Trong tòa cao ốc An ninh Vũ trụ Hoa Hạ.
“Chủ nhiệm, vệ tinh Vọng Thiên số 600 của chúng ta quan sát thấy khoảng nửa tiếng sau sẽ có sinh vật không rõ lai lịch tiến vào Trái Đất, đáp xuống một thành phố phía Nam của nước chúng ta.” Một nhân viên công tác báo cáo với cấp trên.
“Có kiểm tra ra được là thứ gì không?” Người trả lời là một người đàn ông trung niên độ bốn mươi tuổi, cũng là chủ nhiệm của ban Kiểm soát Vệ tinh – Hầu Văn.
Nhân viên trả lời: “Tốc độ quá nhanh, chỉ chụp được một vệt sáng, số liệu còn đang được phân tích, hẳn là sắp có kết quả rồi.”
“Sau khi phân tích xong nhớ đưa thông tin chi tiết tới phòng làm việc của tôi.” Hầu Văn trầm tư vài giây, vừa nói vừa trở về phòng làm việc, giọng ông ta lúc này có chút lo ngại. Mấy trăm năm nay, tốc độ phát triển khoa học kỹ thuật của Trái Đất đã đạt đến mức không thể tin nổi, trạm phát tín hiệu có thể phóng tín hiệu tới một nơi ở khoảng cách rất xa ngoài vũ trụ, thế nên đã thu hút vài sinh vật không rõ lai lịch tiến vào trái đất, tạo thành ảnh hưởng xấu cho trái đất.
Việc những sinh vật ngoài hành tinh xuất hiện, muốn xâm nhập trái đất không phải chưa từng xảy ra, nhưng cũng may ở Hoa Hạ có tồn tại một lực lượng bí ẩn nên tất cả đều bị đè xuống.
Có điều mỗi lần sinh vật không rõ lai lịch xông vào trái đất đều là một vấn đề lớn, không được phép xem thường.
***
Mười phút sau, tại phòng làm việc của Hầu Văn.
Nhân viên công tác đưa số liệu đã được phân tích đến phòng làm việc của Hầu Văn.
Hầu Văn mở tệp tài liệu ra, đập vào mắt là một tấm ảnh chụp từ vệ tinh, và nhân vật chính trong bức ảnh là một thanh niên tóc trắng mặc trang phục thời xưa.
Không ngờ sinh vật lần này lại là con người, hơn nữa còn mang nét đông phương.
Quan trọng nhất là người này lại có thể bay giữa không gian mà chẳng cần tới thiết bị hỗ trợ, nếu không phải lúc hắn tiến vào tầng khí quyển đã dừng lại tầm một hai giây, hình như để quan sát sơ vệ tinh này, thì có lẽ còn chẳng chụp nổi hình của hắn.
Trong tay họ còn có đoạn phim trích từ vệ tinh, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên hình ảnh không quá rõ ràng, chỉ thấy được một vệt sáng chợt lóe lên rồi biến mất.
Một người sống sờ sờ lại có thể tự do bay lượn với tốc độ ánh sáng, điều này đã vượt khỏi phạm vi hiểu biết của Hầu Văn, hơn nữa đó còn không phải sinh vật ngoài hành tinh nào khác mà là một con người, chuyện lần này đúng là khó đoán.
Hầu Văn lập tức nhận ra sự việc không hề đơn giản, phải nhanh chóng báo lại với cấp trên.
Nghĩ vậy, ông ta tức tốc cầm theo tệp tài liệu, bước ra khỏi phòng làm việc, tới thang máy bấm thẳng lên tầng cao nhất. Nơi đó là phòng làm việc của bộ trưởng bộ An ninh Vũ trụ, cũng là nơi làm việc của sếp lớn trong ngành - Âu Dương Nhạc Nhạc.
Cả Hoa Hạ đều biết bộ trưởng Âu Dương Nhạc Nhạc của bộ An ninh Vũ trụ cực kỳ bí ẩn, trên người cô ấy tồn tại rất nhiều truyền kỳ…
Sau khi đến nơi, Hầu Văn hít sâu một hơi, bước ra khỏi thang máy, trải qua vô số khóa an ninh để đến phòng làm việc của Âu Dương Nhạc Nhạc, dù thật ra đã hẹn trước với thư ký từ lúc nãy rồi.
“Chủ nhiệm Hầu, bộ trưởng mời ông vào.”
Thư ký Âu Dương Nhạc Nhạc mở cửa, mời ông ta vào.
***
“Bộ trưởng, chúng tôi phát hiện sinh vật không rõ lai lịch là một người có nét mặt đông phương, hắn đã đáp xuống thành phố phía Nam của chúng ta…”
Hầu Văn đứng trước mặt một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi, cung kính báo cáo, đồng thời đặt nhẹ tệp tài liệu trong tay lên bàn làm việc.
“Mở rộng phạm vi giám sát của tầng khí quyển thuộc khu vực châu Âu và Nam Mỹ, mấy trăm năm qua khu vực đó chẳng lúc nào yên bình, ở hội nghị giữa các quốc gia, nước Mỹ đã mở lời nhờ vả chúng ta…”
u Dương Nhạc Nhạc cúi đầu ký tên lên văn kiện trong tay, đóng lại, xong xuôi mới ngẩng đầu nói với Hầu Văn một tiếng, tiện tay mở tệp tài liệu ông ta đặt trên bàn ra xem.
“Rõ, bộ trưởng, tôi lập tức đi làm ngay, cô làm việc tiếp đi.” Hầu Văn không dám nói nhiều, đứng trước mặt vị bộ trưởng với số tuổi có thể làm con gái mình, thế mà trông ông ta lại chẳng khác gì đứa con nít.
Thật ra Hầu Văn biết rất rõ tuổi tác thật sự của vị bộ trưởng bộ An ninh Vũ trụ Âu Dương Nhạc Nhạc này cực kỳ lớn, nhưng lớn cỡ nào thì đó là bí mật cấp một.
Khắp Hoa Hạ số người biết thông tin về thân phận của Âu Dương Nhạc Nhạc chắc đếm được trên đầu ngón tay.
“Ừm, đi đi.” Âu Dương Nhạc Nhạc cúi đầu trả lời, không nhìn Hầu Văn, một tay bưng tách trà, tay còn lại lật mở tài liệu.
Nhưng khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy tấm ảnh bên trong…
“Choang…”
Tách trà trong tay lập tức rơi thẳng xuống đất, vỡ vụn.
Cô ấy bật dậy khỏi ghế, lẩm bẩm: “Về rồi…”
Hầu Văn vừa bước tới cửa bị hành động này của Âu Dương Nhạc Nhạc dọa sợ, vội bước nhanh trở về trước bàn làm việc của cô ấy, hỏi: “Bộ trưởng, có chuyện gì sao?”
Bấy giờ, ông ta cẩn thận quan sát Âu Dương Nhạc Nhạc, sau đó ngạc nhiên phát hiện ra rằng hai mắt cô ấy óng ánh nước, cả người khẽ run run, hình như… có liên quan tới bức ảnh trong tệp tài liệu.
“Tạm thời bỏ hết công việc trong tay xuống, tức tốc đi điều tra, đại… người này đã đáp xuống thành phố phía nam nào, mau tra rõ cho tôi, đi nhanh đi.”
“Hả… Được được, tôi đi ngay.”
Hầu Văn bước ra ngoài, Âu Dương Nhạc Nhạc ngắm nhìn thanh niên tóc trắng mặc trang phục xa xưa, hai mắt ướt nhòa, miệng lẩm bẩm: “Đại ca… Suốt bảy trăm ba mươi tám năm, cuối cùng… Anh cũng về rồi sao?”