Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xử lý những người đó như thế nào…?” Dương Bách Xuyên đi đến trước mặt Trịnh Bân Bân và Thiên Hồ, nhìn người của Sơn Hải Môn đứng đằng xa như chim sợ cành cong.

Lúc trước hắn biết Trịnh Bân Bân bị Thịnh Bảo ép hôn cướp đoạt Tiên Khí có đám người Sơn Hải Môn quạt gió thêm củi, nếu Trịnh Bân Bân và Thiên Hồ mở miệng, hắn không ngại xả giận cho Trịnh Bân Bân.

“Haizz… Thôi bỏ đi, mặc dù Sơn Hải Môn bây giờ không phải Sơn Hải Môn lúc xưa, nhưng dù sao cũng từng là tông môn của ta…” Thiên Hồ lên tiếng. Thực ra nàng ta sợ dưới sự tức giận, đồ đệ Trịnh Bân Bân sẽ bảo Dương Bách Xuyên giết sạch nên đã lên tiếng trước kia đồ đệ lên tiếng.

Như lời nàng ta nói, hiện tại Sơn Hải Môn đã biến vị, nhưng dù sao cũng từng là tông môn của nàng ta, không thể diệt sạch tông môn của mình dưới sự tức giận.

“Hừ…”

Trịnh Bân Bân không có lòng trung thành như sư phụ Thiên Hồ, bởi vì từ sau khi nàng đi theo sư phụ vào Sơn Hải Môn, sư phụ Thiên Hồ luôn bế quan, không có thời gian quản nàng, nàng bị đồng môn bắt nạt rất nhiều.

Đặc biệt lần này may mắn có được Tiên Khí, càng nhìn rõ bộ mặt của đám đồng môn này.

Ở trong lòng Trịnh Bân Bân, nàng không hề có lòng trung thành với tông môn này, nàng ước gì giết sạch đám ngụy quân tử kỹ nữ tâm cơ kia.

Nhưng nếu sư phụ đã lên tiếng nàng cũng không nói gì thêm, từ tận đáy lòng nàng rất tôn kính sư phụ Thiên Hồ. Năm đó lúc ở sâu trong sa mạc ở Sơn Hải Giới, nếu không gặp được sư phụ Thiên Hồ, nàng đã chết từ lâu.

Sau khi bái sư, Trịnh Bân Bân có thể cảm nhận được Thiên Hồ đối xử không tệ với nàng.

Lúc này nghe thấy sư phụ nói vậy, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng cũng sẽ không bỏ qua cảm nhận của sư phụ, chỉ lạnh lùng nói: “Sư phụ, những người khác có thể bỏ qua, nhưng ta sẽ không bỏ qua tiện nhân Quảng Hàn kia.

Ta coi nàng ta là sư tỷ, nhưng nàng ta lại lén đâm dao sau lưng ta, lần này thiếu chủ Bách Luyện Sơn Trang đến đây là do tiện nhân Quảng Hàn kia thả ra tin tức. Nếu không phải Xuyên Tử đến kịp, lần này ta sẽ bị Thịnh Bảo giết chết, cho nên ta sẽ không buông tha cho tiện nhân Quảng Hàn kia.”

Trịnh Bân Bân nói thẳng.

Thiên Hồ nói: “Cũng được, tùy ngươi, vi sư vẫn luôn bế quan, khuyết thiếu quan tâm ngươi, hôm nay cũng do lỗi của vi sư, theo ý ngươi đi, nhưng đừng so đo những người khác. Phần lớn Sơn Hải Môn là yêu tu giống vi sư, bọn họ không có nhiều tâm tư như vậy, được không?”

“Được, ta biết.” Trịnh Bân Bân gật đầu đồng ý.

Dương Bách Xuyên nói: “Là ai? Ta xả giận cho ngươi?”

“Đối tốt với ta như vậy làm gì?” Trịnh Bân Bân nhếch miệng cười.

Dương Bách Xuyên đen mặt nói: “Vậy ta mặc kệ…”

“Ha hả, hiện tại tu vi của ta thấp hơn ngươi, nhưng muốn giải quyết một kỹ nữ tâm cơ vẫn rất dễ dàng, chờ ta một lát.”

Nói xong Trịnh Bân Bân cầm Tiên Kiếm đi đến chỗ người của Sơn Hải Môn.

Lần này nàng thật sự bị Quảng Hàn làm tổn thương, vô cùng ghê tởm nàng ta, đời này nàng hận nhất bị phản bội…

Quảng Hàn đã hoàn toàn xúc phạm đến điểm mấu chốt của nàng.

Dương Bách Xuyên nhìn Trịnh Bân Bân đi về phía người Sơn Hải Môn, không quá lo lắng bởi vì hắn thấy được Quảng Hàn trong miệng Trịnh Bân Bân. Tu vi tương đương Trịnh Bân Bân, nhưng Trịnh Bân Bân có tiên kiếm, chiếm ưu thế tuyệt đối. Sau khi trải qua trận chém giết với Thịnh Bảo, giết chết môn chủ Sơn Hải Môn, toàn bộ người của Sơn Hải Môn vô cùng sợ hãi, Quảng Hàn kia cũng vậy, cho nên Dương Bách Xuyên biết Trịnh Bân Bân sẽ thắng.

Tất nhiên hắn cũng sẽ giám sát đám người Sơn Hải Môn, nếu dám ra tay với Trịnh Bân Bân, hắn không ngại xóa sổ Sơn Hải Môn.

“Tiện nhân Quảng Hàn, chết đi.”

Trịnh Bân Bân cầm kiếm chỉ thẳng vào Quảng Hàn.

“Trịnh sư muội, ta sai rồi, ta biết sai rồi, cầu xin ngươi tha thứ…” Một nữ tử yêu diễm đi ra, khuôn mặt yếu đối đáng thương, đang khóc lóc xin Trịnh Bân Bân tha thứ. Nàng ta biết Trịnh Bân Bân có Dương Bách Xuyên chống lưng nên nàng ta không có dũng khí khiêu chiến, cũng không có cơ hội.

Chỉ có thể đánh vào cảm tình.

“Ha hả… Được, chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu xin tha, có lẽ ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Trịnh Bân Bân nói.

Quảng Hàn nghe xong hơi do dự, đáy mắt hiện lên sự oán hận, nhưng trên mặt lại rơi nước mắt, nức nở nói: “Được, ta sẽ dập đầu xin lỗi, hy vọng Trịnh sư muội giữ lời.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK