Mục lục
Cuộc chiến Vạn giới - KK Cố Hương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Khí tức Tạo Vật Chủ!

Trong lòng mọi người nhất thời lạnh lẽo. Bọn họ nhìn thấy hơn mười tôn Tạo Vật Chủ đã chết trong không gian Đế Khuân phỏng chế này. Hi Hòa đột nhiên nghĩ tới một khả năng đáng sợ, run giọng nói:

- Đám Tạo Vật Chủ này không phải là bị luyện chết, mà là bị nhốt chết! Nếu đứng trên dải lụa sẽ có thể dựa vào bản thân phong ấn vận chuyển mà chạy thoát, vì sao bọn họ lại không thể chạy thoát?

Nhục thân Tạo Vật Chủ cực kỳ cường đại, đám sợi dải lụa phong ấn hình thái con sứa kia quấn quanh thi cốt của bọn họ, cũng không thể khiến cho thi cốt hư hao, chỉ đành mang theo đám hài cốt này vận chuyển. Có thể thấy được, nếu biện pháp này có thể chạy thoát, vậy đám Tạo Vật Chủ này sẽ không chết ở đây, mà sớm đã chạy thoát mất rồi!

- Nương theo phong ấn vận chuyển sẽ có thể chạy thoát!

Chung Nhạc âm thầm tính toán chu kỳ phong ấn vận hành, sau một lúc lâu mới nói:

- Phong ấn của Đế Khuân này sáu mươi bốn vạn năm một chu kỳ, chúng ta ở trung ương phong ấn, hơn ba mươi vạn năm sau, chúng ta sẽ vận hành tới sát biên giới phong ấn Đế Khuân!

Đám người nhất thời tuyệt vọng. Thời gian hơn ba mươi vạn năm mới có thể đi tới sát biên giới phong ấn? Kẻ nào có thể sống tới ba mươi vạn năm? Bọn họ chỉ là Thần Minh, đã mở ra Huyết Mạch Luân, tu thành Lục Đạo Luân Hồi, thọ nguyên cũng bất quá năm vạn năm mà thôi. Cho dù là Thiên Đế, bất quá cũng chỉ mười hai vạn năm thọ mệnh. Đợi tới lúc vận hành tới sát biên giới phong ấn, bọn họ sớm đã giống những Tạo Vật Chủ bị nhốt trong phong ấn Đế Khuân này, đồng dạng biến thành bộ xương khô rồi.

- Dịch tiên sinh, ngươi nhất định là có biện pháp, đúng không?



Thanh âm Ba Đích run rẩy hỏi. Bất tri bất giác, hắn cũng không lại xưng Chung Nhạc là sư huynh nữa, mà đã đổi thành tiên sinh.

Chung Nhạc đau khổ suy nghĩ. Biến thành một bộ phận của phong ấn thì hắn có thể làm được, đối với năng lực thôi diễn cường đại của hắn cũng không tính khó khăn. Nhưng phá giải những phong ấn này, vậy thì khó khăn tầng tầng rồi.

- Tân Hỏa, vừa rồi gã Thần Hoàng kia của Chúc Sư Thần Tộc đã nói, Đế Khuân chân chính là bảo vật do Địa Hoàng của Thời đại Địa Kỷ lưu lại, ngươi có nhận ra những phong ấn này không?

Chung Nhạc đột nhiên truyền âm cho Tân Hỏa, hỏi. Trong Thức hải hắn, Tân Hỏa mượn ánh mắt của hắn quan sát khắp nơi, cuối cùng nói:

- Tôn Địa Hoàng này hẳn không phải là Phục Hy Thiên Đế, chỗ của ta không có những ghi chép liên quan, hẳn là một tôn Địa Hoàng hậu thế, hơn phân nửa là tới từ những Hoàng tộc khác. Ừm! Phá giải cũng không phải quá phiền phức…

Chung Nhạc nhất thời thở phào nhẹ nhõm:

- Ngươi chưởng khống nhục thân ta, phá giải phong ấn a!

Hắn thả lỏng tinh thần, Tân Hỏa lập tức nhập chủ thân thể hắn, hai tay chống nạnh, cười hắc hắc, nói:

- Chúc Sư Thần Tộc gì chứ? Cũng chỉ là trông coi kho lương cho Thiên Đế mà thôi! Chỉ một đạo phong ấn cũng có thể làm khó được lão gia ta sao? Cô bé xinh đẹp, mau tới đây vui vẻ với lão gia một chút nào!

Đám người Ba Đích nhất thời dại ra. Chỉ thấy một tay Chung Nhạc nhấc lên cái cằm Hi Hòa, tay còn lại thì bẹo má nàng một cái. Sắc mặt Hi Hòa lập tức đỏ bừng, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, thấp giọng nói:

- Dịch tiên sinh, ta và Đông A là đạo lữ, ngươi không nên làm vậy…

- Vậy thì đá hắn đi là được!

Tân Hỏa không chút để ý, nói:



- Thật không dám giấu diếm! Lão gia ta tu luyện qua Thần Ma Ngao Chiến Đại Pháp, môn công pháp này chính là tinh diệu tuyệt luân, đủ các loại tư thế…

- Tân Hỏa!

Tinh thần Chung Nhạc ba động, quát lớn một tiếng. Tân Hỏa vội vàng chuyên tâm phá hủy phong ấn, trong lòng thì vô cùng bất mãn:

- Tiểu tử thối! Ngươi đã đáp ứng ta sẽ cố gắng sinh thằng nhóc, ngươi lại hết lần này tới lần khác tiêu cực lãn công. Hiện tại ta thay ngươi lên trận, ngươi còn ra sức khước từ!

Chung Nhạc dở khóc dở cười, an ủi:

- Hiện tại ta làm gì có tinh lực này? Đợi tới lúc an nhàn rảnh rỗi, ngươi muốn sinh bao nhiêu liền sinh bấy nhiêu!

- Ngươi bớt an ủi ta đi! Ngươi chỉ cần hơi chút không để ý liền sẽ chết lềnh bà lềnh bềnh, Phục Hy thị các ngươi liền sẽ tuyệt chủng rồi!

o0o

Không thể không nói, Tân Hỏa vẫn là rất cường hoành. Hơn hai tháng sau, phía trước đã xuất hiện ánh sáng ngôi sao, qua không bao lâu nữa sẽ có thể đi ra khỏi phong ấn của Đế Khuân. Tân Hỏa một đường phá giải, rốt cuộc cũng suất lĩnh đám người đi ra khỏi phong ấn. Hắn quay đầu lại, mỉm cười nói:

- Cô bé xinh đẹp, suy nghĩ một chút đá bay Đông…

Chung Nhạc không nói lời nào, trực tiếp đoạt lại quyền chưởng khống nhục thân, trầm giọng nói:

- Hi Hòa, Đông A, các ngươi lập tức liên lạc với Tiên Thiên Cung! Ba Đích, biến ra chân thân, chúng ta đi thôi!

Sắc mặt Hi Hòa vẫn còn đỏ bừng, lặng lẽ liếc mắt nhìn Chung Nhạc một cái, sau đó lấy lại bình tĩnh, vội vàng lấy ra Thần tượng liên lạc với Tiên Thiên Cung, trong lòng vẫn còn thầm nghĩ:

- Hắn tuy là Nhân Tộc, nhưng xuất thân so với Đông A sư huynh còn tốt hơn rất nhiều. Nếu có thể có được một đạo lữ như vậy…

Thân thể Ba Đích khẽ lay động, biến thành nguyên hình, chính là một con Tam Túc Ma Ô, dang cánh ngàn dặm, cõng đám người lên trên lưng, vỗ cánh phá không bay đi.

- Hửm?

Xa xa, Binh Tổ và Văn Xương điện hạ đang lúc quan sát trận chiến phục giết Bích Uyên, đột nhiên nhìn thấy đám người Chung Nhạc vậy mà lao ra khỏi phong ấn của Đế Khuân, sắc mặt không khỏi khẽ biến. Trên trán Binh Tổ toát ra mồ hôi lạnh:

- Điện hạ…

- Đuổi theo! Giết chết bọn họ!

Trong mắt Văn Xương điện hạ bùng phát sát cơ, trầm giọng nói:

- Cho dù bọn họ đã báo lại cho Tiên Thiên Cung biết, cũng là chết không đối chứng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK