Dương Bách Xuyên vung tay làm cho A Bảo chìm vào giấc ngủ, sau đó vươn một tay đặt lên vết thương của A Bảo, vận chuyển chân khí hút viên đạn trong cơ thể A Bảo ra ngoài.
Một giọt nước Sinh Mệnh nhỏ vào vết thương của A Bảo, vết thương nhanh chóng lành lại, thậm chí không để lại sẹo.
Dương Bách Xuyên lấy giọt nước Sinh Mệnh thứ hai cho A Bảo uống, dù sao vết thương cũng tổn thương đến nội tạng của cậu ấy.
Hắn không cần nước Sinh Mệnh cũng có thể chữa khỏi, nhưng hắn vô cùng thương yêu A Bảo, dùng nước Sinh Mệnh thì khỏi rất nhanh và không gây đau đớn.
Sau khi làm xong tất cả, Dương Bách Xuyên thu tay, đợi A Bảo tỉnh lại.
Một khắc trước khi hắn nhớ lại, quả thật dở khóc dở cười.
Hắn không ngờ chuyến đi tiên phủ Thủy Nguyên lại khiến ký ức của hắn bị tổn thương. Nếu không phải lần này người trung niên gầy gò bắn vào đầu hắn, cộng thêm A Bảo trúng đạn và cái chết của ba người ông cằn nhằn làm cho thần hồn của hắn trở nên phẫn nộ, thì không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục.
Trong tiên phủ Thủy Nguyên, cả hắn và Hắc Liên đều không ngờ Thủy Chi Căn Nguyên lại là tiên hồn của Thủy Nguyên Tiên Đế, hắn và Hắc Liên bị thương tới nguyên thần...
Lúc ý thức mê man, mặc dù sư phụ và bình Càn Khôn xuất hiện, nhưng Dương Bách Xuyên cũng nghe thấy lời than phiền của sư phụ, biết là ở trong tiên phủ Thủy Nguyên, đến sư phụ cũng phải mệt mỏi ứng phó.
Tuy nhiên hiện tại hắn có thể sống sót, còn xuất hiện ở Mộng Đảo, được chị em Nguyên Tranh cứu cũng xem như may mắn.
Về chuyện mất trí nhớ, bây giờ Dương Bách Xuyên mới biết là sư phụ phong ấn để bảo vệ nguyên thần của mình không bị thương. Phong ấn này có uy lực nhỏ, theo thời gian trôi qua, một ngày nào đó sẽ tự động hóa giải. Hôm nay đúng lúc hắn bị người đàn ông gầy gò bắn trúng, cộng thêm tâm trạng phẫn nộ nên phong ấn ký ức của hắn đã được mở ra.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn khôi phục.
Dương Bách Xuyên gọi sư phụ trong đầu, nhưng không có bất kỳ động tĩnh gì. Tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Dương Bách Xuyên cũng có thể tưởng tượng được cuộc chiến giữa sư phụ và Thủy Nguyên Tiên Đế, hoặc nói là cuộc chiến với Thủy Chi Bản Nguyên vô cùng nguy hiểm.
Chắc chắn sư phụ lại bị hắn liên lụy, chìm vào giấc ngủ sâu.
Còn Hắc Liên...
Sau khi ý thức của Dương Bách Xuyên tiến vào biển ý thức, hắn phát hiện ra Hắc Liên ảm đạm phai mờ, không phát ra một chút khí tức thần hồn nào. Lúc đó Hắc Liên bị Thủy Chi Căn Nguyên Châu cắn nuốt đã tự phong ấn bảo vệ.
Dương Bách Xuyên cười khổ, xem như lần này hắn đã ngã một cú đau.
Mặc dù cuối cùng hắn chuyển nguy thành an, nhưng lại liên lụy tới sư phụ và Hắc Liên, trong lòng trào dâng cảm giác tội lỗi.
Nếu không phải hắn tò mò thì sẽ không ra nông nỗi này.
Tuy nhiên, trả giá đắt cũng không uổng phí.
Bởi vì hắn phát hiện ra một hạt châu màu xanh biếc xuất hiện trong đan điền, chính là Thủy Chi Căn Nguyên Châu.
Tuy Dương Bách Xuyên không biết Thủy Chi Căn Nguyên Châu chui vào trong người mình như thế nào, nhưng chắc hẳn có liên quan đến sư phụ. Thập tử nhất sinh, sau khi trả giá lớn như vậy, cuối cùng hắn đã nhận được chí bảo thiên địa này, xem như không lỗ.
Nếu không thì uổng phí sự hi sinh của Hắc Liên và sư phụ.
Khi ý thức của Dương Bách Xuyên dò xét, bên trong Thủy Chi Căn Nguyên đã không còn chút ý thức nào, hắn bèn để lại ý thức của mình ở trong đó.
Khi Dương Bách Xuyên cảm nhận, hắn lại phát hiện ra nguyên tố Thủy trong thiên địa nhanh chóng bị khống chế.
Dương Bách Xuyên thầm niệm trong đầu, thôi động Thủy Chi Căn Nguyên Châu, tức thì nước biển đằng xa lập tức dâng lên...
Trong ý niệm, hắn muốn nước biển biến thành dạng gì thì nước biển sẽ biến thành dạng đó.
Khi nước biển dâng cao hơn ba mươi trượng, Dương Bách Xuyên lại thầm niệm trong đầu, nước biển cao mấy chục trượng hóa thành một bức tường băng.
Kết băng trong nháy mắt.
"Đây là sức mạnh của Thủy Chi Căn Nguyên ư?"
Dương Bách Xuyên lờ mờ hiểu ra được nhiều điều.
Có chí bảo bậc này chắc chắn thực lực của hắn lại tăng vọt. Điều quan trọng là bởi vì có Thủy Chi Căn Nguyên nên tu vi của hắn đã thăng cấp từ Phi Thăng cảnh sơ kỳ lên Phi Thăng cảnh trung kỳ.
Hắn biết đây là công lao của Thủy Chi Căn Nguyên Châu.
Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói.
"A... Khụ khụ."
Dương Bách Xuyên phất tay, núi băng tan chảy.
Hắn quay đầu lại thì thấy A Bảo trợn mắt há mồm nhìn mặt biển.
"A Bảo thấy thế nào?" Dương Bách Xuyên biết A Bảo đã hoàn toàn khỏi hẳn, hơn nữa hắn còn chữa câm điếc cho đối phương, hiện tại cậu ấy đã là người bình thường.
Thậm chí có thể nói sau khi được hai giọt nước Sinh Mệnh cải tạo, thể chất của A Bảo đã hơn xa người bình thường.
Dương Bách Xuyên biết A Bảo muốn nói chuyện, nhưng vẫn chưa quen nên ho sặc sụa.
Khi Dương Bách Xuyên chữa trị cho A Bảo, hắn còn phát hiện ra một chuyện khiến hắn rất vui mừng.
Đó là A Bảo có linh căn Thủy Hỏa, hơn nữa hắn đã tiếp xúc với A Bảo gần một năm, thấy cậu ấy rất có ngộ tính, là một hạt giống tốt tu chân trời sinh.
"A... Em... rất..." A Bảo kích động nói chuyện. Đây là lần đầu tiên cậu ấy cất tiếng nói chuyện, tuy nói không chuẩn nhưng đã nói được rồi.
Dương Bách Xuyên biết chỉ cần luyện tập nhiều thì không thành vấn đề.
"A Bảo đừng vội, nói chuyện nhiều sẽ tốt thôi." Dương Bách Xuyên mỉm cười cổ vũ.
Hắn biết kỳ thực A Bảo rất thông minh, chỉ có điều cậu bé là người câm, trước đây bị kỳ thị nên hơi tự kỷ. Nhưng bây giờ hắn chữa trị cho A Bảo, tất cả những vẫn đề này đã ổn rồi.
Ông trời đã sắp xếp cho hắn gặp gỡ chị em A Bảo, đây là duyên phận của hắn, cũng là duyên phận của A Bảo và Nguyên Tranh.