Đám người này kiếm tiền của phi nghĩa, vô cùng to gan, có thể nói là dân liều mạng.
Thời đại sinh thái, lợi nhuận từ đồ gia dụng bằng hải mộc vô cùng lớn, ông ta mới tổ chức một nhóm người đến Mộng Đảo trộm hải mộc, nào ngờ gặp phải ba lão già đi tuần tra núi. Thế là bọn họ trói người lại ném ở bờ biển, sau ba ngày thì ba lão già này đi đời nhà ma...
Bây giờ lại xuất hiện thêm một lớn một nhỏ.
Thanh niên tóc bạc là quái vật khỏe vô cùng.
May mà ông ta có súng!
Mày có khỏe đến mấy, chỉ cần một phút súng là hạ gục được ngay!
"Tên người Trung đến đây, mày đánh giỏi lắm mà, đánh đi chứ... Ha ha ha..." người trung niên gầy gò cầm súng điên cuồng hét to, cười to hệt như kẻ điên.
Bốn thuộc hạ chết rồi, lại thêm ông ta đã bắn chết người, cho dù là kẻ xấu thì cũng có áp lực tinh thần.
...
Tạm thời không nói tới người trung niên gầy gò đang điên cuồng cười to, ông ta không phát hiện ra rằng trên trán Bạch Thanh đã ngã xuống bãi cát không chảy nhiều máu.
Điều kỳ lạ hơn là viên đạn không chui toàn bộ vào đầu Bạch Thanh, cũng không xuyên qua đầu, mà lại kẹt ở giữa trán.
Lúc này, vị trí trúng đạn trên trán Bạch Thanh tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt một cách kỳ lạ, càng lúc càng sáng, mà viên đạn trên trán cũng từ từ rút ra khỏi trán.
Hiện tại, cộng thêm cả gã đô con xông đến đầu tiên bị Bạch Thanh đánh gãy chân, thì ở đây có tổng cộng bảy người. Bạch Thanh đã đánh chết bốn người, còn ba người bị thương nặng nhưng vẫn còn sống. Một trong ba gã đô con còn sống nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ diễn ra trên trán Bạch Thanh, phát hiện thấy trên trán Bạch Thanh có ánh sáng vàng càng lúc càng sáng, gã lập tức xì xồ hét to với người trung niên gầy gò kia, nét mặt hoảng sợ, ánh mắt như gặp ma.
Người trung niên gầy gò nghe thuộc hạ hét to, quả nhiên nhìn thấy trên trán Bạch Thanh tỏa ra ánh sáng vàng, viên đạn đã rút ra, rơi xuống đất.
"Á... Sao có thể chứ?"
Pằng! Người trung niên gầy gò lại bắn Bạch Thanh thêm một phát.
Nhưng một giây sau, cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện. Người trung niên gầy gò và ba tên thuộc hạ còn sống nhìn thấy viên đạn dừng lại cách vị trí của thanh niên tóc trắng nửa mét một cách kỳ lạ.
Cảnh tượng này thật kỳ lạ và đáng sợ!
Sau đó, thanh niên tóc trắng trúng đạn nằm trên mặt đất bỗng mở mắt ra rồi ngồi dậy, trong mắt tràn đầy ánh sáng vàng.
"Quỷ... ma quỷ... Á..."
Pằng pằng pằng...
Sắc mặt của người trung niên gầy gò cực kỳ tái nhợt, miệng hô ma quỷ, tay bắn ba phát súng hết sạch đạn.
Thế nhưng... toàn bộ đạn đều dừng lại cách thanh niên tóc trắng nửa mét tựa như có bức tường vô hình chắn đạn, mà cũng giống như đạn bị cố định giữa không trung.
Không ai ngờ được thanh niên tóc trắng bị bắn trúng đầu mà vẫn có thể sống sót.
Sau đó, khẩu súng trong tay người trung niên gầy gò rơi xuống đất, ông ta vừa nói chuyện như kẻ điên vừa xoay người chạy đi.
Bạch Thanh lẩm bẩm: "Để cảm ơn mày đã đánh thức ký ức bị phong ấn của tao, tao sẽ cho mày tan xương nát thịt!"
Dứt lời hắn vung tay lên, những viên đạn trước mặt lập tức đổi hướng, bắn vèo vèo vèo ghim vào cơ thể người trung niên gầy gò.
"Á..."
Rầm...
Ngay sau đó, người trung niên gầy gò đã chạy xa mấy chục mét bị bắn thành huyết vụ.
"Á á á... Ma quỷ..."
Ba người còn sống hoảng sợ hét to, chạy ra đằng xa.
"Cùng lên đường đi!"
Thanh niên tóc trắng vung tay lên, ba người còn sống và bốn người đã bị hắn đánh chết đều biến thành huyết vụ, biến mất trong đất trời, không còn mảnh tro tàn.
Bạch Thanh lại vung tay, thuyền đánh cá bốc lửa ngùn ngụt, thoáng cái đã cháy thành tro.
Không gian yên tĩnh.
Nếu không có vết máu đỏ thẫm trên bờ cát, thì ai mà biết được vừa rồi đã có tám người bốc hơi.
"Aba..."
Lúc này, một tiếng kêu yếu ớt vang lên.
Thanh niên tóc trắng quay đầu lại, sát khí trên mặt bay biến, vội vàng đi đến chỗ A Bảo.
"A Bảo đừng sợ, đạn bắn vào bên phải không tổn thương tới tim, anh rể có thể nhanh chóng chữa khỏi cho A Bảo, sẽ không đau nữa..."
"Aba Aba..."
Đúng là vết thương trúng đạn không tổn thương tới chỗ hiểm, nhưng A Bảo đã tỉnh lại trong tiếng súng lúc sau, nhìn thấy cảnh tượng anh rể Bạch Thanh đối phó với người trung niên gầy gò kia.
Mặc dù A Bảo không biết nói, nhưng sau khi nhìn thấy tất cả, cậu ấy nghĩ đến điều gì đó, vừa nhìn anh rể của mình vừa aba aba dùng thủ ngữ hỏi có phải anh rể đã nhớ lại chuyện gì rồi không...
Thanh niên tóc trắng hoặc nói là Dương Bách Xuyên nhìn A Bảo, mỉm cười đáp: "Đúng là anh rể đã nhớ ra mình là ai, nhưng A Bảo yên tâm, anh vẫn là anh rể của A Bảo. Bây giờ A Bảo nhắm mắt ngủ một giấc đi, anh rể đảm bảo khi A Bảo tỉnh lại, A Bảo có thể cất tiếng gọi anh rể..."