- Hóa ra là các hạ!
Chung Nhạc nhìn về phía cự thủ kia, ánh mắt lóe lên quang mang kỳ dị, nhẹ giọng nói:
- Lần trước các hạ thử đao, đã bị chặt đứt ngón tay cái, hiện tại ngón tay cái kia vẫn còn ở trong Tổ Đình của ta a!
Đại hỏa ngập trời nhất thời biến mất. Vừa rồi, trong nháy mắt đại thủ liệt hỏa kia mạnh mẽ nắm lại, Chung Nhạc đã mang theo Hồn Đôn Vũ và Thiên Cơ, Thiên Huyền dịch chuyển ra ngoài, không hề gây ra tổn thương cho bọn họ chút nào.
Bất quá, chủ nhân của đại thủ liệt hỏa thật sự cường hoành, chiến lực cực mạnh, Chung Nhạc lo lắng Táng Linh Thần Vương không chịu nổi một quyền kia, cho nên trực tiếp thôi động Tiên Thiên Thần Đao huyền phù trên không trung Tổ Đình, một đao cắt ra tầng tầng không gian, đao uy chém tới nơi này, ngăn cản một quyền kia.
Liệt hỏa hoàn toàn tiêu tán, chỉ thấy trong không gian vàng son lộng lẫy kia, một tôn Thần Nhân Hỏa Diễm đứng thẳng ở nơi đó, thân thể bán long, thần võ vạn phần. Quanh người hắn đều là hỏa diễm hừng hực, ngược lại không nhìn ra diện mục chân thật.
Ngón tay đứt rời kia bay lên, lan tỏa đại hỏa, quay trở lại trên bàn tay của hắn.
- Thiên Thừa Tướng, ngón tay cái của ta không phải ai cũng có thể cầm! Nếu ngươi thức thời liền trả lại cho ta, tránh cho ta tự mình đi tới Tổ Đình một chuyến!
Xung quanh Thần Nhân Hỏa Diễm kia chợt bay tới rất nhiều nữ tử, đoàn đoàn vờn quanh hắn. Thần Nhân Hỏa Diễm kia lạnh nhạt nói:
- Ngươi hẳn là biết được thực lực của ta…
Chung Nhạc đột nhiên hỏi:
- Thực lực của ngươi, so với Tiên Thiên Tà Đế thì thế nào?
Thần Nhân Hỏa Diễm kia thoáng ngẩn người, tự phụ vạn phần nói:
- Mặc dù hơi có chút không bằng Tiên Thiên Tà Đế, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu! Tiên Thiên Tà Đế bất quá chỉ xuất thế sớm hơn ta vài năm mà thôi…
- Tiên Thiên Tà Đế là bị ta giết chết!
Chung Nhạc thản nhiên nói:
- Thực lực của ngươi so với Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế thì thế nào?
Hỏa diễm toàn thân Thần Nhân Hỏa Diễm kia tung bay, thản nhiên nói:
- Ta tự vấn mặc dù không bằng Thần Đế và Ma Đế, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu…
Chung Nhạc lạnh lùng nói:
- Thần Đế và Ma Đế cũng phải cấp cho ta chút mặt mũi, để cho ta tam phân Vũ trụ Cổ lão với bọn họ. Thực lực ngươi không bằng bọn họ, còn dám khoa tay múa chân với ta?
Thần Nhân Hỏa Diễm kia giận dữ, quát lớn một tiếng, giống như lôi đình cuộn trào:
- Ngươi liên thủ với Thiên mới giết chết được Tiên Thiên Tà Đế, còn muốn lừa gạt ta? Về phần Thần Đế và Ma Đế, bất quá chỉ là nể tình ngươi tách ra Thần đạo và Ma đạo mà thôi. Về phần mặt mũi của ngươi, không đáng một đồng! Ngươi bất quá chỉ là một tên dư nghiệt Phục Hy, lẩn trốn cho tới bây giờ, cố gắng kéo dài hơi tàn. Ta không lập tức trở mặt giết chết ngươi, cũng đã là đại hạnh của ngươi rồi, còn dám học chó sủa uông uông trước mặt của ta nữa?
Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến:
- Dư nghiệt Phục Hy?
Thần Nhân Hỏa Diễm kia ha hả cười lớn, giơ tay lên chỉ về phía hắn, thanh âm rung trời:
- Ngươi không thừa nhận ngươi là dư nghiệt Phục Hy sao? Ngươi giả dạng Tiên Thiên Thần chuyển thế, lẫn vào trận doanh của Mục Tiên Thiên, mượn lực lượng của nàng bảo toàn bản thân, lớn mạnh chính mình. Đáng thương Mục Tiên Thiên có mắt không tròng, nuôi hổ thành họa, vì thế để cho ngươi đã thành khí hậu! Tiểu tử, mạng ngươi không còn bao lâu nữa, vẫn là ngoan ngoãn trở về, trả ngón tay lại cho ta!
Khóe mắt Chung Nhạc nhảy lên một cái, nhẹ giọng nói:
- Ta thừa nhận ta là Phục Hy, cũng không cho rằng ta là dư nghiệt! Chúng ta đi!
Thiên Dực Cổ Thuyền chở theo đám người Táng Linh Thần Vương, Hồn Đôn Vũ và Thiên Cơ Thiên Huyền rời đi. Tôn Thần Nhân Hỏa Diễm kia cười lạnh không thôi, nói:
- Quả thật là vật nhỏ khốn kiếp! Không ngờ dám can đảm làm càn trước mặt ta! Còn muốn tiến vào làm khách? Không khỏi cho rằng mặt mũi chính mình quá đáng tiền rồi a?
Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, sắc mặt Chung Nhạc âm trầm. Táng Linh Thần Vương len lén liếc nhìn hắn một cái, không dám nói nhiều. Thiên Cơ Thần Vương ngẩng đầu nhìn lên, hỏi:
- Tộc trưởng, cứ tính như vậy sao? Ngươi có thể nhịn được khẩu khí này sao?
Thiên Huyền Thần Vương bĩu môi nói:
- Nếu ngươi nhịn được, ta liền nói ngươi chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, chỉ biết khi dễ lão gia nhà ta. Thấy lão gia nhà ta dễ nói chuyện, ngươi liền đòi tiền thuê đất, làm hại lão gia đã đưa chúng ta cho ngươi rồi!
Sắc mặt Chung Nhạc khôi phục lại như thường, mỉm cười nói:
- Dĩ nhiên là tính như vậy rồi! Chúng ta đánh thì đánh không lại hắn, có thủ đoạn gì mà đòi lại bãi chứ? Hắn đã biết rõ nội tình của ta, ta thật sự đã không còn cách gì rồi!
Thiên Cơ, Thiên Huyền đều cười lạnh không thôi, lẩm bẩm:
- Quả nhiên là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, thấy lão gia nhà chúng ta dễ khi dễ liền lấn tới! Gặp phải một kẻ hung ác hơn hắn, hắn liền không dám động thủ rồi!
Hồn Đôn Vũ lặng lẽ lấy tấm gương ra, ghi chép một màn vừa rồi lại, sau đó viết:
- Người tham sống sợ chết… Nhẫn nhục làm trọng, sau khi bị làm nhục chỉ đành mang theo trắc trở mà về!
- Các ngươi có nhận ra tôn Thần Vương kia không?
Chung Nhạc đột nhiên hỏi Táng Linh Thần Vương và Thiên Cơ Thiên Huyền.
Táng Linh Thần Vương nói:
- Quanh người hắn lan tỏa hỏa diễm, lại không phải là Thiên Hỏa, hơn phân nửa là Long Ngạn Thần Vương, đệ đệ của Phượng Thiên Nguyên Quân, cùng với Phượng Thiên Nguyên Quân sinh ra từ trong Hoang vực Thiên Hỏa!
Thiên Huyền Thần Vương lắc đầu, nói:
- Hắn không phải là Long Ngạn Thần Vương! Ta đi theo lão gia, đã từng gặp qua pháp lực và đại đạo của Long Ngạn Thần Vương. Long Ngạn Thần Vương cũng là sinh ra từ trong Thiên Hỏa, đại đạo Thiên Hỏa vô cùng cường hãn. Nhưng hắn cũng xuất thế từ Thời đại Hỏa Kỷ, thuộc về Thần Vương Viễn Cổ. Gã Thần Vương Hỏa Diễm này hơn phân nửa là Nam Minh Thần Vương, chưởng khống Ly Hỏa, là tồn tại sinh ra trong Thánh địa Ly Hỏa. Nam Minh Thần Vương xuất thế sớm một chút, là một trong những Thần Vương Thái Cổ!
Trong Thức hải Chung Nhạc, thanh âm Tân Hỏa vang lên, lười biếng nói:
- Tiểu tử hỏa diễm kia chính là Nam Minh Thần Vương! Trước đây hắn bị Bào Hy thị trấn áp trong Thiên lao, đoán chừng là về sau đã trốn thoát!
- Nam Minh Thần Vương chưởng khống Ly Hỏa sao?
o0o
Trôi qua mấy ngày, Thiên Dực Cổ Thuyền quay trở lại Tổ Đình. Chung Nhạc tìm tới Âm Phần Huyên, lại tìm tới Phong Hiếu Trung, quay sang nói với Thiên Cơ Thần Vương:
- Mượn ngươi dùng một lát!
Sắc mặt Thiên Cơ Thần Vương còn đang nghi hoặc, đúng lúc này, Âm Phần Huyên và Phong Hiếu Trung đã đồng thanh quát lên:
- Tế!
Thiên Cơ Thần Vương không tự chủ được bay lên, cảm thấy toàn bộ đại đạo hình thành nên thân thể chính mình chợt bị kích hoạt, thân thể càng lúc càng lớn, cái yếm đỏ trên người cũng càng lúc càng lớn, mở rộng ra bốn phương tám hướng, không khỏi cả kinh kêu lên:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Che giấu Thiên Cơ!
Chung Nhạc cười hắc hắc, nói.
Đầu óc Thiên Cơ Thần Vương nhất thời mê muội. Chỉ thấy thân thể chính mình càng lúc càng lớn, lớn tới không cách nào tưởng tượng. Lại càng về sau, thân thể hắn trở nên to lớn mà vô hình, mắt thường đã không nhìn thấy thân thể của chính mình nữa.
Chung Nhạc nhìn về phía cự thủ kia, ánh mắt lóe lên quang mang kỳ dị, nhẹ giọng nói:
- Lần trước các hạ thử đao, đã bị chặt đứt ngón tay cái, hiện tại ngón tay cái kia vẫn còn ở trong Tổ Đình của ta a!
Đại hỏa ngập trời nhất thời biến mất. Vừa rồi, trong nháy mắt đại thủ liệt hỏa kia mạnh mẽ nắm lại, Chung Nhạc đã mang theo Hồn Đôn Vũ và Thiên Cơ, Thiên Huyền dịch chuyển ra ngoài, không hề gây ra tổn thương cho bọn họ chút nào.
Bất quá, chủ nhân của đại thủ liệt hỏa thật sự cường hoành, chiến lực cực mạnh, Chung Nhạc lo lắng Táng Linh Thần Vương không chịu nổi một quyền kia, cho nên trực tiếp thôi động Tiên Thiên Thần Đao huyền phù trên không trung Tổ Đình, một đao cắt ra tầng tầng không gian, đao uy chém tới nơi này, ngăn cản một quyền kia.
Liệt hỏa hoàn toàn tiêu tán, chỉ thấy trong không gian vàng son lộng lẫy kia, một tôn Thần Nhân Hỏa Diễm đứng thẳng ở nơi đó, thân thể bán long, thần võ vạn phần. Quanh người hắn đều là hỏa diễm hừng hực, ngược lại không nhìn ra diện mục chân thật.
Ngón tay đứt rời kia bay lên, lan tỏa đại hỏa, quay trở lại trên bàn tay của hắn.
- Thiên Thừa Tướng, ngón tay cái của ta không phải ai cũng có thể cầm! Nếu ngươi thức thời liền trả lại cho ta, tránh cho ta tự mình đi tới Tổ Đình một chuyến!
Xung quanh Thần Nhân Hỏa Diễm kia chợt bay tới rất nhiều nữ tử, đoàn đoàn vờn quanh hắn. Thần Nhân Hỏa Diễm kia lạnh nhạt nói:
- Ngươi hẳn là biết được thực lực của ta…
Chung Nhạc đột nhiên hỏi:
- Thực lực của ngươi, so với Tiên Thiên Tà Đế thì thế nào?
Thần Nhân Hỏa Diễm kia thoáng ngẩn người, tự phụ vạn phần nói:
- Mặc dù hơi có chút không bằng Tiên Thiên Tà Đế, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu! Tiên Thiên Tà Đế bất quá chỉ xuất thế sớm hơn ta vài năm mà thôi…
- Tiên Thiên Tà Đế là bị ta giết chết!
Chung Nhạc thản nhiên nói:
- Thực lực của ngươi so với Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế thì thế nào?
Hỏa diễm toàn thân Thần Nhân Hỏa Diễm kia tung bay, thản nhiên nói:
- Ta tự vấn mặc dù không bằng Thần Đế và Ma Đế, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu…
Chung Nhạc lạnh lùng nói:
- Thần Đế và Ma Đế cũng phải cấp cho ta chút mặt mũi, để cho ta tam phân Vũ trụ Cổ lão với bọn họ. Thực lực ngươi không bằng bọn họ, còn dám khoa tay múa chân với ta?
Thần Nhân Hỏa Diễm kia giận dữ, quát lớn một tiếng, giống như lôi đình cuộn trào:
- Ngươi liên thủ với Thiên mới giết chết được Tiên Thiên Tà Đế, còn muốn lừa gạt ta? Về phần Thần Đế và Ma Đế, bất quá chỉ là nể tình ngươi tách ra Thần đạo và Ma đạo mà thôi. Về phần mặt mũi của ngươi, không đáng một đồng! Ngươi bất quá chỉ là một tên dư nghiệt Phục Hy, lẩn trốn cho tới bây giờ, cố gắng kéo dài hơi tàn. Ta không lập tức trở mặt giết chết ngươi, cũng đã là đại hạnh của ngươi rồi, còn dám học chó sủa uông uông trước mặt của ta nữa?
Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến:
- Dư nghiệt Phục Hy?
Thần Nhân Hỏa Diễm kia ha hả cười lớn, giơ tay lên chỉ về phía hắn, thanh âm rung trời:
- Ngươi không thừa nhận ngươi là dư nghiệt Phục Hy sao? Ngươi giả dạng Tiên Thiên Thần chuyển thế, lẫn vào trận doanh của Mục Tiên Thiên, mượn lực lượng của nàng bảo toàn bản thân, lớn mạnh chính mình. Đáng thương Mục Tiên Thiên có mắt không tròng, nuôi hổ thành họa, vì thế để cho ngươi đã thành khí hậu! Tiểu tử, mạng ngươi không còn bao lâu nữa, vẫn là ngoan ngoãn trở về, trả ngón tay lại cho ta!
Khóe mắt Chung Nhạc nhảy lên một cái, nhẹ giọng nói:
- Ta thừa nhận ta là Phục Hy, cũng không cho rằng ta là dư nghiệt! Chúng ta đi!
Thiên Dực Cổ Thuyền chở theo đám người Táng Linh Thần Vương, Hồn Đôn Vũ và Thiên Cơ Thiên Huyền rời đi. Tôn Thần Nhân Hỏa Diễm kia cười lạnh không thôi, nói:
- Quả thật là vật nhỏ khốn kiếp! Không ngờ dám can đảm làm càn trước mặt ta! Còn muốn tiến vào làm khách? Không khỏi cho rằng mặt mũi chính mình quá đáng tiền rồi a?
Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, sắc mặt Chung Nhạc âm trầm. Táng Linh Thần Vương len lén liếc nhìn hắn một cái, không dám nói nhiều. Thiên Cơ Thần Vương ngẩng đầu nhìn lên, hỏi:
- Tộc trưởng, cứ tính như vậy sao? Ngươi có thể nhịn được khẩu khí này sao?
Thiên Huyền Thần Vương bĩu môi nói:
- Nếu ngươi nhịn được, ta liền nói ngươi chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, chỉ biết khi dễ lão gia nhà ta. Thấy lão gia nhà ta dễ nói chuyện, ngươi liền đòi tiền thuê đất, làm hại lão gia đã đưa chúng ta cho ngươi rồi!
Sắc mặt Chung Nhạc khôi phục lại như thường, mỉm cười nói:
- Dĩ nhiên là tính như vậy rồi! Chúng ta đánh thì đánh không lại hắn, có thủ đoạn gì mà đòi lại bãi chứ? Hắn đã biết rõ nội tình của ta, ta thật sự đã không còn cách gì rồi!
Thiên Cơ, Thiên Huyền đều cười lạnh không thôi, lẩm bẩm:
- Quả nhiên là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, thấy lão gia nhà chúng ta dễ khi dễ liền lấn tới! Gặp phải một kẻ hung ác hơn hắn, hắn liền không dám động thủ rồi!
Hồn Đôn Vũ lặng lẽ lấy tấm gương ra, ghi chép một màn vừa rồi lại, sau đó viết:
- Người tham sống sợ chết… Nhẫn nhục làm trọng, sau khi bị làm nhục chỉ đành mang theo trắc trở mà về!
- Các ngươi có nhận ra tôn Thần Vương kia không?
Chung Nhạc đột nhiên hỏi Táng Linh Thần Vương và Thiên Cơ Thiên Huyền.
Táng Linh Thần Vương nói:
- Quanh người hắn lan tỏa hỏa diễm, lại không phải là Thiên Hỏa, hơn phân nửa là Long Ngạn Thần Vương, đệ đệ của Phượng Thiên Nguyên Quân, cùng với Phượng Thiên Nguyên Quân sinh ra từ trong Hoang vực Thiên Hỏa!
Thiên Huyền Thần Vương lắc đầu, nói:
- Hắn không phải là Long Ngạn Thần Vương! Ta đi theo lão gia, đã từng gặp qua pháp lực và đại đạo của Long Ngạn Thần Vương. Long Ngạn Thần Vương cũng là sinh ra từ trong Thiên Hỏa, đại đạo Thiên Hỏa vô cùng cường hãn. Nhưng hắn cũng xuất thế từ Thời đại Hỏa Kỷ, thuộc về Thần Vương Viễn Cổ. Gã Thần Vương Hỏa Diễm này hơn phân nửa là Nam Minh Thần Vương, chưởng khống Ly Hỏa, là tồn tại sinh ra trong Thánh địa Ly Hỏa. Nam Minh Thần Vương xuất thế sớm một chút, là một trong những Thần Vương Thái Cổ!
Trong Thức hải Chung Nhạc, thanh âm Tân Hỏa vang lên, lười biếng nói:
- Tiểu tử hỏa diễm kia chính là Nam Minh Thần Vương! Trước đây hắn bị Bào Hy thị trấn áp trong Thiên lao, đoán chừng là về sau đã trốn thoát!
- Nam Minh Thần Vương chưởng khống Ly Hỏa sao?
o0o
Trôi qua mấy ngày, Thiên Dực Cổ Thuyền quay trở lại Tổ Đình. Chung Nhạc tìm tới Âm Phần Huyên, lại tìm tới Phong Hiếu Trung, quay sang nói với Thiên Cơ Thần Vương:
- Mượn ngươi dùng một lát!
Sắc mặt Thiên Cơ Thần Vương còn đang nghi hoặc, đúng lúc này, Âm Phần Huyên và Phong Hiếu Trung đã đồng thanh quát lên:
- Tế!
Thiên Cơ Thần Vương không tự chủ được bay lên, cảm thấy toàn bộ đại đạo hình thành nên thân thể chính mình chợt bị kích hoạt, thân thể càng lúc càng lớn, cái yếm đỏ trên người cũng càng lúc càng lớn, mở rộng ra bốn phương tám hướng, không khỏi cả kinh kêu lên:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Che giấu Thiên Cơ!
Chung Nhạc cười hắc hắc, nói.
Đầu óc Thiên Cơ Thần Vương nhất thời mê muội. Chỉ thấy thân thể chính mình càng lúc càng lớn, lớn tới không cách nào tưởng tượng. Lại càng về sau, thân thể hắn trở nên to lớn mà vô hình, mắt thường đã không nhìn thấy thân thể của chính mình nữa.