Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoan Mộc Hành Thiên gật đầu: "Tà cổ của lão ma đầu Liên Thành rất lợi hại, đám sâu nhỏ màu đỏ kia có thể bay, bò, dính vào người sẽ chui vào trong thất khiếu, không chế cũng sẽ trọng thương. Cũng may nhà Đoan Mộc có hoa Cổ Tán, cháu mau xịt lên người, sâu bọ sẽ không dám lại gần.”

Ông ấy nói xong lập tức đưa cho anh một bình sứ nhỏ.

Thật ra Dương Bách Xuyên có Chân Hỏa, không sợ mấy con sâu độc này nhưng anh không từ chối ý tốt của Đoan Mộc Hành Thiên, nói cảm ơn rồi mở nắp bình phun lên trên người.

Đúng lúc này, xung quanh bốn người đã rậm rạp sâu độc màu đỏ, những con sâu độc này cách bọn họ ba mét thì dừng lại không tiến lên nữa, chỉ bao vây lại.

Hàng vạn con sâu độc này rậm rạp chằng chịt, nhìn qua đã khiến da đầu người ta run lên.

Cũng may bốn người bọn họ đều có hoa Cổ Tán trong tay, cũng là cao thủ Ám Kình tầng chín nên không sợ mấy.

Có lẽ đám sâu độc này trí mạng đối với cổ võ giả cấp thấp nhưng lại không có bao nhiêu uy hiếp với cổ võ giả Ám Kình tầng chín. Bởi vì nội lực của mỗi cổ võ giả Ám Kình tầng chín đều rất mạnh mẽ, chỉ cần dựa vào đó đã có thể chống lại.

Mấy con sâu độc này không đến gần chỉ vây quanh bọn họ, rõ ràng đang chờ mệnh lệnh của chủ nhân.

Quả nhiên, ngay sau đó, trên đại thụ mà Đoan Mộc Hành Thiên đang nhìn chằm chằm vào xuất hiện một ông già tóc thắt bím, một đầu tóc bạc nhìn qua còn già hơn cả Đoan Mộc Hành Thiên.

Trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, ông già này chính là lão ma đầu Liên Thành Hải Bằng trong miệng của Đoan Mộc Hành Thiên.

“Khặc khặc... Đoan Mộc Hành Thiên, ông đang chạy hả, tại sao lại không chạy nữa?” Liên Thành Hải Bằng đứng trên cành cây, âm trầm cười nói.

Lồng ngực Đoan Mộc Hành Thiên phập phồng, lau vết máu ở khóe miệng, nội thương nặng thêm, nhìn đối phương nói: "Liên Thành Hải Bằng, e rằng hôm nay sẽ theo ý ông rồi, thế nhưng muốn giết Đoan Mộc Hành Thiên tôi cũng không đơn giản như vậy. n oán giữa tôi và ông không liên quan gì đến đứa trẻ bên cạnh, nếu ông thả nó đi, tôi cho Liên Thành Hải Bằng ông một câu trả lời, thế nào?”

Liên Thành Hải Bằng điên cuồng cười lớn, mười mấy giây sau mới ngừng lại: "Đoan Mộc Hành Thiên, ông đang cầu xin tôi đấy à?”

Đoan Mộc Hành Thiên gằn giọng: "Liên Thành Hải Bằng, ông..." Trong lòng ông ấy vô cùng tức giận nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống: "Được thôi, tôi cầu xin ông!"

“Ha ha ha... Thật thú vị, xem ra đứa nhỏ này có liên quan đến ông nhỉ? Chẳng qua hôm nay ông có cầu xin cũng không được, lão phu tới đây chính vì thằng nhóc kia, làm ngư ông đắc lợi giết Đoan Mộc Hành Thiên ông chỉ là tiện tay mà thôi.”

Liên Thành Hải Bằng nói xong lập tức cười ha ha: "Dương Bách Xuyên chính là cái tên đứng đầu trong danh sách bị đuổi giết của sát thủ Xương Hoa Trung Quốc, một thân một mình diệt sạch phân khu Tây Bắc của tổ chức, thật thú vị! Không nghĩ tới cậu ta lại xuất hiện trong địa bàn của lão phu này, đầu của thằng nhóc này rất có giá trị.

Tôi nghe Trần Bách Vạn nói trên người của cậu ta có phương pháp luyện chế đan Bồi Nguyên, nếu cậu có thể nộp cho lão phu, nói không chừng hôm nay tâm tình của lão phu tốt, tha cho cậu cũng không phải không thể, thế nào?”

Trước đó Dương Bách Xuyên đã nghe Đoan Mộc Hành Thiên nhắc đến Liên Thành Hải Bằng là cung phụng của tổ chức sát thủ Hoa Xương. Ông ta có thể nhận ra anh cũng không có gì kì lạ, anh cười nói với ông ta: "Bím tóc, nếu ông có năng lực thì đến cướp đi, tôi không chỉ có đan Bồi Nguyên mà còn có rất nhiều phương pháp luyện chế đan dược khác.”

Dứt lời, trong tay Dương Bách Xuyên xuất hiện ba viên đan Bồi Nguyên, đưa cho Đoan Mộc Hành Thiên: "Tiền bối Đoan Mộc, ba người ăn đi, có thể chữa trị nội thương."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK