- Ngoan cố? Đây không phải ngoan cố mà là sự sáng suốt sau khi trải qua thế sự, ta biết rõ ngươi như thế nào.
Lôi Trạch Cổ Thần sắc mặt bỗng lạnh tanh, thản nhiên nói:
- Ngươi có thể lừa gạt chúng sinh thiên hạ nhưng ngươi không lừa được ta đâu. Ta đã đi qua thời gian đen tối mà ngươi thống trị, biết ngươi coi sinh linh Hậu Thiên là gì.
Hắn lộ vẻ châm chọc:
- Thời đại Hắc Ám, tất cả sinh linh Hậu Thiên đều là lương thực của Thái Cổ Thần Vương, không đúng hay sao? Mọi thứ lẽ nào không phải xảy ra dưới sự lãnh đạo của Đại Tư Mệnh ngươi? Các ngươi tạo ra chúng sinh, dùng huyết nhục của chúng sinh để nuôi dưỡng các ngươi. Quãng thời gian đen tối đó diễn ra trong bao lâu? Tỷ năm? Mười tỷ năm?
- Đại Tư Mệnh, ngươi giả vờ là minh quân, giả vờ quá lâu rồi, đã quên mất sự đen tối và tàn bạo trong cơ thể ngươi như thế nào rồi sao?
Lôi Trạch Cổ Thần cười thích thú:
- Đúng rồi, cuối thời đại Hắc am ngươi đã thấy tiềm lực tiềm năng to lớn của sinh linh Hậu Thiên, bắt đầu cảm thấy địa vị của cổ thần không được đảm bảo, thế là muốn mở ra Đạo Giới, để cổ thần cao cao tại thượng, tiếp tục duy trì sự thống trị của ngươi. Nhưng ngươi không ngờ bộ hạ của ngươi cũng không thể nhẫn nhục sự tàn bạo của ngươi, ám toán ngươi ở Trấn Thiên Quan đúng không?
Đại Tư Mệnh chau mày, Sinh Mệnh Cổ Thụ không có gió mà lay động.
Lôi Trạch Cổ Thần nói tiếp:
- Ngươi chết rồi, ta chẳng thấy đáng tiếc chút nào. Chỉ tiếc Thủy Long lại mù quáng đi theo ngươi. Ngươi có thể lừa gạt Phục Hy không hiểu thời đại Hắc Ám nhưng không lừa được ta. Ta biết rõ ngươi. Mọi việc hôm nay có thể nói đều là ác quả từ những gì ngươi làm năm đó!
Đại Tư Mệnh thở dài:
- Lôi Trạch, ta không giết con trai ngươi.
- Đó là vì ta và Hoa Tư ở bên ngoài Thương Cốc đúng không? Lúc ấy ngươi muốn mở Đạo Giới, nếu khai chiến với bọn ta thì thế lực của ngươi tổn hại lớn, không có khả năng mở Đạo Giới. Vì thế ngươi nhẫn nhịn, không có nghĩa là ngươi không muốn.
Lôi Trạch Cổ Thần cười:
- Phải biết là, khi ấy bọn ta là thế lực duy nhất có thể chống lại ngươi.
- Hai vị sinh ra một vị lãnh độ thiên tư tuyệt vời cho sinh linh Hậu Thiên, đúng là đáng kính, đáng sợ.
Đại Tư Mệnh khẽ nói:
- Nhưng Lôi Trạch ngươi chắc biết rằng, giờ giữa ta và ngươi không hề có xung đột lợi ích. Ngược lại chúng ta còn có đối thủ chung. Kẻ đó ám toán ta, cũng ám toán ngươi, ám toán Khởi Nguyên, Hoa Tư. Hắn mới là kẻ chúng ta cần phải đối phó.
Trong mắt Lôi Trạch Cổ Thần chứa lôi đình:
- Đại Tư Mệnh uy nhiếp thời đại Hắc Ám hàng tỷ năm mà cũng có ngày cần đồng minh?
Đại Tư Mệnh lắc đầu:
- Giờ không còn là thời đại Hắc Ám nữa rồi. Sự phát triển của đạo pháp thần thông đã vượt qua sự dự liệu của ta, Đại Toại rất giỏi, xứng với chữ “Đại”.
Lôi Trạch Cổ Thần cười:
- Bản thể của ta đã thành đế, tu thành Đạo Thần, tại sao phải liên thủ với ngươi?
Đại Tư Mệnh ánh mắt lay động:
- Lôi Trạch, ta hỏi ngươi, đạo có ý thức không?
Lôi Trạch Cổ Thần lắc đầu:
- Đạo không có ý thức, không có thiện ác, không có thị phi.
- Nếu đạo đã không có ý thức, vậy Đạo Thần thì sao?
Đại Tư Mệnh đột nhiên nói:
- Ngươi nghĩ Đạo Thần có ý thức không?
Lôi Trạch Cổ Thần khựng người, đột nhiên rùng mình:
- Ý ngươi là?
- Khi đó ta mở Đạo Giới, đi theo con đường cử tộc phi thăng, chúa tể đại đạo, nhục thân thànhd dạo, chân ngã thành đạo. Còn các ngươi thành Đạo Thần là đi theo con đường thoát khỏi quá khứ thành đạo.
Đại Tư Mệnh nhàn nhã nói:
- Thành đạo, tại sao phải thoát khỏi quá khứ, thoát đi nhân quả? Ngươi chưa từng nghĩ tới sao? Vào khoảnh khắc các ngươi thành đạo, thành Đạo Thần, các ngươi đã biến thành đạo, chân ngã bất tồn. Ta không công nhận Đạo Thần trong Đạo Giới, còn cả tư duy ý thức của các ngươi. Ý thức của các ngươi với Đạo Thần mà nói thì là cặn bãn, cần phải loại bỏ.
Lôi Trạch Cổ Thần chau mày.
- Bỏ đi quá khứ thân trở thành Đạo Thần, chỉ có thể giữ lại sự vận hành của đạo, chỉ có thể hành động theo quy tắc của đạo, chân ngã không tồn tại nữa rồi.
Đại Tư Mệnh mỉm cười:
- Thần đại diện cho đạo, hành động đại diện cho lý, đó chính là đạo lý. Với Đạo Thần mà nói, không phân biệt chủng tộc, không phân huyết mạch, chỉ có đạo. Chân thân của ngươi thànhd dạo, ngươi không thể liên lạc với hắn đúng không?
Lôi Trạch Cổ Thần khẽ gật đầu.
- Đúng như ta suy đoán.
Đại Tư Mệnh nói:
- Chân thân của ngươi đã giống như lôi đình đại đạo chân chính, duy trì vũ trụ công lý chứ không còn ý thức của bản thân. Hắn và ngươi đã không còn là cùng một sinh mệnh thể nữa rồi. Hắn sẽ không thể hạ giới giúp ngươi, Hậu Thổ cũng vậy. Trừ phi sự vận hành của lôi đình đại đạo có vấn đề, cảm thấy buộc phải can thiệp vào sự vận hành vũ trụ, thì chân thân của ngươi mới hạ giới. Nếu muốn hạ giới thì buộc phải bỏ đi cảnh giới của Đạo Thần.
Lôi Trạch Cổ Thần chau mày.
Nếu đúng như Đại Tư Mệnh nói thì Đạo Thần đúng là cảnh giới cao hơn, chỉ là sự từ bỏ đó có lẽ cũng mất đi rất nhiều sự hứng thú.
Nhưng Đạo Giới và Đạo Thần, đúng như Đại Tư Mệnh suy đoán sao?
- Nếu hắn muốn hạ giới giúp ngươi thì hắn sẽ không còn là Đạo Thần nữa, chỉ cần có tạp niệm thì sẽ không phải Đạo Thần nữa. Suy nghĩ của Đạo Thần chỉ có thể là quy luật vận hành của đạo, đây cũng là nguyên nhân Đạo Thần không thể xuất hiện ở hạ giới. Ta gọi đó là cạm bẫy Đạo Thần.
Đại Tư Mệnh cười:
- Họ không thể điều khiển mà bị đại đạo ảnh hưởng. Nhưng đó chỉ là một con đường để trở thành Đạo Thần, không phải con đường tốt nhất. Nhục thân của ta thành đạo, đó mới là con đường tốt nhất. Ngươi buộc phải liên thủ với ta, không liên thủ với ta thì ngươi không có bất cứ khả năng chiến thắng nào.
Lôi Trạch Cổ Thần trầm ngâm.
- Liên thủ với ngươi, nhưng trừ bỏ tên đó rồi ta vẫn phải trừ bỏ ngươi. Trước kia ta không có thực lực đó nhưng giờ ta có rồi.
Hắn quyết đoán nói.
Đại Tư Mệnh gật đầu, đem theo Sinh Mệnh Cổ Thụ rời đi, khẽ nói:
- Lôi Trạch, ngươi vẫn có chút hơi lý tưởng hóa quá rồi. Sau này ngươi không phải đối thủ của ta!
Lôi Trạch Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, lôi quang bùng nổ, thân hình biến mất.
Trong Lôi Trạch thánh địa, Chung Nhạc lấy những mảnh vỡ của chiếc trống ghép lại với nhau nhưng nó nhanh chóng vỡ ra. Món Đạo Thần chi bảo này đã vỡ hai lần, cho dù có lành lại thì uy lực cũng không bằng được như trước.
- Đáng tiếc…
Chung Nhạc rất đau lòng, đây là Đạo Thần chi bảo, có lẽ là bảo vật uy năng mạnh nhất rồi, vậy mà lại bị hủy như vậy!
- Đại Tư Mệnh và Lôi Trạch đại nhân lại dã man như thế…
Trác Long Đế chọn ra một vạn Thần Long của Lôi Trạch thị, đều là tinh nhuệ tinh anh trong tộc tặng cho Chung Nhạc. Chung Nhạc hai mắt sáng trưng, vội cảm tạ:
- Biểu huynh yên tâm, những vị Lôi Trạch thầnn hân này ta sẽ giao cho Bệ Ngạn bọn họ, sau này họ sẽ trở lại Lôi Trạch thánh địa.
Trác Long Đế cười:
- Giờ Lôi Tổ trở lại, Lôi Trạch thị ta cũng lại sẽ quật khởi, sau này chắc chắn sẽ toàn lực ủng hộ biểu đệ!
Chung Nhạc dẫn cường giả Lôi Trạch thị lên thuyền, cùng Hoa Tư thị tới Hoa Tư thánh địa.
Quân Tư Tà phì cười:
- Sư đệ, ngươi định tới gặp nương nương đòi nhiều Hoa Tư thị hơn thật à!
Chung Nhạc cười:
- Nói chung vẫn phải đi một chuyến, chưa biết chừng lại có được thêm.
Hơn nửa năm sau họ tới Hoa Tư thánh địa, quả nhiên như Quân Tư Tà và Khâu Cấm Nhi dự đoán, Thần Hậu nương nương tránh mặt không gặp, nói là gặp bạn cũ ra ngoài đi du ngoạn rồi.
Chung Nhạc đen mặt lại, cho thuyền trở về vũ trụ cổ, bực bội nói:
- Nương nương quả nhiên nhỏ nhen!
Hắn vừa mới rời đi thì Lôi Trạch Cổ Thần tới, gặp Thần Hậu nương nương.
Hai vị Thần Vương ngồi xuống, Lôi Trạch Cổ Thần giơ Tiên Thiên Quả Thụ lên, thở dài:
- Hai trăm vạn năm không dùng tới cây bảo thụ này, giờ lại tới lúc không thể không dùng. Mười vạn năm, hề hề, ám toán ta mười vạn năm rồi…
Thần Hậu nương nương cười:
- Đạo huynh cuối cùng cũng thoát ra được, cũng là việc may mắn, là tiểu Phục Hy cứu huynh?
Lôi Trạch Cổ Thần gật đầu:
- Ta thấy một vị đạo tôn khác trên người hắn.
- Ta cũng vậy, giờ thời đại đã thay đổi, cho dù đạo tôn có còn tại thế thì có lẽ cũng không phải người mạnh nhất.
Thần Hậu nương nương từ tốn nói:
- Huynh thoát nạn, còn Hoa Tư nương nương thì vẫn không biết sống chết.
Lôi Trạch Cổ Thần đứng dậy:
- Ta đi xem sao!
Hai người tới vùng trung tâm thánh địa, thấy Hoa Tư nương nương ngồi khoanh chân trên tế đàn, không sống không chết.
- Nàng ta gặp kiếp thế nào?
Lôi Trạch Cổ Thần hỏi.
Thần Hậu nương nương lắc đầu:
- Khi đó ta chưa hồi sinh, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau khi gặp Phục Hy thì ta mới tỉnh lại, không biết trong thời gian đó xảy ra điều gì. Đạo huynh cũng không biết sao?
Lôi Trạch Cổ Thần lắc đầu:
- Ta là người bị ám toán đầu tiên, không biết chuyện sau đó.
Hắn quan sát kỹ lưỡng, lông mày nhăn lại.
Trạng thái của Hoa Tư nương nương khác với của hắn. Hắn sau khi bị ám toán, chết trong Hỗn Độn Lôi Hải, Khởi Nguyên Thần Vương sợ hắn sẽ hồi sinh nên dùng Mộ Cổ trấn áp hắn.
Còn Hoa Tư nương nương trong cơ thể không có Mộ Cổ.
- Lẽ nào là do tên Khởi Nguyên giả làm?
Lôi Trạch Cổ Thần trầm ngâm, lại kiểm tra lần nữa, lông mày dựng đứng, thở ra một luồng khí đục:
- Nàng ta không bị Khởi Nguyên ám toán mà là bị kẻ khác ám toán, bị kẻ đó lấy mất Đạo Thần cơ duyên. Trạng thái hiện tại không sống không chết, sắp tách ra cấn thân, nhưng cấn thân lại không thể tách được… Đúng là kỳ lạ!
Thần Hậu nương nương khẽ chấn kinh:
- Ý huynh là?
- Nàng ta bị ám toán vào khoảnh khắc sắp trở thành Đạo Thần, có kẻ nà đó cướp mất cơ duyên Đạo Thần của nàng ta khiến nàng ta không thể tách cấn thân ra, lại rơi vào cạm bãy Đạo Thần.
Lôi Trạch Cổ Thần giải thích lại về cạm bẫy Đạo Thần mà Đại Tư Mệnh nói:
- Ý thức của nàng ta giờ đã mất, bị đạo thay thế, nhưng lại không thể trở thành Đạo Thần, thế là nhìn giống như chế nhưng lại như chưa chết.
Thần Hậu nương nương vội nói:
- Có thể đánh thức nàng ta không?
Lôi Trạch Cổ Thần lắc đầu:
- Trạng thái này, cho dù là Đại Tư Mệnh tới cũng bó tay. Trước mắt chỉ có thể hy vọng nàng ta tự tìm lại được ý thức. Nếu nàng ta muốn trở lại, hoặc thành Đạo Thần, hoặc tụt cảnh giới, nếu không thì sẽ không trở lại được
Hai vị cổ thần nhìn nhau, cả hai cùng trầm mậc.
- Nương nương có liên lạc được với bản thể của mình không?
Lôi Trạch Cổ Thần đột nhiên hỏi.
Thần Hậu nương nương lắc đầu:
- Có thể cảm ứng được, nhưng không thể liên lạc được. Bản thể của ta hình như rất bài xích ta.
Lôi Trạch Cổ Thần chau mày:
- Tương lai chắc chắn sẽ có một trận ác chiến, cần có đạo trúc linh căn. Cho dù là chân thân của ngươi cũng không được hạ giới, cũng phải đưa những cây linh căn xuống, nếu không liên hệ được với bản thể thì chỉ e..
Lôi Trạch Cổ Thần sắc mặt bỗng lạnh tanh, thản nhiên nói:
- Ngươi có thể lừa gạt chúng sinh thiên hạ nhưng ngươi không lừa được ta đâu. Ta đã đi qua thời gian đen tối mà ngươi thống trị, biết ngươi coi sinh linh Hậu Thiên là gì.
Hắn lộ vẻ châm chọc:
- Thời đại Hắc Ám, tất cả sinh linh Hậu Thiên đều là lương thực của Thái Cổ Thần Vương, không đúng hay sao? Mọi thứ lẽ nào không phải xảy ra dưới sự lãnh đạo của Đại Tư Mệnh ngươi? Các ngươi tạo ra chúng sinh, dùng huyết nhục của chúng sinh để nuôi dưỡng các ngươi. Quãng thời gian đen tối đó diễn ra trong bao lâu? Tỷ năm? Mười tỷ năm?
- Đại Tư Mệnh, ngươi giả vờ là minh quân, giả vờ quá lâu rồi, đã quên mất sự đen tối và tàn bạo trong cơ thể ngươi như thế nào rồi sao?
Lôi Trạch Cổ Thần cười thích thú:
- Đúng rồi, cuối thời đại Hắc am ngươi đã thấy tiềm lực tiềm năng to lớn của sinh linh Hậu Thiên, bắt đầu cảm thấy địa vị của cổ thần không được đảm bảo, thế là muốn mở ra Đạo Giới, để cổ thần cao cao tại thượng, tiếp tục duy trì sự thống trị của ngươi. Nhưng ngươi không ngờ bộ hạ của ngươi cũng không thể nhẫn nhục sự tàn bạo của ngươi, ám toán ngươi ở Trấn Thiên Quan đúng không?
Đại Tư Mệnh chau mày, Sinh Mệnh Cổ Thụ không có gió mà lay động.
Lôi Trạch Cổ Thần nói tiếp:
- Ngươi chết rồi, ta chẳng thấy đáng tiếc chút nào. Chỉ tiếc Thủy Long lại mù quáng đi theo ngươi. Ngươi có thể lừa gạt Phục Hy không hiểu thời đại Hắc Ám nhưng không lừa được ta. Ta biết rõ ngươi. Mọi việc hôm nay có thể nói đều là ác quả từ những gì ngươi làm năm đó!
Đại Tư Mệnh thở dài:
- Lôi Trạch, ta không giết con trai ngươi.
- Đó là vì ta và Hoa Tư ở bên ngoài Thương Cốc đúng không? Lúc ấy ngươi muốn mở Đạo Giới, nếu khai chiến với bọn ta thì thế lực của ngươi tổn hại lớn, không có khả năng mở Đạo Giới. Vì thế ngươi nhẫn nhịn, không có nghĩa là ngươi không muốn.
Lôi Trạch Cổ Thần cười:
- Phải biết là, khi ấy bọn ta là thế lực duy nhất có thể chống lại ngươi.
- Hai vị sinh ra một vị lãnh độ thiên tư tuyệt vời cho sinh linh Hậu Thiên, đúng là đáng kính, đáng sợ.
Đại Tư Mệnh khẽ nói:
- Nhưng Lôi Trạch ngươi chắc biết rằng, giờ giữa ta và ngươi không hề có xung đột lợi ích. Ngược lại chúng ta còn có đối thủ chung. Kẻ đó ám toán ta, cũng ám toán ngươi, ám toán Khởi Nguyên, Hoa Tư. Hắn mới là kẻ chúng ta cần phải đối phó.
Trong mắt Lôi Trạch Cổ Thần chứa lôi đình:
- Đại Tư Mệnh uy nhiếp thời đại Hắc Ám hàng tỷ năm mà cũng có ngày cần đồng minh?
Đại Tư Mệnh lắc đầu:
- Giờ không còn là thời đại Hắc Ám nữa rồi. Sự phát triển của đạo pháp thần thông đã vượt qua sự dự liệu của ta, Đại Toại rất giỏi, xứng với chữ “Đại”.
Lôi Trạch Cổ Thần cười:
- Bản thể của ta đã thành đế, tu thành Đạo Thần, tại sao phải liên thủ với ngươi?
Đại Tư Mệnh ánh mắt lay động:
- Lôi Trạch, ta hỏi ngươi, đạo có ý thức không?
Lôi Trạch Cổ Thần lắc đầu:
- Đạo không có ý thức, không có thiện ác, không có thị phi.
- Nếu đạo đã không có ý thức, vậy Đạo Thần thì sao?
Đại Tư Mệnh đột nhiên nói:
- Ngươi nghĩ Đạo Thần có ý thức không?
Lôi Trạch Cổ Thần khựng người, đột nhiên rùng mình:
- Ý ngươi là?
- Khi đó ta mở Đạo Giới, đi theo con đường cử tộc phi thăng, chúa tể đại đạo, nhục thân thànhd dạo, chân ngã thành đạo. Còn các ngươi thành Đạo Thần là đi theo con đường thoát khỏi quá khứ thành đạo.
Đại Tư Mệnh nhàn nhã nói:
- Thành đạo, tại sao phải thoát khỏi quá khứ, thoát đi nhân quả? Ngươi chưa từng nghĩ tới sao? Vào khoảnh khắc các ngươi thành đạo, thành Đạo Thần, các ngươi đã biến thành đạo, chân ngã bất tồn. Ta không công nhận Đạo Thần trong Đạo Giới, còn cả tư duy ý thức của các ngươi. Ý thức của các ngươi với Đạo Thần mà nói thì là cặn bãn, cần phải loại bỏ.
Lôi Trạch Cổ Thần chau mày.
- Bỏ đi quá khứ thân trở thành Đạo Thần, chỉ có thể giữ lại sự vận hành của đạo, chỉ có thể hành động theo quy tắc của đạo, chân ngã không tồn tại nữa rồi.
Đại Tư Mệnh mỉm cười:
- Thần đại diện cho đạo, hành động đại diện cho lý, đó chính là đạo lý. Với Đạo Thần mà nói, không phân biệt chủng tộc, không phân huyết mạch, chỉ có đạo. Chân thân của ngươi thànhd dạo, ngươi không thể liên lạc với hắn đúng không?
Lôi Trạch Cổ Thần khẽ gật đầu.
- Đúng như ta suy đoán.
Đại Tư Mệnh nói:
- Chân thân của ngươi đã giống như lôi đình đại đạo chân chính, duy trì vũ trụ công lý chứ không còn ý thức của bản thân. Hắn và ngươi đã không còn là cùng một sinh mệnh thể nữa rồi. Hắn sẽ không thể hạ giới giúp ngươi, Hậu Thổ cũng vậy. Trừ phi sự vận hành của lôi đình đại đạo có vấn đề, cảm thấy buộc phải can thiệp vào sự vận hành vũ trụ, thì chân thân của ngươi mới hạ giới. Nếu muốn hạ giới thì buộc phải bỏ đi cảnh giới của Đạo Thần.
Lôi Trạch Cổ Thần chau mày.
Nếu đúng như Đại Tư Mệnh nói thì Đạo Thần đúng là cảnh giới cao hơn, chỉ là sự từ bỏ đó có lẽ cũng mất đi rất nhiều sự hứng thú.
Nhưng Đạo Giới và Đạo Thần, đúng như Đại Tư Mệnh suy đoán sao?
- Nếu hắn muốn hạ giới giúp ngươi thì hắn sẽ không còn là Đạo Thần nữa, chỉ cần có tạp niệm thì sẽ không phải Đạo Thần nữa. Suy nghĩ của Đạo Thần chỉ có thể là quy luật vận hành của đạo, đây cũng là nguyên nhân Đạo Thần không thể xuất hiện ở hạ giới. Ta gọi đó là cạm bẫy Đạo Thần.
Đại Tư Mệnh cười:
- Họ không thể điều khiển mà bị đại đạo ảnh hưởng. Nhưng đó chỉ là một con đường để trở thành Đạo Thần, không phải con đường tốt nhất. Nhục thân của ta thành đạo, đó mới là con đường tốt nhất. Ngươi buộc phải liên thủ với ta, không liên thủ với ta thì ngươi không có bất cứ khả năng chiến thắng nào.
Lôi Trạch Cổ Thần trầm ngâm.
- Liên thủ với ngươi, nhưng trừ bỏ tên đó rồi ta vẫn phải trừ bỏ ngươi. Trước kia ta không có thực lực đó nhưng giờ ta có rồi.
Hắn quyết đoán nói.
Đại Tư Mệnh gật đầu, đem theo Sinh Mệnh Cổ Thụ rời đi, khẽ nói:
- Lôi Trạch, ngươi vẫn có chút hơi lý tưởng hóa quá rồi. Sau này ngươi không phải đối thủ của ta!
Lôi Trạch Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, lôi quang bùng nổ, thân hình biến mất.
Trong Lôi Trạch thánh địa, Chung Nhạc lấy những mảnh vỡ của chiếc trống ghép lại với nhau nhưng nó nhanh chóng vỡ ra. Món Đạo Thần chi bảo này đã vỡ hai lần, cho dù có lành lại thì uy lực cũng không bằng được như trước.
- Đáng tiếc…
Chung Nhạc rất đau lòng, đây là Đạo Thần chi bảo, có lẽ là bảo vật uy năng mạnh nhất rồi, vậy mà lại bị hủy như vậy!
- Đại Tư Mệnh và Lôi Trạch đại nhân lại dã man như thế…
Trác Long Đế chọn ra một vạn Thần Long của Lôi Trạch thị, đều là tinh nhuệ tinh anh trong tộc tặng cho Chung Nhạc. Chung Nhạc hai mắt sáng trưng, vội cảm tạ:
- Biểu huynh yên tâm, những vị Lôi Trạch thầnn hân này ta sẽ giao cho Bệ Ngạn bọn họ, sau này họ sẽ trở lại Lôi Trạch thánh địa.
Trác Long Đế cười:
- Giờ Lôi Tổ trở lại, Lôi Trạch thị ta cũng lại sẽ quật khởi, sau này chắc chắn sẽ toàn lực ủng hộ biểu đệ!
Chung Nhạc dẫn cường giả Lôi Trạch thị lên thuyền, cùng Hoa Tư thị tới Hoa Tư thánh địa.
Quân Tư Tà phì cười:
- Sư đệ, ngươi định tới gặp nương nương đòi nhiều Hoa Tư thị hơn thật à!
Chung Nhạc cười:
- Nói chung vẫn phải đi một chuyến, chưa biết chừng lại có được thêm.
Hơn nửa năm sau họ tới Hoa Tư thánh địa, quả nhiên như Quân Tư Tà và Khâu Cấm Nhi dự đoán, Thần Hậu nương nương tránh mặt không gặp, nói là gặp bạn cũ ra ngoài đi du ngoạn rồi.
Chung Nhạc đen mặt lại, cho thuyền trở về vũ trụ cổ, bực bội nói:
- Nương nương quả nhiên nhỏ nhen!
Hắn vừa mới rời đi thì Lôi Trạch Cổ Thần tới, gặp Thần Hậu nương nương.
Hai vị Thần Vương ngồi xuống, Lôi Trạch Cổ Thần giơ Tiên Thiên Quả Thụ lên, thở dài:
- Hai trăm vạn năm không dùng tới cây bảo thụ này, giờ lại tới lúc không thể không dùng. Mười vạn năm, hề hề, ám toán ta mười vạn năm rồi…
Thần Hậu nương nương cười:
- Đạo huynh cuối cùng cũng thoát ra được, cũng là việc may mắn, là tiểu Phục Hy cứu huynh?
Lôi Trạch Cổ Thần gật đầu:
- Ta thấy một vị đạo tôn khác trên người hắn.
- Ta cũng vậy, giờ thời đại đã thay đổi, cho dù đạo tôn có còn tại thế thì có lẽ cũng không phải người mạnh nhất.
Thần Hậu nương nương từ tốn nói:
- Huynh thoát nạn, còn Hoa Tư nương nương thì vẫn không biết sống chết.
Lôi Trạch Cổ Thần đứng dậy:
- Ta đi xem sao!
Hai người tới vùng trung tâm thánh địa, thấy Hoa Tư nương nương ngồi khoanh chân trên tế đàn, không sống không chết.
- Nàng ta gặp kiếp thế nào?
Lôi Trạch Cổ Thần hỏi.
Thần Hậu nương nương lắc đầu:
- Khi đó ta chưa hồi sinh, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau khi gặp Phục Hy thì ta mới tỉnh lại, không biết trong thời gian đó xảy ra điều gì. Đạo huynh cũng không biết sao?
Lôi Trạch Cổ Thần lắc đầu:
- Ta là người bị ám toán đầu tiên, không biết chuyện sau đó.
Hắn quan sát kỹ lưỡng, lông mày nhăn lại.
Trạng thái của Hoa Tư nương nương khác với của hắn. Hắn sau khi bị ám toán, chết trong Hỗn Độn Lôi Hải, Khởi Nguyên Thần Vương sợ hắn sẽ hồi sinh nên dùng Mộ Cổ trấn áp hắn.
Còn Hoa Tư nương nương trong cơ thể không có Mộ Cổ.
- Lẽ nào là do tên Khởi Nguyên giả làm?
Lôi Trạch Cổ Thần trầm ngâm, lại kiểm tra lần nữa, lông mày dựng đứng, thở ra một luồng khí đục:
- Nàng ta không bị Khởi Nguyên ám toán mà là bị kẻ khác ám toán, bị kẻ đó lấy mất Đạo Thần cơ duyên. Trạng thái hiện tại không sống không chết, sắp tách ra cấn thân, nhưng cấn thân lại không thể tách được… Đúng là kỳ lạ!
Thần Hậu nương nương khẽ chấn kinh:
- Ý huynh là?
- Nàng ta bị ám toán vào khoảnh khắc sắp trở thành Đạo Thần, có kẻ nà đó cướp mất cơ duyên Đạo Thần của nàng ta khiến nàng ta không thể tách cấn thân ra, lại rơi vào cạm bãy Đạo Thần.
Lôi Trạch Cổ Thần giải thích lại về cạm bẫy Đạo Thần mà Đại Tư Mệnh nói:
- Ý thức của nàng ta giờ đã mất, bị đạo thay thế, nhưng lại không thể trở thành Đạo Thần, thế là nhìn giống như chế nhưng lại như chưa chết.
Thần Hậu nương nương vội nói:
- Có thể đánh thức nàng ta không?
Lôi Trạch Cổ Thần lắc đầu:
- Trạng thái này, cho dù là Đại Tư Mệnh tới cũng bó tay. Trước mắt chỉ có thể hy vọng nàng ta tự tìm lại được ý thức. Nếu nàng ta muốn trở lại, hoặc thành Đạo Thần, hoặc tụt cảnh giới, nếu không thì sẽ không trở lại được
Hai vị cổ thần nhìn nhau, cả hai cùng trầm mậc.
- Nương nương có liên lạc được với bản thể của mình không?
Lôi Trạch Cổ Thần đột nhiên hỏi.
Thần Hậu nương nương lắc đầu:
- Có thể cảm ứng được, nhưng không thể liên lạc được. Bản thể của ta hình như rất bài xích ta.
Lôi Trạch Cổ Thần chau mày:
- Tương lai chắc chắn sẽ có một trận ác chiến, cần có đạo trúc linh căn. Cho dù là chân thân của ngươi cũng không được hạ giới, cũng phải đưa những cây linh căn xuống, nếu không liên hệ được với bản thể thì chỉ e..