Mục lục
Cuộc chiến Vạn giới - KK Cố Hương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trong tòa Thần điện này ngoại trừ Thần tượng Phục Hy ra, còn có cái gì nữa?

Hắn đi dạo khắp nơi trong Thần điện điều khiển của Tổ Đình. Lần trước đi tới nơi này, hắn không rảnh nghiên cứu tìm hiểu cặn kẽ, nhưng hiện tại bị ba tôn Thần Vương Thái Cổ bức cho không thể rời khỏi nơi này, ngược lại đã có thời gian có thể đi thăm dò các nơi trong Thần điện điều khiển.

Nơi này là trung tâm điều khiển khống chế toàn bộ Tổ Đình. Ở trong này sẽ có thể nắm giữ hết thảy mọi thứ của Tổ Đình. Mặc dù Chung Nhạc đã luyện hóa tòa Thần điện này, nhưng chẳng qua chỉ là miễn cưỡng chưởng khống Tổ Đình mà thôi.

Trong Thần điện điều khiển có một cái bục đá, trên bục đá có một cái lỗ kiếm. Chung Nhạc lấy Quyền hành Thiên Đế ra, tâm niệm khẽ động, Tiên Thiên Dịch Đạo biến thành một thanh Thần kiếm, cắm vào trong lỗ kiếm trên bục đá.

Hắn chống kiếm đứng đó, ba con mắt khép lại, toàn bộ trận pháp cấm chế trong Tổ Đình nhất thời phản chiếu vô cùng rõ ràng trong não hải hắn. Tinh thần hắn ngao du giữa đám phong cấm và trận pháp trong Tổ Đình kia, thăm dò hết thảy bí ẩn trong Tổ Đình.

- Nơi này còn có rất nhiều cơ duyên do các đời Địa Hoàng Thượng Cổ lưu lại… Hửm? Cũng có cơ duyên do các đời Thiên Hoàng Viễn Cổ lưu lại!

Lần này Chung Nhạc tinh tế xem kỹ, nhất thời phát giác ra không biết bao nhiêu địa phương bí ẩn. Vô số cơ duyên do Chư Đế của Thời đại Hỏa Kỷ và Địa Kỷ lưu lại đều ẩn sâu trong thời không, chôn giấu khắp các nơi trong Tổ Đình, chờ đợi hậu nhân đi khai quật.



Những Chư Đế Thượng Cổ và Viễn Cổ này hoặc là ẩn giấu những bảo vật mà bọn họ trăm cay ngàn đắng luyện chế ra, chỉ cần chạm vào phong cấm phong ấn, cơ duyên liền sẽ xuất hiện, hoặc là phong ấn lại một đoạn cảm ngộ của bọn họ, cũng có kẻ phong tồn ý cảnh cao tuyệt, cũng có kẻ thì lưu lại thiên tài địa bảo.

Bất quá, những cơ duyên này đối với Chung Nhạc hiện tại đã vô dụng. Với thực lực hiện tại của hắn đã không cần ỷ lại vào cơ duyên của Chư Đế để trưởng thành rồi. Hắn đã đi ra con đường của chính mình, trên con đường này đã không có bóng dáng của Chư Đế tiên hiền. Con đường phía trước, kẻ nào còn có thể chỉ điểm cho hắn?

- Chư Đế Phục Hy thị và Yểm Tư thị lưu lại cơ duyên cho hậu nhân, ta cũng nên lưu lại một chút cơ duyên cho Phục Hy và Nhân Tộc hậu thế. Hậu bối của ta tìm tới nơi này, phát hiện những cơ duyên này, nhất định sẽ vô cùng mừng rỡ. Bất quá, hiện tại ta vẫn chưa đủ ngang hàng với Chư Đế. Đợi sau khi ta đạt tới Đế cảnh, mới sẽ ẩn giấu cơ duyên lại trong này, để cho hậu bối tới khám phá!

Chung Nhạc nhất nhất sưu tầm một phen. Ở trong này này ngoại trừ cơ duyên của Chư Đế ra, còn có một số địa phương bí ẩn khác nữa. Bất quá, cũng không có thứ gì hữu dụng với hắn.

Nếu năm xưa hắn phát hiện những thứ này, nhất định sẽ vô cùng hài lòng, nhưng hiện tại hắn đã không có chút hứng thú nào với những thứ này nữa.

Thấy Chung Nhạc có chút thất vọng, Tân Hỏa mỉm cười, nói:

- Chung Sơn thị, cơ duyên của Chư Đế đối với ngươi đã không còn tác dụng nữa, nói rõ ngươi đã trưởng thành rồi, không cần lại mượn dư ấm của các tổ bối mới có thể trưởng thành nữa. Ngươi chỉ còn thua kém tu vi, sẽ có thể đứng trên cùng một độ cao với các tiền bối tiên hiền, thậm chí ngươi có một số phương diện đã cao hơn bọn họ luôn rồi!

Trong lòng Chung Nhạc không khỏi cảm khái. Độ tuổi thực tế của hắn đã hơn ba ngàn tuổi, bị Hắc Đế kéo trở về quá khứ, hắn giãy dụa trong tử vong suốt bảy trăm năm, lại đã trải qua hơn ngàn năm trong mấy lần quay trở lại Thượng Cổ. Trong Cổ địa vực Thần Tàng, hắn đã sống uổng thời gian mấy trăm năm. Mà thực tế từ khi hắn sinh ra cho tới hiện tại, chỉ mới trải qua gần ngàn năm mà thôi.

Nếu cộng thêm thọ nguyên mà Tân Hỏa đã tiêu hao của hắn, vậy thọ mệnh của hắn đã hao tổn hơn năm ngàn năm rồi.

Mà nếu tính theo thời gian hắn từng trải qua, vậy độ tuổi của hắn lại càng lớn hơn. Chỉ riêng thời gian trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, hắn đã trải qua hơn ba trăm ức năm Luân Hồi rồi.



Những gian nan mà hắn từng trải qua cũng đều nhiều hơn bất luận kẻ nào, vô số lần giãy dụa, gian nan cầu sinh trong tuyệt cảnh và tuyệt vọng, cầu một con đường để chủng tộc tiếp tục sinh tồn, cầu tương lai cho chủng tộc, cầu chủng tộc phục hưng và báo thù cho chủng tộc.

Đã từng vô số lần hắn nhìn lên dư quang của tiên hiền tiền bối, ra sức tiến về phía trước. Nhưng hiện tại hắn đã trở thành một thành viên trong các tiên hiền tiền bối, đã có thể rọi sáng hậu nhân, trở thành vinh quang trong mắt hậu nhân.

- Không nên để cho hậu thế phải trải qua những cực khổ mà ta từng trải qua! Cho nên ta chỉ có thể càng nỗ lực hơn nữa mới được! Nếu ta thua rồi, tiêu hao hết những nội tình những hậu thủ mà Phục Mân Đạo Tôn và các đời tiên hiền lưu lại, vậy Phục Hy hậu thế sẽ vĩnh viễn không ngày nổi danh! Bởi vì những nội tình này, những hậu thủ này, sau khi tiêu hao hết sẽ không một lần nữa xuất hiện…

Hắn nhất thời cảm giác được áp lực cực kỳ to lớn, khẽ hít mạnh một hơi thật dài, tiếp tục sưu tầm những bí ẩn trong Tổ Đình.

Một lúc sau, hắn đã tìm được tại sâu bên trong không gian Tổ Đình một tòa môn hộ.

Một tòa môn hộ phiêu phù lẻ loi trơ trọi trong không gian, trên không lên tới trời, dưới không xuống tới đất, không có bất kỳ chống đỡ nào, cũng không biết đi thông tới nơi nào.

- Ám Võng!

Chung Nhạc thoáng ngẩn người, quan sát tòa môn hộ này. Hắn chưởng khống hết thảy mọi thứ của Tổ Đình, lập tức nhận được tin tức của cánh cửa này. Cánh cửa này gọi là Ám Võng, là do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại.

Trái tim hắn phanh phanh nhảy loạn. Hắn rốt cuộc đã tìm được một cái sào huyệt khác của thỏ khôn có ba hang.

Phục Mân Đạo Tôn chính là thỏ khôn, hắn đã lưu lại Tổ Đình, đã lưu lại Tổ Tinh, nhất định cũng sẽ lưu lại những bố trí khác, sẽ không để Tổ Đình và Tổ Tinh trở thành hy vọng cuối cùng của Phục Hy thị. Mà tòa môn hộ Ám Võng này, chỉ sợ chính là một cái sào huyệt khác của Phục Mân Đạo Tôn.



Phía sau môn hộ Ám Võng chính là hy vọng để hắn rời khỏi Tổ Đình.

Chung Nhạc đi ra Thần điện, lắc mình rời khỏi vực sâu, cũng không lâu lắm đã tìm được tòa môn hộ ẩn nấp kia.

- Mở!

Hắn dốc tận tất cả lực lượng, nhưng cánh cửa này cũng không chút ba động. Trong lòng Chung Nhạc cả kinh. Hiện tại hắn đã là Tạo Vật Chủ, lực lượng cực mạnh, mặc dù không nói có thể sánh ngang với tồn tại Đế cấp, nhưng ở trong cảnh giới Đế Quân, căn bản không có mấy người có thể siêu việt được hắn.

Không nghĩ tới hắn vậy mà không thể đẩy ra cánh cửa nổi này.

- Cái này nói rõ phía sau môn hộ Ám Võng này vô cùng trọng yếu, bằng không Phục Mân Đạo Tôn cũng sẽ không khiến cho ta không thể dễ dàng thôi động. Mở ra cánh cửa này cũng là một loại khảo nghiệm. Chỉ khi nào có được thực lực tương ứng, mới có thể mở ra hậu thủ này của hắn, sử dụng bố trí của Ám Võng! Đạo thân Dịch tiên sinh của ta đẩy không ra, nhưng không có nghĩa là chân thân của ta cũng không thể đẩy ra!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, trong Bí cảnh Đạo Nhất, pháp lực chân thân cuồn cuộn thôi động, sáu bàn tay chưởng khống Lục Đạo Luân Hồi, sau đầu, Không Gian Luân và Trụ Quang Luân cũng gào thét vận chuyển. Cùng lúc đó Thất Đạo Luân Hồi sau đầu Đạo thân của hắn cũng mở hết, ong ong chuyển động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK