Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loài này nhìn qua thì giống một con hổ, trên đầu và đuôi đều có vảy đỏ, phần còn lại của cơ thể là lông hoang thú, lúc này nó đang giẫm trên một cái mai rùa khổng lồ.

Chiếc mai rùa màu xám xanh rộng khoảng chừng ba mét.

“Bịch bịch bịch ~”

“Gào gào ~”

Hoang thú giống như một con hổ, móng trước thì đè lên mai rùa, chiếc móng còn lại thì không ngừng vung vẩy, đập lên mai rùa, tiếng kêu rung cả trời.

Mỗi khi nó đập vào mai rùa, sẽ có một tiếng kêu thảm thiết.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy khi mãnh hổ đập lên mai rùa, trên mai rùa sẽ tản ra những đường vân lóe sáng, chắc là một loại bảo vệ nào đó.

Hắn có thể cảm giác được yêu lực cường đại phát ra từ trên mai rùa, hơn nữa còn không yếu, cảm nhận từ khí tức thì ít nhất cũng ngang với Phân Thần sơ kỳ.

Con rùa này chắc hẳn là Yêu tộc.

Nhưng mà, một yêu tộc có tu vi ngang với Phân Thần sơ kỳ lại bị một con mãnh thú đánh cho gào khóc kêu to, nhìn qua thì có chút tức cười.

Nhưng nhiều hơn đó là chấn động.

Dương Bách Xuyên chưa bao giờ nghĩ, Hoang thú ở bí cảnh Thao Thiết không hề có pháp lực, chỉ dựa vào sức mạnh thôi cũng có thể hung hãn như vậy.

Lúc này, đột nhiên một giọng nói mang theo chút non nớt vang lên: “Đạo hữu, xin hãy cứu mạng ~”

Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng cầu cứu, hắn vội vàng nhìn quanh bốn phía nhưng cũng không nhìn thấy người hay là yêu nào khác.

“Thu Nhi, lẽ nào là đang xin ta cứu giúp sao?” Dương Bách Xuyên hỏi Ngô Mặc Thu.

“Chủ nhân, ở đây ngoại trừ chúng ta thì chỉ có hoang thú và con rùa kia, muội đang ở trạng thái ẩn thân nên sẽ không bị người khác phát hiện, vì vậy chỉ có thể là người thôi.” Ngô Mặc Thu nói.

Dương Bách Xuyên gật đầu, ra vẻ đồng ý với quan điểm của nàng.

Nhưng ngay sau đó hắn lại nói: “Quan trọng là ai đang cầu cứu, giọng nói vừa rồi vang lên từ bốn phương tám hướng, lẽ nào là con rùa kia?”

Không đợi Ngô Mặc Thu trả lời, âm thanh đó lại vang lên lần nữa: “Đạo hữu, chính là ta, nhưng mà ta không phải là rùa, ta là Long Quy, xin đạo hữu hãy cứu giúp, ta sắp bị con hoang thú này đập chết rồi.”

Vẫn là âm thanh non nớt đó, giọng nói chậm rãi không nhanh không chậm, nghe giống như một đứa trẻ chừng năm đến sáu tuổi.

Nhưng luôn mồm gọi hắn là đạo hữu, làm ra vẻ ông cụ non có chút kỳ quái.

“Chủ nhân, quả nhiên là mai rùa kia đang cầu cứu ~” Ngô Mặc Thu nói.

Dương Bách Xuyên cười cười: “Người ta đã nói là Long Quy, không phải là rùa, nhưng nhìn đầu và tứ chi đều rúc vào trong mai, quả thật là giống cái mai rùa.”

“Còn phải nói ~” Ngô Mặc Thu phụ họa.

Hai người làm rõ là ai đang kêu cứu nhưng lại không hề có ý ra tay cứu giúp.

Xem Dương Bách Xuyên là thằng ngốc hay sao?

Hoặc là nói, Dương Bách Xuyên đã không phải là tay mơ vừa mới tu luyện, người bình thường khắp nơi đã hiểm ác, huống chi còn là tu chân giả.

Đặc biệt đối tượng còn là con Long Quy kia, mà kẻ đang đánh nó lại là hoang thú, một hoang thú đánh bại Long Quy có thực lực so ngang với Phân Thần sơ kỳ.

Dương Bách Xuyên cười hì hì nói: “Này mai rùa, ngươi xem ta là thằng ngốc sao?”

“A, đạo hữu cứu mạng với ~” Long Quy tiếp tục kêu cứu.

“Bịch bịch bịch ~”

“Gào gào gào ~”

Hoang thú không nói gì với Long Quy, nó vẫn giơ móng trước lên để đập, phát ra những âm thanh nặng nề, trong khi Long Quy thì kêu gào thảm thiết.

Dương Bách Xuyên vẫn thờ ơ, hắn núp ở phía sau tảng đá xem náo nhiệt.

Nhân Yêu không đội trời chung, đây là nhận thức chung của Sơn Hải Giới, không phải người giết yêu thì sẽ là yêu giết người.

Mà bọn chúng lại chia làm Yêu tộc trên đất liền và dưới biển sâu ở địa hạt Đại Hải.


Rõ ràng con Long Quy này là một Hải Yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK