Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh cầm quà đi ra khỏi ngõ, bắt một chiếc taxi. Sau khi lên xe, anh nói với tài xế: "Đến Ưu Phẩm Sơn nhé bác tài."

Tài xế là người trung niên, nghe thấy địa chỉ bèn hỏi: "Cậu là người đại lục à?"

"Vâng, đại lục ạ." Dương Bách Xuyên mỉm cười đáp.

"Có bạn ở đây hả?" Tài xế vừa lái xe vừa tán dóc với Dương Bách Xuyên.

"Ừm, đến nhà bạn chơi." Dương Bách Xuyên kiên nhẫn trả lời.

"Ồ, vậy thì bạn của cậu không phải minh tinh cũng là đại gia." Tài xế lộ vẻ hâm mộ.

Dương Bách Xuyên sửng sốt giây lát, sau đó mỉm cười hỏi: "Sao bác tài lại nói vậy?"

"Hì hì, ai mà chẳng biết Ưu Phẩm Sơn là khu biệt thự sang trọng nhất Hồng Kông, rất nhiều minh tinh và đại gia sống ở đó."

Nhắc đến Ưu Phẩm Sơn, tài xế bắt đầu bật chế độ nói nhiều, giải thích cho Dương Bách Xuyên.

Nghe tài xế phổ cập kiến thức, Dương Bách Xuyên cũng hơi kinh ngạc. Theo lời tài xế thì người có thể sống ở Ưu Phẩm Sơn đều có tài sản trên trăm triệu, nơi đây cũng là khu vực nổi tiếng nhất Hồng Kông.

Dương Bách Xuyên càng thêm tò mò về chị Mai. Tối qua Tô Cẩn nói chị Mai xuất thân từ dòng dõi thư hương, rất có tài hoa.

Bây giờ xem ra cô ấy không chỉ có tài mà còn có tiền.

Trong lúc Dương Bách Xuyên và tài xế nói chuyện, xe đã đến Ưu Phẩm Sơn.

Dương Bách Xuyên đến khu biệt thự số chín theo tin nhắn chị Mai gửi tới, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Bê Đê. Anh trả tiền rồi xuống xe.

Lúc này Bê Đê đã nhìn thấy Dương Bách Xuyên, đứng từ xa làm động tác hoa lan chỉ, cất giọng êm ái nói: "Dương Bách Xuyên, ở đây nè!"

Lâu rồi không gặp, Dương Bách Xuyên nghe giọng Bê Đê vẫn thấy rùng mình.

Bây giờ tên này ngày càng nữ tính, còn tô son nữa chứ, thật là!

"Chào Bê Đê, cậu... cậu ngày càng đẹp ra." Dương Bách Xuyên nhìn Bê Đê, thật sự là không biết nên nói gì mới tốt.

"Ghét ghê á!" Bê Đê lại làm động tác hoa lan chỉ, giơ nắm tay trắng nõn đấm nhẹ lên người Dương Bách Xuyên.

"Tôi cảnh cáo cậu đừng có động vào tôi, anh đây sợ là mình không nhịn được đạp bay cậu luôn." Dương Bách Xuyên không thể quen nổi động tác của Bê Đê.

Bê Đê bĩu môi nói: "Hừ, cậu còn không biết ngại à, lần trước cậu hại tôi mất mặt trước chị Mai, đã hứa là sẽ tặng chị Mai dây chuyền phỉ thúy, vậy mà không liên lạc được, người đi nhà trống, hại tôi xấu hổ trước mặt chị Mai một thời gian dài. Cậu nói xem cậu bồi thường tôi thế nào?"

"Khụ khụ, chuyện lần trước là lỗi của tôi, muốn bồi thường gì thì cứ nói." Dương Bách Xuyên nhếch miệng nói.

Hai mắt Bê Đê chợt sáng ngời: "Tự cậu nói đấy nhé, tặng tôi đan Trú Nhan đi!"

"Được! Có điều hiện tại tôi không mang theo, khi nào cậu đến Cố Đô tôi sẽ đưa cho cậu."

"Ok, cứ quyết định như vậy nha, dù sao mấy ngày nữa tôi cũng phải trở về một chuyến. Đi thôi, chị Mai đích thân vào bếp chờ cậu đấy. Tên nhóc này có thể diện ghê, thật sự khiến người ta không tài nào hiểu nổi."

Bê Đê tỏ vẻ ghen tị, mời Dương Bách Xuyên vào cổng khu biệt thự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK