Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Bách Xuyên bị tiểu hòa thượng làm cho không hiểu ra sao, phiền toái lớn nhất trong hầm mỏ chính là Kim Bất Hoài đánh người, nếu không phải là Kim Bất Hoài đánh người thì còn có chuyện gì, khiến tiểu hòa thượng kích động tới lắp bắp không nói nên lời nữa?

Hắn muốn hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì?

Nhưng tiểu hòa thượng rõ ràng là kích động xoay người bỏ chạy, ý bảo Dương Bách Xuyên đi theo hắn.

Bất đắc dĩ, Dương Bách Xuyên chỉ đành đứng dậy đi theo sau tiểu hòa thượng, lúc này hắn cũng rất tò mò.

Theo chân tiểu hòa thượng, rẽ qua mấy khúc cua, sau đó đến một không gian nhỏ cỡ năm sáu mét vuông. Dương Bách Xuyên biết, nơi này là chỗ mà gần đây nhất mà ba người bọn họ đào được linh thạch, linh thạch trung phẩm lần trước cũng đào từ đây.

Lúc Dương Bách Xuyên đi vào, huynh đệ Gia Cát, một người thì đang đứng, người còn lại ngồi tựa vào sơn động, sắc mặt cả hai người đều ửng hồng.

Dương Bách Xuyên nhìn hai người họ hỏi: “Có chuyện gì vậy? Gia Cát Khổng, ngươi nói đi.”

Dương Bách Xuyên biết Gia Cát Khổng bình tĩnh hơn, vì vậy đã để hắn ta nói.

Hiển nhiên Gia Cát Khổng cũng rất kích động, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu sau đó tựa vào sơn động rồi chậm rãi rời đi.

Giây tiếp theo, không gian nhỏ vốn dĩ là ánh sáng lờ mờ, sau khi Gia Cát Khổng rời đi, trong nháy mắt đã lóe lên tia sáng, ánh sáng đỏ chiếu rọi toàn bộ không gian nhỏ.

“Hít thở sâu ~”

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, hắn thất thanh nói: “Là, là thượng phẩm?”

“Là thượng phẩm ~” Gia Cát Khổng run giọng nói.

Hóa ra là ba người bọn họ đào được linh thạch thượng phẩm, mặc dù linh thạch thượng phẩm rất chân quý. Nhưng không đến mức làm họ kích động tới như vậy, tốt xấu gì các huynh đệ đều xuất thân từ đại tộc, đừng nói tới linh thạch thượng phẩm, cho dù là cực phẩm thì bọn họ cũng có thể gặp qua rồi.

Quan trọng, tình huống mà Dương Bách Xuyên nhìn thấy là, phía sau cơ thể của Gia Cát Không có một lỗ nhỏ đường kính hai thước, bên trong phát ra ánh sáng có màu đỏ rực, chứng tỏ đó là linh thạch thuộc tính hỏa. Hơn nữa không chỉ là một viên tinh thạch thượng phẩm, khả năng rất lớn là ba người bọn họ tài giỏi đến mức đào ra cả mỏ linh mạch.

Nhưng nếu là mỏ linh mạch, cũng có nghĩa là một khu vực rộng lớn sẽ đều là linh thạch kề sát nhau.

Đương nhiên chuyện này vẫn không phải là trọng điểm, trọng điểm là căn cứ theo đặc điểm thuộc tính của mỏ linh mạch mà Dương Bách Xuyên biết, nếu bên ngoài có linh thạch thượng phẩm thì sâu bên trong linh mạch sẽ có linh thạch cực phẩm xuất hiện, thậm chí là còn có cả Tinh Linh Thạch.

Cái gọi là Tinh Linh Thạch, theo như Dương Bách Xuyên được biết thì thật ra nó chính là khởi nguồn của linh thức, được xưng là đá Căn Nguyên.

Đá Căn Nguyên còn cao cấp hơn cả linh thức cực phẩm, theo như truyền thừa của sư phụ ghi chép lại, đá Căn Nguyên chỉ xếp sau tiên thạch mà thôi.

Nguồn gốc của lực lượng trên thế giới đơn giản chính là năm sức mạnh nguyên tố Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Vạn vật đều từ biến đổi từ năm lực lượng này mà thành.

Nếu như nơi này thật sự xuất hiện một viên đá Căn Nguyên, vậy?

Dương Bách Xuyên vừa nghĩ tới đây là rùng cả mình, hắn kích động không thôi.

Sau khi lấy lại tinh thần, Dương Bách Xuyên vội vàng nói với tiểu hòa thượng: “Mau ra bên ngoài canh trông chừng, ta ở đây bố trí trận pháp, nếu để linh khí cường đại này tản ra, chúng ta sẽ không thu được gì.”

“À à ~” Tiểu hòa thượng vội vã chạy nhanh như gió.

Lúc này, Gia Cát Minh nuốt nước miếng: “Dương đại ca, ý của ngươi là, chúng ta sẽ không giao nộp những linh thạch này?”

“Đây là cơ duyên, cũng là cơ hội của chúng ta, có ngu mới nộp lên.” Dương Bách Xuyên sáng mắt nói.

“Nhưng, nhưng nếu không nộp. Đến khi bị phát hiện, Kim Bất Hoài nhất định sẽ giết chết chúng ta.” Giả Cát Minh run rẩy nói.

Dương Bách Xuyên híp mắt nói: “Yên tâm, trên người ta có pháp khí bình Càn Khôn, chúng ta đào những tinh thạch này ra, giữ lại để tu luyện, nếu như có một ngày bị phát hiện, ngày đó chính là ngày chúng ta trốn thoát khỏi đây.”

“Không tệ, ta tán thành với ý kiến của Dương đại ca. Chúng ta không thể bị nhốt mãi ở nơi này được, như vậy sớm muộn gì cũng không thoát khỏi cái chết, hơn nữa, cho dù giao nộp toàn bộ số linh thạch này lên, bọn họ cũng sẽ không thả cho chúng ta rời đi, Dương đại ca, huynh nói xem nên làm thế nào?” Gia Cát Khổng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, khôi phục đầu óc nhìn xa trông rộng.

Dương Bách Xuyên nhìn Gia Cát Khổng nói: “Việc cấp bách hiện tại, chúng ta cần phải đào tất cả linh thạch thượng phẩm này ra, nói không chừng còn đào được linh thạch cực phẩm, đã là linh thạch cực phẩm thì đều là linh khí tinh khiết nhất, có thể luyện hóa chân khí trong cơ thể không phân biệt thuộc tính, ai trong chúng ta cũng có thể hấp thụ. Có tác dụng nâng cao tu vi trong khoảng thời gian ngắn.

Như vậy, linh khí nơi này quá dồi dào, trước tiên ta sẽ bố trí trận pháp che kín linh khí tản ra, Gia Cát Minh, ngươi và tiểu hòa thượng chịu trách nhiệm canh giữ bên ngoài, tìm một nơi khác để tu luyện, sau đó chặn không gian nhỏ này lại, Gia Cát Không, hai người chúng ta cùng đào linh thạch.”

“Được, không thành vấn đề.” Gia Cát Minh cũng biết Dương Bách Xuyên nói đúng, hắn vội vàng đi ra ngoài, sau đó hắn và tiểu hòa thượng dùng đá to chặn không gian này lại, hai người bọn họ đánh yểm trợ ở bên ngoài, nơi này giao lại cho huynh trưởng và Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên lấy linh thạch ra, bố trí trận pháp che giấu không gian nhỏ, sau đó ngân quang lóe lên, hắn và Gia Cát Khổng bắt đầu đào linh thạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK