Mục lục
Cuộc chiến Vạn giới - KK Cố Hương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Nhạc kinh ngạc hỏi:

- Gã Thái Tuế Thần Vương này vẫn còn sống sao?

Phong Hiếu Trung lắc đầu, nói:

- Khó giết vô cùng! Ta cơ hồ đã thử qua toàn bộ phương pháp, đều không thể giết chết hắn!

Sắc mặt Chung Nhạc không khỏi khẽ động. Phong Hiếu Trung có thể nói là một trong những tồn tại nắm giữ nhiều kiến thức đối với thần thông và đại đạo nhất trong thiên hạ. Rất nhiều thần thông và đại đạo mà hắn nắm giữ ngay cả Chung Nhạc cũng tự thẹn không bằng, trong lòng cho rằng chỉ có Tứ Diện Thần mới có thể vượt qua được hắn.

Nhưng hiện tại, thậm chí ngay cả Phong Hiếu Trung cũng không thể làm gì gã Thái Tuế Thần Vương này, quả thật kỳ quái.

Phong Hiếu Trung đem những nghiên cứu trong khoảng thời gian này của chính mình nói lại một phen, cuối cùng nói:

- Hắn không có Linh, không có Hồn, không có nhục thân, không có huyết mạch. Lại không phải Thần, không phải Ma, không phải người, không phải thú, không phải trùng, không phải cây cỏ, không thuộc về bất kỳ chủng tộc nào, không nằm trong Thiên đạo, không nằm trong Âm Dương, không thuộc về Ngũ Hành, không tuân theo Trụ Quang, không sinh lão bệnh tử. Không có bất kỳ loại thần thông nào có thể đối phó được hắn, cũng không có bất kỳ loại đại đạo nào có thể thương tổn tới tính mạng hắn!

Trong bóng tối trên Ngọc đài, Thái Tuế Thần Vương dương dương đắc ý, nói:

- Hiện tại các ngươi đã biết rõ sự lợi hại của Thái Tuế gia gia rồi a? Thức thời thì mau thả ta ra, sau đó quỳ xuống, một mực cung kính giao kiện đại bảo bối mà các ngươi đang luyện chế kia cho Thái Tuế gia gia, Thái Tuế gia gia sẽ tha cho các ngươi không chết!

Phong Hiếu Trung mắt điếc tai ngơ, vẫn tiếp tục nói:

- Bất quá, hắn cũng là sinh mệnh, đoán chừng chỉ có Đại đạo Sinh Mệnh mới có thể cướp đoạt tính mạng của hắn. Bất luận thần thông nào khác cũng đều không thể làm gì được hắn!

Quả cầu thịt trên Ngọc đài đột nhiên run lên cầm cập, không nói thêm gì nữa, hiển nhiên là bị Phong Hiếu Trung bắt lấy lai lịch, không dám nói bừa nữa.

- Chỉ là ta cũng không hiểu biết quá nhiều Đại đạo Sinh Mệnh!

Phong Hiếu Trung lắc đầu, nói:

- Ta nghĩ chỉ có Đại Tư Mệnh xuất thủ, mới có thể lấy tính mạng của hắn. Khó trách tên ngu ngốc này lại dám một mình xông vào Thiên Đình, một chút cũng không sợ chết!

Thái Tuế Thần Vương nghe tới đó, lại dương dương đắc ý, huyên náo nói:

- Ta chính là thân thể bất tử bất diệt, Đại Tư Mệnh cũng không chơi chết được ta!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Đại Tư Mệnh và ta là minh hữu, nhờ hắn chơi chết cái tên này ngược lại cũng không có vấn đề gì!

Thái Tuế Thần Vương vội vàng im miệng. Chỉ nghe Chung Nhạc tiếp tục nói:

- Bất quá, chơi chết đống thịt kỳ quái này thật ra có chút đáng tiếc. Đống thịt này có thể không ngừng sinh sôi, hoặc là có thể sử dụng làm lương thảo, khao thưởng tam quân. Tướng sĩ ta xuất chinh vẫn luôn phải mang theo không ít lương thảo cùng quân dụng, quả thật rất phiền phức, nếu có thể mang theo Thái Tuế Thần Vương khi hành quân, đủ để tiết kiệm rất nhiều lương thảo a!

Quả cầu thịt trên Ngọc đài không ngừng run rẩy, nỗ lực giãy dụa nghĩ muốn chạy trốn, nhưng lại bị cấm chế của Phong Hiếu Trung vây khốn.

Phong Hiếu Trung nói:

- Thịt của Thái Tuế Thần Vương có hiệu quả rất tốt, có thể xưng là linh đan diệu dược, vô cùng hữu hiệu đối với chữa thương, quả thật có thể dùng làm lương thảo. Bất quá, lai lịch của khối thịt này vô cùng cổ quái, sao lại từ trong Hỗn Độn xông lên bờ? Hắn rốt cuộc là khối thịt của? Sao lại rơi vào trong Hỗn Độn, sao lại diễn biến thành Thái Tuế Thần Vương? Sao lại hình thành nên loại sinh mệnh cổ quái như thế? Quả thật đáng nghiên cứu a!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Ngươi chỉ cần lưu lại một khối nhỏ, phần còn lại thì xem thành lương thảo, để cho quân đội của ta mang theo khi hành quân. Chuyện quan trọng hiện tại, là khối Hắc Diệu Thạch này!

Phong Hiếu Trung gật đầu, từ trên người Thái Tuế Thần Vương cắt xuống một miếng thịt nhỏ, phần còn lại thì phong ấn giao cho Chung Nhạc. Chung Nhạc gọi Hình Thiên và Sư Đà tới, lệnh cho bọn họ đưa Thái Tuế Thần Vương tới chỗ Đế Khuân của Thiên Đình, xem thành lương thảo xử lý.

Cặp mắt hai người nhất thời sáng lên, nhìn chằm chằm Thái Tuế Thần Vương, miệng chảy nước miếng, hiển nhiên trong lòng cũng có chút chủ ý quái dị, dự định lưu lại một chút thịt để ăn cho sướng miệng.

Chung Nhạc không chút để ý tới hai người, nói:

- Sự liên hệ giữa Đại đạo Hắc Ám và Thánh địa Hắc Ám cất giấu trong Hắc Diệu Thạch cực kỳ tinh tế. Hạo Dịch Đế chôn giấu nó thời gian quá lâu rồi, Đại đạo Hắc Ám trong tảng đá đã tự động xói mòn, chỉ dựa vào Đại đạo Hắc Ám còn lại rất khó xác định phương vị của Thánh địa Hắc Ám, cho nên ta mới tới tìm sư huynh!

Phong Hiếu Trung lấy Thời Không Cầu ra. Trong khỏa Thời Không Cầu này nội tàng Luân Hồi vô cực, phong ấn một đoạn thời gian quá khứ của Hắc Đế trong đó, không ngừng Luân Hồi vô hạn, gặp phải ức vạn dằn vặt.

- Ta minh bạch ý của ngươi! Ngươi là muốn mượn dùng một chút đại đạo của Hắc Đế quá khứ bồi bổ khối Hắc Diệu Thạch này, để cho đại đạo trong đó sinh trưởng tới trình độ có thể cảm ứng được phương vị Thánh địa của Hắc Đế!

Phong Hiếu Trung vươn tay ra, nhúng vào trong Thời Không Cầu, một lúc sau kẹp ra một tia khí Hắc Ám mỏng manh như tơ, nói:

- Bấy nhiêu hẳn cũng đã đủ rồi! Nếu nhiều quá, rất dễ bị Hắc Đế cảm ứng được!

Hắn để cho tia khí Hắc Ám này tương liên với Hắc Diệu Thạch. Chỉ thấy tia khí Hắc Ám giống như con giun vậy, chậm rãi chui vào trong tảng đá, chỉ trong giây lát đã biến mất không thấy đâu nữa.

Chung Nhạc vung tay một cái, chỉ thấy trên đỉnh đầu hai người chợt hiện ra cảnh tượng tinh không vũ trụ, ức ngàn vạn tinh tú Tinh hệ, hình thành một bản Tinh đồ vũ trụ.

Trong bản Tinh đồ này không chỉ có Ba ngàn Lục Đạo Giới, Vũ trụ Cổ lão và Tử Vi, mà còn có khu Luân Hồi thứ bảy, Hư Không Giới, vô số Địa Ngục Luân Hồi to to nhỏ nhỏ cũng xuất hiện trong bản Tinh đồ mà hắn đang thể hiện ra này.

- Tìm được rồi!

Hai người tinh tế cảm ứng, đột nhiên trong lòng chấn động, cảm ứng được Hắc Diệu Thạch đã sinh ra một tia liên hệ vi diệu với địa phương nào đó trong vũ trụ.

Chung Nhạc giơ tay lên, chỉ về phía một phiến Tinh vực nào đó trong Vũ trụ Cổ lão. Mà Phong Hiếu Trung thì lại chỉ về phía một phiến Tinh vực trong Tử Vi. Hai người ai nấy đều lộ ra thần sắc kinh ngạc. Chung Nhạc cau mày nói:

- Hai tòa Thánh địa Hắc Ám… Hửm? Không đúng! Còn có tòa thứ ba, tòa thứ tư… Thật nhiều a!

Phong Hiếu Trung cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp. Hai người lập tức đánh dấu trên Tinh đồ những Thánh địa Hắc Ám mà chính mình đã cảm ứng được. Chỉ trong chốc lát, trên Tinh đồ đã xuất hiện mấy trăm tòa Thánh địa Hắc Ám.

- Hắc Đế quả nhiên giảo hoạt! Thỏ khôn có ba hang, hắn đâu chỉ có ba hang? Quả thật chính là ngàn hang a!

Chung Nhạc phun ra một ngụm trọc khí, tiếp tục cảm ứng, nhất nhất đánh dấu ra càng lúc càng nhiều Thánh địa Hắc Ám. Tuyệt đại bộ phận những Thánh địa này đều là giả, thậm chí có khả năng toàn bộ đều là giả, không một cái nào là thật!

Sắc mặt Phong Hiếu Trung ngưng trọng, nói:

- Hắn sử dùng chính là tảng đá của Thánh địa Hắc Ám, Hắc Diệu Thạch, cộng thêm Đại đạo Hắc Ám của chính mình, bố trí gần một ngàn Thánh địa Hắc Ám giả, dùng để mê muội đối thủ!

Chung Nhạc ngẩng đầu quan sát những địa điểm này. Bất luận là trong Hư Không Giới hay là khu Luân Hồi thứ bảy vừa mới sáng tạo ra cũng đều có Thánh địa Hắc Ám. Điều này nói rõ mức độ cẩn thận của Hắc Đế đã tới trình độ khiến cho người ta giận sôi.

Những năm gần đây, hắn vẫn luôn không ngừng làm giả, khiến cho người ta không thể nào tìm được Thánh địa chân chính của hắn rốt cuộc là ở nơi nào.

- Hơn nữa, trong những Thánh địa Hắc Ám giả này nói không chừng còn bị Hắc Đế lưu lại tầng tầng phong cấm, từng tòa từng tòa đại trận tuyệt sát. Nếu tùy tiện xông vào, sẽ liền xúc động sát trận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK