, phân tách từng nấc cản trở luyện khí sĩ và thần ma.
Giờ hắn diễn hóa lại Đạo Nhất Bí Cảnh, trong Đạo Nhất Bí Cảnh diễn hóa Tiên Thiên Bát Quái thánh địa, đang trên đường sắp vượt qua cảnh giới mà Toại Hoàng đặt ra, khi nhìn lại những cảnh giới này sẽ trở nên mơ hồ.
- Phong Hiếu Trung từng nói, chỉ cần ngộ ra, bức vách cảnh giới sẽ không còn tồn tại nữa. Chỉ là hắn làm được việc đó, còn ta thì vẫn chưa thể. Thiên Nhân có lẽ giống như hắn và Phục Mân Đạo Tôn?
Con thuyền cổ nghìn cảnh di chuyển về thánh địa của Trung Ương thị. Mục Tiên Thiên và Tử Quang Quân Vương đã trở về đây trước, còn Kim Ô Thần Đế đến giờ vẫn không có tin tức.
Chung Nhạc hỏi Kim Hà Hề, nàng cũng lắc đầu, lo lắng nói:
- Không liên hệ được với sư tôn.
Chung Nhạc chau mày, Kim Ô Thần Đế chịu thua thiệt trước, Dương Hầu Ma Đế nắm được cơ hội này hạ sát thủ, họ đại chiến không chết không thôi, có thể thấy được tình hình chiến đấu ác liệt đến mức nào.
- Khi Đế Hậu nương nương động thủ, ma tộc ở vũ trụ cổ cũng động thủ với thần tộc, có lẽ cũng vô cùng kịch liệt.
Chung Nhạc cầu kiến Mục Tiên Thiên, nói:
- Trận chiến ở vũ trụ cổ liên quan tới vấn đề sở hữu, nếu Dương Hầu Ma Đế thắng, chiếm lĩnh vũ trụ cổ thì sẽ có khả năng đoạt quyền Tử Vi. Kế sách hiện nay là viện trợ thần tộc vũ trụ cổ. Đế Hậu hiện giờ không làm được gì chúng ta, bệ hạ cũng cần thời gian để hồi phục, chi bằng ta đích thân dãn quân tới vũ trụ cổ, giúp Kim Ô Thần Đế dẹp loạn.
Tử Quang Quân Vương gật đầu:
- Đại cục ở vũ trụ cổ được bình định, Kim Ô Thần Đế sẽ có khả năng xuất binh Tử Vi giúp ta trừ bỏ Đế Hậu.
Mục Tiên Thiên nhìn Chung Nhạc, nói:
- Dịch quân cần bao nhiêu binh mã?
- Vũ trụ cổ khác với Tử Vi ta, thần ma các tộc đều nhìn nhau thù địch, dùng thần tộc sẽ bị ma tộc công kích, dùng ma tộc sẽ bị thần tộc công kích.
Chung Nhạc cười:
- Nếu điều động thần tộc từ các quân Phá Thiên Quan, sẽ làm loạn bố trí các quân, vì thế ta sẽ không dùng tới thần ma mà dùng nhân tộc. Nhân tộc ở Tinh Hồng Bảo vốn là thổ dân ở vũ trụ cổ, không thuộc hai tộc thần ma, hơn nữa lại rất thành tạo vũ trụ cổ, ta muốn dùng đại quân của Tinh Hồng Bảo.
Mục Tiên Thiên gật đầu, ánh mắt lay động, nói:
- Viêm Hoàng cũng là nhân tộc, thủ hạ có một đội đại quân nhân tộc, để hắn dẫn binh mã theo Dịch quân.
Chung Nhạc lập tức hiểu ý của hắn, Tử Quang Quân Vương trong lòng căng thẳng, vội nói:
- Bệ hạ, Khương Y Lão là Nhân Hoàng, là người thống trị tối cao của nhân tộc, lẽ nào hắn rời Tử Vi được? Không có hắn tọa trấn thần sợ nhân tộc sẽ có loạn…
- Nhân tộc nhỏ bé thì gây loạn gì được?
Mục Tiên Thiên không bận tâm, cười:
- Ý ta đã quyết, Tử Quang không cần nói nhiều nữa.
- Nếu vậy…
Tử Quang Quân Vương quyết đoán nói:
- Thần đi cùng Dịch quân!
Mục Tiên Thiên nhíu mày:
- Tử quân là tay trái tay phải của ta, nếu cả ngươi và Dịch quân đều đi thì không phải hậu phương sẽ loạn hay sao? Không được, ngươi phải ở lại.
Tử Quang Quân Vương cười:
- Vậy thì khẩn xin bệ hạ để Khương Y Lão ở lại. Bệ hạ, người nên biết giao tình giữa thần và Y Lão. Thần lo hắn cùng đi với Dịch Quân Vương sẽ gặp nguy hiểm..
Mục Tiên Thiên cười:
- Có Dịch Quân Vương thì có nguy hiểm gì được? Tử quân phải lấy đại cục làm trọng.
Tử Quang Quân Vương sắc mặt trùng xuống, cởi áo khoác, cởi thắt lưng, lấy Quân Vương Ấn đặt trước mặt Mục Tiên Thiên, thản nhiên nói:
- Thần đã góp sức cho bệ hạ nhiều năm như vậy, không có công cũng có sức, thần nguyện dùng chút công mỏng đó mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh.
Mục Tiên Thiên nhướn mày, đẩy trở lại, cười:
- Tử quân làm vậy là ý gì? Mau cầm về, tâm ý của ngươi trẫm hiểu, Viêm Hoàng ở lại, không cần theo Dịch quân nam chinh bắc chiến.
Tử Quang Quân Vương thở phào, nhận lại áo và đai, không nói gì.
Mục Tiên Thiên nói:
- Dịch quân, binh lực của Tinh Hồng Bảo khá ít, ngươi có cần nhiều hơn không? Vũ trụ cổ rất nguy hiểm, chỉ dựa vào binh lực Tinh Hồng Bảo sợ là không đủ.
Chung Nhạc đứng dậy:
- Bệ hạ yên tâm, hồi đó ta tới Trấn Thiên Quan cũng chỉ mang theo từng đó binh lực, giờ binh mã hàng trăm triệu, mang theo quân Tinh Hồng Bảo là đủ san bằng vũ trụ cổ! Còn nữa, nội tử và Kim Ô Bộ, thần cũng muốn đem theo.
Mục Tiên Thiên chần chừ một chút, nhìn Tử Quang Quân Vương, Tử Quang Quân Vương truyền âm:
- Bệ hạ yên tâm, cứ để Tịch nương nương theo hắn, dù sao ở đây vẫn còn Huyên nương nương.
Mục Tiên Thiên hiểu ý, cười:
- Dịch quân đi đường cẩn thận!
Chung Nhạc lập tức chỉnh đốn binh mã Tinh Hồng Bảo, rồi để Kim Hà Hề tống soái Kim Ô Bộ, chuẩn bị lên đường. Tử Quang Quân Vương tới tiễn, Chung Nhạc nhìn hắn, cười:
- Tử Quang sư huynh, ngươi vì Khương Y Lão mà chống đối bệ hạ, việc gì phải khổ vậy?
Tử Quang Quân Vương cười:
- Dịch quân có bằng hữu nào tính mệnh ủy thác không?
Chung Nhạc khựng người, Tử Quang Quân Vương thản nhiên nói:
- Ta có, Y Lão có thể giao sinh mệnh của hắn cho ta, ta cũng có thể giao tnsh mạng của ta cho hắn!
Chung Nhạc tim chấn động, cuối cùng hắn đã hiểu nhược điểm chí mạng của Tử Quang Quân Vương, nhưng nhược điểm này hắn lại không thể lợi dụng được.
- Viêm Hoàng có được bằng hữu như huynh đúng là may mắn.
Hắn lắc đầu thở dài.
- Ngươi sai rồi.
Tử Quang Quân Vương nghiêm túc nói:
- Tử Quang có huynh trưởng như Y Lão là vận khí cả đời của ta! Dịch Quân Vương, ngươi chí hướng cao xa, bản lĩnh phi phàm, ngươi có bằng hữu như vậy không?
Chung Nhạc trầm mặc:
- Ta không có.
Tử Quang Quân Vương cười:
- Vì thế đó là vận khí của ta.
Còn Tổ Tinh của Phục Hy thị là nơi quy táng của Yểm Tư thị Thiên Hoàng và Phục Hy thị Địa Hoàng, các đời tộc trường cũng chọn Tổ Tinh để an táng bản thân, đế binh của họ được treo trong đế lăng của chính họ.
Nghe ý của lão Tướng Vương thì đế táng ở Tổ Tinh được sắp xếp bắt đầu từ Đại Toại, để đối phó với cường giả cấp như Hắc Đế. Có lẽ ở đó cũng là một sát trận khổng lồ, sẽ không thua kém Tổ Đình là bao, gọi đó là đệ nhị sát trận cũng không quá lời!
Nếu chuyển Tổ Tinh tới Tổ Đình, lấp cái lỗ trống trong trung tâm Tổ Đình, đệ nhất sát trận và đệ nhị sát trận hợp làm một thì uy lực sẽ đạt tới mức độ thế nào?
Thậm chí ngay Chung Nhạc cũng không dám tưởng tượng!
- Tổ Tinh trở về Tổ Đình, tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ. Mảnh bảo địa này sẽ trở thành vốn liếng cuối cùng của Phục Hy thần tộc, cũng là hy vọng quật khởi của Phục Hy thần tộc!
Chung Nhạc hít sâu một hơi, cúi người bái tạ Tướng Vương một lần nữa.
Tướng Vương xua tay:
- Không cần cảm ơn ta, ta không giúp bất cứ điều gì cho ngươi hết, đạo pháp không truyền cho ngươi, thần thông cũng không dạy ngươi, chỉ nói chuyện phiếm với ngươi mà thôi, thêm cho ngươi mượn một cái chân, sau này ngươi còn phải trả lại ta. Gan ta nhỏ lắm, lần này gặp ngươi cũng to gan hơn rồi. Sau này ngươi đừng có tới tìm ta nữa là được, ta khỏi bị ngươi liên lụy! Mau đi đi, đi đi!
Chung Nhạc lên con thuyền cổ rời đi, sự chấn động trong lòng vẫn chưa lắng xuống.
Tổ Tinh trở lại Tổ Đình, đó sẽ là ngày quyết chiến!
Trong động phủ Tướng Vương, cây thánh quế tíu tít nói:
- Lão gia, mau dạy ta cách hóa hình đi, ta muốn ra ngoài chơi!
- Chơi?
Tướng Vương cười khảy:
- Giờ bên ngoại loạn như thế, ngươi chạy ra ngoài không phải chơi mà là trải qua sát kiếp đấy! Cẩn thận không giữ được cái mạng nhỏ bé! Nhưng mà…
Lão rùa nghĩ nghĩ nói:
- Những lão già đó và Thiên đã bắt đầu nhúng tay vào thế tục, thậm chí còn muốn đoạt vị trí Thiên Đế, đấu đá với Thiên. Trận đại tranh này nếu ta ở ngoài thì e sau này sẽ gặp kiếp nạn. Ừm, ta cần một đệ tử thay mặt ta hành tẩu bên ngoài, không thể để tên tuổi ta bị vùi lấp được…
Lão rùa bay lên, hoa văn trên mai phát sáng, vận hành theo quỹ đạo huyền diệu, dường như đang suy đoán tương lai.
- Hỗn loạn, loạn rồi. Những kẻ đó đều khuấy động hỗn loạn, tương lai là một vùng hỗn độn!
Tướng Vương cất mai rùa đi, nhìn cây thánh quế, nói:
- Ngươi theo ta lâu như vậy rồi, sinh ra cùng ta, cũng coi như đạo hữu của ta. Ta từng dựa vào ngươi vượt qua nhiều lần tử kiếp, cũng nợ ngươi nhiều, nhưng ngươi không biết tu hành, ta cũng không thể cho ngươi hồn phách. Nhưng giờ ngươi đã có được cơ duyên của Phục Hy, có hồn phách, có thể tu hành, cũng được, ta nhận ngươi làm đệ tử…
- Phì, lão rùa già tự trát vàng lên mặt!
Cây thánh quế phẫn nộ:
- Vừa rồi lão nương còn là đạo hữu, quay qua một cái là thành đệ tử rồi, ngươi là đồ vô sỉ!
Lão Tướng Vương đỏ mặt, ngượng ngịu nói:
- Ta dạy ngươi tu hành thì không phải sư phụ của ngươi à? Hơn nữa giờ ngươi vẫn chưa mạnh, hành tẩu bên ngoài nếu không có ta bảo vệ thì ngươi sớm muộn cũng toi đời. Chi bằng thế này, ta cho ngươi hai con đường, một là ngươi vẫn là đạo hữu của ta, ta dạy ngươi cách tu hành, ngươi tự mình xông pha bên ngoài, không được dùng danh nghĩa của ta. Hai là ngươi làm đệ tử của ta, ta dạy ngươi tu hành, ngươi lấy danh nghĩa của ta xông pha bên ngoài, dù ngươi có gây họa gì thì ta cũng gánh thay ngươi. Ngươi chọn đi.
- Con đường thứ hai!
Cây thánh quế dứt khoát nói:
- Có ngươi dọn bãi chiến trường cho, đương nhiên chọn con đường thứ hai rồi. Làm đệ tử của ngươi chẳng có gì to tát, chỉ là thấp hơn một vai vế thôi mà.
Tướng Vương mặt đen lại:
- Sau đừng có nói năng bừa bãi, mở mồm là lão nương này lão nương nọ. Lão gia ta cũng có mặt mũi, có thân phận, đầy một bụng kinh luân, nếu ngươi cứ thô lỗ thì sẽ phá hỏng thanh danh của ta!
- Lão nương nhớ rồi!
Tướng Vương nghẹn lời, một lúc sau nói:
- Ngươi lấy theo họ ta, họ Quy, Quy và Quế cũng đồng âm, ngươi là cây quế thì gọi là Quế Hoa đi.
Cây thánh quế nổi điên:
- Có nhầm không thế? Sau này ta sẽ thành đế lẽ nào lại gọi là Quế Hoa Đại Đế? Vừa rồi ngươi nói mình đầy một bụng kinh luân lẽ nào không nghĩ được cái tên nào hay ho hay sao?
Tướng Vương quát lên:
- Có bản lĩnh hay không không phải dựa vào cái tên! Nếu ngươi có bản lĩnh gọi là Quế Hoa người ta cũng cung phụng, nếu không có bản lĩnh thì có gọi là Thiên Hoa cũng là ung nhọt mà thôi! Đừng có bận tâm cái tên, theo ta tu hành!
Con thuyền cổ nghìn cánh rời khỏi Thiên Hà, Chung Nhạc quay lại nhìn dòng Thiên Hà, tim khẽ chấn động, tán thưởng:
- Một món đế binh thật tốt!
- Đế binh?
Tân Hỏa khó hiểu:
- Đế binh ở đâu ra?
- Dòng Thiên Hà này.
Chung Nhạc cười:
- Tướng Vương, không phải tầm thường. Hắn khai thiên thất bại, dòng Thiên Hà này chứa đại đạo của hắn, không phải chính là đế binh của hắn sao? Thái Cổ Thần Vương không phải tất cả đều là kẻ xấu. Rất mong chờ có ngày hắn có thể nâng dòng Thiên Hà này lên, cảnh tượng chắc chắn sẽ vô cùng hoành tráng.
Tân Hỏa nhìn qua hai mắt hắn nhìn dòng Thiên Hà bao la, trong lòng kinh hãi.
Thiên Hà thật sự quá lớn, quá mênh mông. Nếu Thiên Hà là đế binh của Tướng Vương, nếu tế bảo vật này lên sẽ khủng bố tới mức nào?
- Chung Sơn thị, giờ ngươi cảnh giới gì rồi?
Tân Hỏa đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội hỏi.
- Có lẽ vẫn là Thần Hoàng.
Chung Nhạc cũng không dám khẳng định, nói:
- Tuy ta đã luyện hóa linh, mở lại bí cảnh nhưng không nâng lên cảnh giới Tạo Vật Chủ. Nhưng ta thấy cảnh giới phía trước dường như mơ hồ, giống như một bước là có thể bước qua. Bức vách cảnh giới dường như không tồn tại vậy.
Hắn sắc mặt cổ quái, cảnh giới của luyện khí sĩ và thần ma là do Đại Toại định ra, phân tách từng nấc cản trở luyện khí sĩ và thần ma.
Giờ hắn diễn hóa lại Đạo Nhất Bí Cảnh, trong Đạo Nhất Bí Cảnh diễn hóa Tiên Thiên Bát Quái thánh địa, đang trên đường sắp vượt qua cảnh giới mà Toại Hoàng đặt ra, khi nhìn lại những cảnh giới này sẽ trở nên mơ hồ.
- Phong Hiếu Trung từng nói, chỉ cần ngộ ra, bức vách cảnh giới sẽ không còn tồn tại nữa. Chỉ là hắn làm được việc đó, còn ta thì vẫn chưa thể. Thiên Nhân có lẽ giống như hắn và Phục Mân Đạo Tôn?
Con thuyền cổ nghìn cảnh di chuyển về thánh địa của Trung Ương thị. Mục Tiên Thiên và Tử Quang Quân Vương đã trở về đây trước, còn Kim Ô Thần Đế đến giờ vẫn không có tin tức.
Chung Nhạc hỏi Kim Hà Hề, nàng cũng lắc đầu, lo lắng nói:
- Không liên hệ được với sư tôn.
Chung Nhạc chau mày, Kim Ô Thần Đế chịu thua thiệt trước, Dương Hầu Ma Đế nắm được cơ hội này hạ sát thủ, họ đại chiến không chết không thôi, có thể thấy được tình hình chiến đấu ác liệt đến mức nào.
- Khi Đế Hậu nương nương động thủ, ma tộc ở vũ trụ cổ cũng động thủ với thần tộc, có lẽ cũng vô cùng kịch liệt.
Chung Nhạc cầu kiến Mục Tiên Thiên, nói:
- Trận chiến ở vũ trụ cổ liên quan tới vấn đề sở hữu, nếu Dương Hầu Ma Đế thắng, chiếm lĩnh vũ trụ cổ thì sẽ có khả năng đoạt quyền Tử Vi. Kế sách hiện nay là viện trợ thần tộc vũ trụ cổ. Đế Hậu hiện giờ không làm được gì chúng ta, bệ hạ cũng cần thời gian để hồi phục, chi bằng ta đích thân dãn quân tới vũ trụ cổ, giúp Kim Ô Thần Đế dẹp loạn.
Tử Quang Quân Vương gật đầu:
- Đại cục ở vũ trụ cổ được bình định, Kim Ô Thần Đế sẽ có khả năng xuất binh Tử Vi giúp ta trừ bỏ Đế Hậu.
Mục Tiên Thiên nhìn Chung Nhạc, nói:
- Dịch quân cần bao nhiêu binh mã?
- Vũ trụ cổ khác với Tử Vi ta, thần ma các tộc đều nhìn nhau thù địch, dùng thần tộc sẽ bị ma tộc công kích, dùng ma tộc sẽ bị thần tộc công kích.
Chung Nhạc cười:
- Nếu điều động thần tộc từ các quân Phá Thiên Quan, sẽ làm loạn bố trí các quân, vì thế ta sẽ không dùng tới thần ma mà dùng nhân tộc. Nhân tộc ở Tinh Hồng Bảo vốn là thổ dân ở vũ trụ cổ, không thuộc hai tộc thần ma, hơn nữa lại rất thành tạo vũ trụ cổ, ta muốn dùng đại quân của Tinh Hồng Bảo.
Mục Tiên Thiên gật đầu, ánh mắt lay động, nói:
- Viêm Hoàng cũng là nhân tộc, thủ hạ có một đội đại quân nhân tộc, để hắn dẫn binh mã theo Dịch quân.
Chung Nhạc lập tức hiểu ý của hắn, Tử Quang Quân Vương trong lòng căng thẳng, vội nói:
- Bệ hạ, Khương Y Lão là Nhân Hoàng, là người thống trị tối cao của nhân tộc, lẽ nào hắn rời Tử Vi được? Không có hắn tọa trấn thần sợ nhân tộc sẽ có loạn…
- Nhân tộc nhỏ bé thì gây loạn gì được?
Mục Tiên Thiên không bận tâm, cười:
- Ý ta đã quyết, Tử Quang không cần nói nhiều nữa.
- Nếu vậy…
Tử Quang Quân Vương quyết đoán nói:
- Thần đi cùng Dịch quân!
Mục Tiên Thiên nhíu mày:
- Tử quân là tay trái tay phải của ta, nếu cả ngươi và Dịch quân đều đi thì không phải hậu phương sẽ loạn hay sao? Không được, ngươi phải ở lại.
Tử Quang Quân Vương cười:
- Vậy thì khẩn xin bệ hạ để Khương Y Lão ở lại. Bệ hạ, người nên biết giao tình giữa thần và Y Lão. Thần lo hắn cùng đi với Dịch Quân Vương sẽ gặp nguy hiểm..
Mục Tiên Thiên cười:
- Có Dịch Quân Vương thì có nguy hiểm gì được? Tử quân phải lấy đại cục làm trọng.
Tử Quang Quân Vương sắc mặt trùng xuống, cởi áo khoác, cởi thắt lưng, lấy Quân Vương Ấn đặt trước mặt Mục Tiên Thiên, thản nhiên nói:
- Thần đã góp sức cho bệ hạ nhiều năm như vậy, không có công cũng có sức, thần nguyện dùng chút công mỏng đó mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh.
Mục Tiên Thiên nhướn mày, đẩy trở lại, cười:
- Tử quân làm vậy là ý gì? Mau cầm về, tâm ý của ngươi trẫm hiểu, Viêm Hoàng ở lại, không cần theo Dịch quân nam chinh bắc chiến.
Tử Quang Quân Vương thở phào, nhận lại áo và đai, không nói gì.
Mục Tiên Thiên nói:
- Dịch quân, binh lực của Tinh Hồng Bảo khá ít, ngươi có cần nhiều hơn không? Vũ trụ cổ rất nguy hiểm, chỉ dựa vào binh lực Tinh Hồng Bảo sợ là không đủ.
Chung Nhạc đứng dậy:
- Bệ hạ yên tâm, hồi đó ta tới Trấn Thiên Quan cũng chỉ mang theo từng đó binh lực, giờ binh mã hàng trăm triệu, mang theo quân Tinh Hồng Bảo là đủ san bằng vũ trụ cổ! Còn nữa, nội tử và Kim Ô Bộ, thần cũng muốn đem theo.
Mục Tiên Thiên chần chừ một chút, nhìn Tử Quang Quân Vương, Tử Quang Quân Vương truyền âm:
- Bệ hạ yên tâm, cứ để Tịch nương nương theo hắn, dù sao ở đây vẫn còn Huyên nương nương.
Mục Tiên Thiên hiểu ý, cười:
- Dịch quân đi đường cẩn thận!
Chung Nhạc lập tức chỉnh đốn binh mã Tinh Hồng Bảo, rồi để Kim Hà Hề tống soái Kim Ô Bộ, chuẩn bị lên đường. Tử Quang Quân Vương tới tiễn, Chung Nhạc nhìn hắn, cười:
- Tử Quang sư huynh, ngươi vì Khương Y Lão mà chống đối bệ hạ, việc gì phải khổ vậy?
Tử Quang Quân Vương cười:
- Dịch quân có bằng hữu nào tính mệnh ủy thác không?
Chung Nhạc khựng người, Tử Quang Quân Vương thản nhiên nói:
- Ta có, Y Lão có thể giao sinh mệnh của hắn cho ta, ta cũng có thể giao tnsh mạng của ta cho hắn!
Chung Nhạc tim chấn động, cuối cùng hắn đã hiểu nhược điểm chí mạng của Tử Quang Quân Vương, nhưng nhược điểm này hắn lại không thể lợi dụng được.
- Viêm Hoàng có được bằng hữu như huynh đúng là may mắn.
Hắn lắc đầu thở dài.
- Ngươi sai rồi.
Tử Quang Quân Vương nghiêm túc nói:
- Tử Quang có huynh trưởng như Y Lão là vận khí cả đời của ta! Dịch Quân Vương, ngươi chí hướng cao xa, bản lĩnh phi phàm, ngươi có bằng hữu như vậy không?
Chung Nhạc trầm mặc:
- Ta không có.
Tử Quang Quân Vương cười:
- Vì thế đó là vận khí của ta.