- Không cần sợ!
Đột nhiên, bên tai Chung Nhạc chợt vang lên một đạo thanh âm, mỉm cười nói:
- Hắn mặc dù đã cảm giác được ngươi, nhưng không thể nhìn thấy ngươi. Hơn nữa, có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi không cần sợ hắn!
Thân thể Chung Nhạc nhất thời cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, không khỏi dại ra. Chỉ thấy một vị Địa Hoàng Thiên Đế Phục Hy thị chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng hắn.
- Hạo Dịch Đế!
Chung Nhạc kinh hô thất thanh.
Kẻ xuất hiện sau lưng hắn chính là Hạo Dịch Đế. Thời điểm này, Hạo Dịch Đế còn lộ ra vô cùng trẻ tuổi, phảng phất như là một vị tú sĩ vậy, bộ dáng xa xa không có trang nghiêm như Chung Nhạc đã từng nhìn thấy ở trong Đế lăng và trong Hư Không Giới vậy.
Hạo Dịch Đế đang đứng trên Thiên Dực Cổ Thuyền, tựa hồ xuất hiện trong cái thế giới này, nhưng lại tựa như xuyên qua thời gian vô tận, từ niên đại càng cổ lão hơn đi tới.
Trong lòng Chung Nhạc sinh ra một loại cảm giác hoang đường. Hắn vậy mà đã gặp được vị Thiên Đế tràn ngập sắc thái truyền kỳ này. Bọn họ cách nhau thời gian gần tám mươi vạn năm, nhưng vậy mà lại tương phùng ở nơi này.
Giữa hai người bọn họ, thời gian phảng phất như đã mất đi hiệu lực vậy.
Mặc dù Hạo Dịch Đế đang đứng ở nơi đó, nhưng lại mang tới cho người khác một loại cảm giác hư hư ảo ảo, cũng không quá chân thật. Đại khái là bởi vì một người tới từ quá khứ, một người tới từ tương lai, bọn họ mặc dù có thể nhìn thấy đối phương, nhưng lại không thể chân chính gặp gỡ tiếp xúc.
Những chuyện tình xảy ra trong quá khứ là những chuyện tình đã cố định, cho dù là kẻ nào cũng không thể thay đổi được, sợ rằng chỉ có những sinh linh dạo chơi trong Hỗn Độn kia mới có thể đạp đổ quá khứ, thay đổi tương lai mà thôi.
Bất quá, sinh linh Hỗn Độn sẽ không dễ dàng lên bờ. Bọn họ vẫn luôn ngây ngô đần độn, không có bất cứ tình cảm gì. Hỗn Độn đối với bọn họ là địa phương trong suốt nhất, trên bờ mới là địa phương ô uế vẫn đục.
- Hạo Dịch Đế, ngươi có thể thay đổi lịch sử không?
Chung Nhạc lớn tiếng hỏi.
- Ngươi đang nói cái gì? Ta không thể nghe được! Có khả năng là vì ta đang ở quá khứ, mà ngươi thì ở tương lai. Thanh âm của tương lai căn bản không thể truyền tới quá khứ!
Hạo Dịch Đế hiếu kỳ quan sát hắn. Chung Nhạc mà hắn nhìn thấy chỉ là một đạo hình dáng miễn cưỡng, không cách nào nhìn rõ khuôn mặt, cũng không nghe được thanh âm. Hạo Dịch Đế mỉm cười, nói:
- Tin tức của tương lai cũng không thể truyền về quá khứ, sẽ bị thời không ma diệt mất. Bất quá, quá khứ thật ra lại rất rõ ràng, từ tương lai có thể nhìn thấy hết thảy tin tức của quá khứ. Chỉ là ta cũng không thể để cho anh hùng trong quá khứ nhìn thấy ta, bởi vì đối với bọn họ, ta chính là tới từ tương lai. Ta thường xuyên ngao du trong thời không, muốn đi gặp mặt một lần những anh hùng trong quá khứ và những hào kiệt của tương lai. Ngươi có thể đi tới nơi này, là hào kiệt của tương lai sao?
Hắn nở nụ cười, thân thể phảng phất như một đạo u linh đi xuyên qua thân thể Chung Nhạc, vui vẻ nói:
- Hai vị tồn tại này, nhìn từ hình dáng, hẳn là Tiên Thiên Hắc Đế và Lạc Nhật Thần Vương! Hắc Đế rất không tầm thường, tại Thời đại Hỏa Kỷ đã từng làm qua một đời Thiên Đế. Bất quá, hắn vẫn có chút yếu kém, mặc dù có thể cảm ứng được ngươi, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của tương lai, nhưng lại không có khả năng bắt được ngươi. Ngươi có thể yên tâm! Ta am hiểu nhất chính là nhiễu loạn thời không. Hiện tại hắn sẽ cho rằng ngươi đã rời đi mất rồi!
Chung Nhạc không ngừng lớn tiếng nói, nhưng Hạo Dịch Đế vẫn như cũ không hề nghe thấy, chỉ đành bỏ qua. Hắn im lặng đứng bên cạnh Hạo Dịch Đế, tiếp tục quan sát đoạn chuyện xưa Thượng Cổ này.
Hạo Dịch Đế không cách nào nhìn thấy, nghe thấy rõ ràng hình ảnh và đối thoại giữa Hắc Đế và Lạc Nhật Thần Vương, là bởi vì đoạn chuyện xưa Thượng Cổ này đối với hắn là chuyện tình tương lai mới phát sinh. Nhưng đối với Chung Nhạc, đây là chuyện của quá khứ, hắn có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, cũng có thể nghe được đối thoại giữa hai người bọn họ.
Thần sắc Hắc Đế khẽ động, đột nhiên tản đi khí thế, mỉm cười nói:
- Tồn tại tương lai kia đã đi rồi! Lạc Nhật, ngươi có biết ý đồ tới của ta không?
Lạc Nhật Thần Vương khẽ nhíu mày, hỏi:
- Vừa rồi có cường giả tương lai xâm nhập nơi này sao?
Hắc Đế gật đầu, nói:
- Không sai! Tồn tại kia cũng không mạnh mẽ cho lắm, nhưng lại có một chiếc thuyền rất quái lạ. Trên chiếc thuyền kia có khí tức của ngươi và ta! Ngươi hẳn là biết được lai lịch của chiếc thuyền kia!
Sắc mặt Lạc Nhật Thần Vương kịch biến, thất thanh nói:
- Ngươi nói là chiếc thuyền đó sao? Không có khả năng! Chiếc thuyền đó sớm đã biến mất, đã bị chôn cùng với hắn rồi, không có khả năng lại hiện thân!
Hắc Đế lắc đầu, nói:
- Chuyện tình tương lai, ai có thể nói trước được? Bất quá, cho dù hắn có phục sinh trở lại, thì có thể làm được gì? Chúng ta có thể giết hắn một lần, tự nhiên có thể giết hắn lần thứ hai! Lạc Nhật, ta cũng là cách đây không lâu mới thoát khốn. Bào Hy thị trấn áp chúng ta lâu như vậy, thâm cừu đại hận bậc này, không thể không báo. Ta biết rõ Phục Hy thị kế thừa từ Yểm Tư thị, có một đóa Linh hỏa do Đại Toại luyện ra, gọi là Tân Hỏa, hiện tại đang ở trên người Kẻ thừa kế Tân Hỏa một đời này!
Lạc Nhật Thần Vương nhìn về phía hắn, hai tròng mắt phảng phất như hai cái Hắc động xoay tròn, thể hiện ra hình ảnh đại nhật vẫn lạc, nhàn nhạt nói:
- Ngươi muốn nói là Trụ Hồn Chi Đăng, Truyền Thừa Chi Hỏa sao? Ta cũng biết đóa hỏa diễm kia. Năm xưa thời điểm ngươi leo lên Đế vị, trở thành Thiên Hoàng Đại Đế của Thời đại Hỏa Kỷ, chính là Kẻ thừa kế Yểm Tư thị có được Truyền Thừa Chi Hỏa trong tay đã kéo ngươi xuống. Lần đó, ngươi suýt chút nữa là đã mất mạng rồi!
Áo bào Hắc Đế phiêu động, cười lạnh nói:
- Ngươi cũng từng ăn thua thiệt không ít trong tay của Kẻ thừa kế Tân Hỏa a? Bào Hy thị chính là Kẻ thừa kế Tân Hỏa đời trước, ngươi đã bị Bào Hy thị chơi chết tới ba lần! Sau khi chết phục sinh, lại bị hắn tìm được rồi chơi chết, lại phục sinh lại bị chơi chết. Mãi tới lần thứ tư, Bào Hy thị bắt được ngươi, ý thức được không tìm được Tiên Thiên Thánh Địa của ngươi, sẽ không thể triệt để đánh chết ngươi, cho nên mới trấn áp ngươi ở trong Thiên lao!
- Ngươi không cũng là như vậy sao?
Thanh âm Lạc Nhật Thần Vương khàn khàn, nói.
- Lạc Nhật, nói chuyện với ngươi thật rất lao lực, luôn bắt người khác phải nói rõ điểm quan trọng!
Hắc Đế cười ha hả một tiếng, nói:
- Sư tôn ta có một kế hoạch, nghĩ muốn tiêu diệt Phục Hy thị. Ta tới đây tìm ngươi là muốn nhờ ngươi hỗ trợ một tay!
Đột nhiên, bên tai Chung Nhạc chợt vang lên một đạo thanh âm, mỉm cười nói:
- Hắn mặc dù đã cảm giác được ngươi, nhưng không thể nhìn thấy ngươi. Hơn nữa, có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi không cần sợ hắn!
Thân thể Chung Nhạc nhất thời cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, không khỏi dại ra. Chỉ thấy một vị Địa Hoàng Thiên Đế Phục Hy thị chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng hắn.
- Hạo Dịch Đế!
Chung Nhạc kinh hô thất thanh.
Kẻ xuất hiện sau lưng hắn chính là Hạo Dịch Đế. Thời điểm này, Hạo Dịch Đế còn lộ ra vô cùng trẻ tuổi, phảng phất như là một vị tú sĩ vậy, bộ dáng xa xa không có trang nghiêm như Chung Nhạc đã từng nhìn thấy ở trong Đế lăng và trong Hư Không Giới vậy.
Hạo Dịch Đế đang đứng trên Thiên Dực Cổ Thuyền, tựa hồ xuất hiện trong cái thế giới này, nhưng lại tựa như xuyên qua thời gian vô tận, từ niên đại càng cổ lão hơn đi tới.
Trong lòng Chung Nhạc sinh ra một loại cảm giác hoang đường. Hắn vậy mà đã gặp được vị Thiên Đế tràn ngập sắc thái truyền kỳ này. Bọn họ cách nhau thời gian gần tám mươi vạn năm, nhưng vậy mà lại tương phùng ở nơi này.
Giữa hai người bọn họ, thời gian phảng phất như đã mất đi hiệu lực vậy.
Mặc dù Hạo Dịch Đế đang đứng ở nơi đó, nhưng lại mang tới cho người khác một loại cảm giác hư hư ảo ảo, cũng không quá chân thật. Đại khái là bởi vì một người tới từ quá khứ, một người tới từ tương lai, bọn họ mặc dù có thể nhìn thấy đối phương, nhưng lại không thể chân chính gặp gỡ tiếp xúc.
Những chuyện tình xảy ra trong quá khứ là những chuyện tình đã cố định, cho dù là kẻ nào cũng không thể thay đổi được, sợ rằng chỉ có những sinh linh dạo chơi trong Hỗn Độn kia mới có thể đạp đổ quá khứ, thay đổi tương lai mà thôi.
Bất quá, sinh linh Hỗn Độn sẽ không dễ dàng lên bờ. Bọn họ vẫn luôn ngây ngô đần độn, không có bất cứ tình cảm gì. Hỗn Độn đối với bọn họ là địa phương trong suốt nhất, trên bờ mới là địa phương ô uế vẫn đục.
- Hạo Dịch Đế, ngươi có thể thay đổi lịch sử không?
Chung Nhạc lớn tiếng hỏi.
- Ngươi đang nói cái gì? Ta không thể nghe được! Có khả năng là vì ta đang ở quá khứ, mà ngươi thì ở tương lai. Thanh âm của tương lai căn bản không thể truyền tới quá khứ!
Hạo Dịch Đế hiếu kỳ quan sát hắn. Chung Nhạc mà hắn nhìn thấy chỉ là một đạo hình dáng miễn cưỡng, không cách nào nhìn rõ khuôn mặt, cũng không nghe được thanh âm. Hạo Dịch Đế mỉm cười, nói:
- Tin tức của tương lai cũng không thể truyền về quá khứ, sẽ bị thời không ma diệt mất. Bất quá, quá khứ thật ra lại rất rõ ràng, từ tương lai có thể nhìn thấy hết thảy tin tức của quá khứ. Chỉ là ta cũng không thể để cho anh hùng trong quá khứ nhìn thấy ta, bởi vì đối với bọn họ, ta chính là tới từ tương lai. Ta thường xuyên ngao du trong thời không, muốn đi gặp mặt một lần những anh hùng trong quá khứ và những hào kiệt của tương lai. Ngươi có thể đi tới nơi này, là hào kiệt của tương lai sao?
Hắn nở nụ cười, thân thể phảng phất như một đạo u linh đi xuyên qua thân thể Chung Nhạc, vui vẻ nói:
- Hai vị tồn tại này, nhìn từ hình dáng, hẳn là Tiên Thiên Hắc Đế và Lạc Nhật Thần Vương! Hắc Đế rất không tầm thường, tại Thời đại Hỏa Kỷ đã từng làm qua một đời Thiên Đế. Bất quá, hắn vẫn có chút yếu kém, mặc dù có thể cảm ứng được ngươi, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của tương lai, nhưng lại không có khả năng bắt được ngươi. Ngươi có thể yên tâm! Ta am hiểu nhất chính là nhiễu loạn thời không. Hiện tại hắn sẽ cho rằng ngươi đã rời đi mất rồi!
Chung Nhạc không ngừng lớn tiếng nói, nhưng Hạo Dịch Đế vẫn như cũ không hề nghe thấy, chỉ đành bỏ qua. Hắn im lặng đứng bên cạnh Hạo Dịch Đế, tiếp tục quan sát đoạn chuyện xưa Thượng Cổ này.
Hạo Dịch Đế không cách nào nhìn thấy, nghe thấy rõ ràng hình ảnh và đối thoại giữa Hắc Đế và Lạc Nhật Thần Vương, là bởi vì đoạn chuyện xưa Thượng Cổ này đối với hắn là chuyện tình tương lai mới phát sinh. Nhưng đối với Chung Nhạc, đây là chuyện của quá khứ, hắn có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, cũng có thể nghe được đối thoại giữa hai người bọn họ.
Thần sắc Hắc Đế khẽ động, đột nhiên tản đi khí thế, mỉm cười nói:
- Tồn tại tương lai kia đã đi rồi! Lạc Nhật, ngươi có biết ý đồ tới của ta không?
Lạc Nhật Thần Vương khẽ nhíu mày, hỏi:
- Vừa rồi có cường giả tương lai xâm nhập nơi này sao?
Hắc Đế gật đầu, nói:
- Không sai! Tồn tại kia cũng không mạnh mẽ cho lắm, nhưng lại có một chiếc thuyền rất quái lạ. Trên chiếc thuyền kia có khí tức của ngươi và ta! Ngươi hẳn là biết được lai lịch của chiếc thuyền kia!
Sắc mặt Lạc Nhật Thần Vương kịch biến, thất thanh nói:
- Ngươi nói là chiếc thuyền đó sao? Không có khả năng! Chiếc thuyền đó sớm đã biến mất, đã bị chôn cùng với hắn rồi, không có khả năng lại hiện thân!
Hắc Đế lắc đầu, nói:
- Chuyện tình tương lai, ai có thể nói trước được? Bất quá, cho dù hắn có phục sinh trở lại, thì có thể làm được gì? Chúng ta có thể giết hắn một lần, tự nhiên có thể giết hắn lần thứ hai! Lạc Nhật, ta cũng là cách đây không lâu mới thoát khốn. Bào Hy thị trấn áp chúng ta lâu như vậy, thâm cừu đại hận bậc này, không thể không báo. Ta biết rõ Phục Hy thị kế thừa từ Yểm Tư thị, có một đóa Linh hỏa do Đại Toại luyện ra, gọi là Tân Hỏa, hiện tại đang ở trên người Kẻ thừa kế Tân Hỏa một đời này!
Lạc Nhật Thần Vương nhìn về phía hắn, hai tròng mắt phảng phất như hai cái Hắc động xoay tròn, thể hiện ra hình ảnh đại nhật vẫn lạc, nhàn nhạt nói:
- Ngươi muốn nói là Trụ Hồn Chi Đăng, Truyền Thừa Chi Hỏa sao? Ta cũng biết đóa hỏa diễm kia. Năm xưa thời điểm ngươi leo lên Đế vị, trở thành Thiên Hoàng Đại Đế của Thời đại Hỏa Kỷ, chính là Kẻ thừa kế Yểm Tư thị có được Truyền Thừa Chi Hỏa trong tay đã kéo ngươi xuống. Lần đó, ngươi suýt chút nữa là đã mất mạng rồi!
Áo bào Hắc Đế phiêu động, cười lạnh nói:
- Ngươi cũng từng ăn thua thiệt không ít trong tay của Kẻ thừa kế Tân Hỏa a? Bào Hy thị chính là Kẻ thừa kế Tân Hỏa đời trước, ngươi đã bị Bào Hy thị chơi chết tới ba lần! Sau khi chết phục sinh, lại bị hắn tìm được rồi chơi chết, lại phục sinh lại bị chơi chết. Mãi tới lần thứ tư, Bào Hy thị bắt được ngươi, ý thức được không tìm được Tiên Thiên Thánh Địa của ngươi, sẽ không thể triệt để đánh chết ngươi, cho nên mới trấn áp ngươi ở trong Thiên lao!
- Ngươi không cũng là như vậy sao?
Thanh âm Lạc Nhật Thần Vương khàn khàn, nói.
- Lạc Nhật, nói chuyện với ngươi thật rất lao lực, luôn bắt người khác phải nói rõ điểm quan trọng!
Hắc Đế cười ha hả một tiếng, nói:
- Sư tôn ta có một kế hoạch, nghĩ muốn tiêu diệt Phục Hy thị. Ta tới đây tìm ngươi là muốn nhờ ngươi hỗ trợ một tay!