Rất có thể nó và Kỳ Lân đều là yêu hồn cùng một thời đại, chẳng qua phụ trách trấn thủ cổng vào, nhìn thì có vẻ không quan trọng, nhưng nói không chừng cũng rất có năng lực.
Có thể giao hảo với nó Dương Bách Xuyên tự nhiên sẽ không trêu chọc nó.
"Mau đi đi, đừng làm phiền ta ngủ." Hồn Ngọa Ngưu có chút không kiên nhẫn.
Dương Bách Xuyên cười cười, cùng với Trịnh Bân Bân biến mất khỏi đó, xuất hiện tại Vân Môn, bây giờ hắn chuẩn bị rời đi, đến Sơn Hải Giới, sau khi tới Sơn Hải Giới rồi dẫn theo Đoàn Đoàn Viên Viên và Tiểu Mạn Mạn về Tu Chân Giới.
Tình thời gian rời khỏi Tu Chân Giới, bị nhốt ở hoa viên của Lam Tâm Tiên Đế vài chục năm, đến bây giờ cũng sắp được sáu mươi năm rồi, cũng đã đến lúc trở về Tu Chân Giới.
Dương Bách Xuyên ra lệnh cho cả Vân Môn, lần này hắn đến Sơn Hải Giới còn dẫn theo tất cả đệ tử tu vi đạt tới Kim Đan của Vân Môn đi.
Sau này Vân Môn sẽ giao cho Nguyên Bảo xử lý, đương nhiên con trai Dương Nguyên Thanh sẽ trở thành môn chủ của Vân Môn trái đất, thừa kế tập đoàn Vân Kỳ, Ngô Nam trở thành trưởng lão của Vân Môn.
Sau này Vân Môn chỉ chọn đệ tử ưu tú, không cần số lượng chỉ cần chất lượng.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng để lại hai đệ tử Nguyên Anh Cảnh và ba đệ tử Kim Đan Kỳ để bảo vệ mẹ con Nguyên Tranh và căn cơ của Vân Môn, đến khi nào Nguyên Tranh muốn đến Tu Chân Giới thì để năm tên đệ tử này cùng đến là được.
Sau khi ra lệnh, điều khiến Dương Bách Xuyên không nghĩ tới là, cha mẹ đã đến tìm hăn.
"Vân Tử, cha muốn bàn với con, tạm thời cha sẽ ở lại trái đất, đợi khi nào Nguyên Thanh trưởng thành mới đến Tu Chân Giới tập hợp với con." Dương Quốc Trung nói thẳng.
"Đúng, mẹ không nỡ rời xa cháu trai bảo bối của mẹ..." Mẹ Đoan Mộc Uyển Nhi cũng nói.
Dương Bác Xuyên cười khổ: "Cha mẹ đều đang ở Hợp Thể Cảnh đại viên mãn, tiếp theo chính là Độ Kiếp Kỳ, phải chuẩn bị độ đại thiên kiếp đó, linh khí ở trái đất cũng không đủ, không thể độ kiếp..."
"Không cần nói nữa, cha mẹ đều đã quyết định rồi, cùng lắm thì áp chế tu vi trước, dù sao đến Tu Chân Giới cũng là tu luyện, đối với cha mẹ mà nói, tu đạo trường sinh phi thăng thành tiên gì đó đều không quan trọng, đời này chúng ta có thể ở bên nhau, thậm chí đạt tới tu vi Hợp Thể Cảnh, sống được mấy trăm năm đã mãn nguyện lắm rồi.
Hiện giờ chăm sóc cháu mới là hạnh phúc lớn nhất của cha mẹ, tu chân hay không thực ra không quan trọng, con trai, lúc cha mẹ còn trẻ đã không ở bên cạnh con và San San, các con không có tuổi thơ, nhưng có bà con...
Mà bây giờ con và San San đều đã lớn hết rồi, cha mẹ cũng đã yên tâm, nhưng Nguyên Thanh chỉ mới một tuổi, cha mẹ cũng phải chịu một phần trách nhiệm, bà con có thể nuôi con và San San, mẹ con làm bà đương nhiên cũng muốn chăm sóc Nguyên Thanh, nên con đừng lo lắng cho cha mẹ, cứ làm chuyện con nên làm đi..." Dương Quốc Trung rất kiên định, dù sao tạm thời cũng sẽ không đi.
Nhưng Dương Bách Xuyên biết cha mẹ là đang bù đắp thay hắn, hắn phải làm rất nhiều chuyện, phía sau hắn có mười vạn đệ tử môn đồ của Vân Môn ở Tu Chân Giới, phải gánh vác trọng trách to lớn hơn.
Nên đương nhiên không thể ở cùng con, Dương Bách Xuyên biết cha mẹ là đang muốn giúp hắn.
"Cha mẹ, cảm ơn hai người, vậy cũng tốt, có hai người ở đây con cũng yên tâm rồi..."
...
Sau khi dặn dò với cha mẹ và Nguyên Tranh Nguyên Bảo về Truyền Tống Trận, hôm sau Dương Bách Xuyên chuẩn bị rời đi.
Hắn đưa mọi người vào không gian của bình Càn Khôn, chỉ có trâu Ngũ Sắc là không tiến vào bình Càn Khôn, bây giờ Dương Bách Xuyên đã hiểu, bình Càn Khôn không thu được trâu Ngũ Sắc, có thể là bình Càn Khôn còn chưa thăng đến cấp bậc Tiên Giới.
Sau này đến Tiên Giới, hoặc là bình Càn Khôn lại sinh cơ, hẳn là có thể thu sinh vật của Tiên Giới vào không gian bình Càn Khôn.
Hắn không hề nghi ngờ cấp bậc thần bí của bình Càn Khôn.
Cưỡi trên lưng trâu Ngũ sắc, lần này trước khi rời đi hắn dự định dạo một vòng Cửu Châu, dù sao cũng không biết lần này rời đi đến khi nào mới có thể trở về.
Sa mạc Tây Vực, núi lớn Tây Nam, sau khi nhìn thoáng qua một lần, cuối cùng dừng chân ở Châu Phong, không ngờ đã gặp được một sinh vật không ngờ được ở đây.