Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng may là trải qua thời gian dài, công kích của những trận pháp này cũng đã yếu đi nhiều, nếu không chỉ cần trận pháp băng nhũ thôi cũng đủ cho chúng ta đi đời rồi.”

Nguyên Vô Thường vừa nói, linh thạch thượng phẩm trong tay lại bay ra.

Theo như ông nói thì đây là dùng trận phá trận, hơn nữa phương pháp phá trận này rất tốn linh thạch, muốn phá giải một trận pháp phải mất mười vạn linh thạch thượng phẩm.

Không biết bây giờ trong tay Nguyên Vô Thường còn bao nhiêu linh thạch, nếu như linh thạch không đủ mà bọn họ cứ xuyên qua sát trận thế này thì khi đó sẽ thật sự xong đời.

Hiện tại, Dương Bách Xuyên đã hiểu chút ít, hắn và Nguyên Vô Thường quả thật phải thử vận may, ra được trận pháp này sẽ lập tức tiến vào một trận pháp khác, nếu như tất cả đều là sát trận, sớm muộn gì cũng đi tong.

Cách duy nhất có thể dừng lại là tiến vào trong trận pháp vây nhốt hoặc là truyền tống trận, như vậy thì mới tránh được công kích của sát trận.

Dù sao thì ai mà biết được tiếp theo sẽ là trận pháp gì.

...

Tốn mười vạn linh thạch để phá hủy trận pháp cầu lửa, cuối cùng cũng thoát được, nhưng hai người lại tiến vào một sát trận khác...

Cứ tiếp tục chu kỳ như vậy mà không có dấu hiệu dừng lại.

Dương Bách Xuyên phụ trách phòng ngự, Nguyên Vô Thường phụ trách phá trận, hai người không ngừng xuyên qua từng trận pháp.

Chỉ là vận khí không tốt, xuyên qua liên tiếp bảy trận pháp, tất cả đều gặp phải sát trận tấn công.

Nếu không phải chân nguyên trong cơ thể Dương Bách Xuyên mạnh hơn người khác, hơn nữa cũng có mánh khóe, cộng thêm Nguyên Vô Thường quả thật có chút tài năng phá trận, trên người cũng mang theo lượng lớn linh thạch tích lũy qua nhiều năm thì hai người cũng không xuyên qua được nhiều trận pháp như vậy.

Xuyên qua xuyên lại đã phá được bảy trận pháp và tiêu tốn bảy mươi vạn linh thạch.

Ba tháng đã trôi qua, lúc này không chỉ có Dương Bách Xuyên âm thầm kêu khổ, pháp lực trong cơ thể sắp hao hết, ngay cả Nguyên Vô Thường cũng không ngừng cảm thấy đau nhức, nói là linh thạch sắp cạn kiệt.

“Cố gắng chịu đựng, chúng ta đã xuyên qua bảy đại trận, đây là cái thứ tám, sau khi phá bỏ được trận pháp này, lão phu tin là sát trận sẽ dừng lại...”

Nguyên Vô Thường trấn an Dương Bách Xuyên, đồng thời cũng an ủi chính mình.

Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt nói: “Nguyên lão đầu, đừng có nói nhảm nữa, ông nói những lời này mấy lần rồi, phá trong trận pháp này lại tiến vào trận pháp khác, mẹ nó đều là sát trận, ông làm nhanh lên, chân nguyên trong cơ thể ta không phải vô hạn...”

Trong lúc mắng chửi, Dương Bách Xuyên vung kiếm Đồ Long ngăn cản gió sắc như dao, trận pháp thứ tám mà bọn họ tiến vào chính là phong nhận sát trận, đối phó có hơi tốn sức.

Trán Nguyên Vô Thường đổ mồ hôi, sao ông lại không biết tình trạng hiện tại của mình và Dương Bách Xuyên?

Linh thạch trong tay không ngừng bay đi...

Một khoảnh khắc nào đó, Nguyên Vô Thường lần nữa nghịch chuyển trận pháp, tiêu hao lượng lớn linh thạch cực phẩm, phá vỡ Phong Nhận trận pháp.

Một cảm giác quen thuộc ập đến, nhưng vẫn chóng mặt như cũ...

Dương Bách Xuyên nắm chặt kiếm Đồ Long trong tay để ứng phó với sự thay đổi đột ngột của trận pháp.

Khi cảm nhận được xung quanh đã ổn định, lần đầu tiên Dương Bách Xuyên mở mắt ra như lâm vào đại địch, quỷ mới biết lần thứ chín này là trận pháp gì?

Nhưng mà vừa mới mở mắt, hắn lại cảm nhận được một lực lực lôi kéo khổng lồ cuốn lấy, tầm mắt của hắn là một mảng đen tối.

Chưa kịp hỏi Nguyên Vô Thường xem xảy ra chuyện gì, giây sau hắn liền cảm nhận được trên người như bị đè ép, cơ thể bỗng nhiên bị siết chặt, không như bị người khổng lồ xé toạc cơ thể, khiến hắn không nhịn mà kêu đau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK