Nơi dành cho người ở mà có thể xây cao như vậy sao?
Dương Bách Xuyên chỉ nghĩ được một chữ - yêu quái.
Chỉ có ma quái tu luyện mới có thân hình khổng lồ như vậy.
Là yêu tộc phương nào?
Hay là thực sự có tộc Rồng?
Với nỗi ngờ vực vô cùng tò mò ấy, Dương Bách Xuyên liền bước lên bậc thang của cung điện và đi đến trước cổng.
Cánh cổng dày và cao, có một khe hở rộng nửa mét, chỉ vừa đủ cho một người đi qua.
Hơi thở của Hạ Lộ chính là ở ngay bên trong tòa cung điện nguy nga này, Dương Bách Xuyên không chút nghĩ ngợi mà bước qua khe cửa rộng nửa mét ấy để đi vào trong.
Sau khi vào bên trong, khắp cả đại điện sáng hơn gấp năm lần, bởi vì ngọc thạch gần như trong suốt ấy đều đang tỏa sáng lấp lánh, chiếu sáng cả một đại điện.
Đầu tiên Dương Bách Xuyên nhìn thấy ở giữa đại điện có một vật thể phát sáng màu vàng với kích cỡ bằng lòng bàn tay đang nổi lơ lửng trên không, vô cùng tỏa sáng.
Ở phía dưới của vật thể phát sáng này là một ngọn đài cao hơn ba mét, trông diện tích cũng rộng hơn mười mét, hoàn toàn là nguyên hình, từng ký hiệu màu vàng kim trên đó giống y hệt như những cái trước đó đã nhìn thấy ở cửa hang động vậy, trải khắp cả ngọn đài.
Thứ thu hút Dương Bách Xuyên nhất vẫn là vật thể phát sáng màu vàng đang nổi lơ lửng trên ngọn đài, anh cũng không biết đó là gì, tóm lại là sức mạnh tỏa ra rất đặc biệt.
Ngọn đài khổng lồ này trông có vẻ như là một đàn thờ.
Nhìn từ bên ngoài, khắp cả cung điện trông rất rộng lớn, nhưng mà không gian ở đây cũng chỉ hơn hai trăm mét vuông, có lẽ vẫn còn có những đại điện khác.
Nhưng mà hơi thở của Hạ Lộ vẫn còn ở đó, hơn nữa rất mãnh liệt, chính là ngay trên đàn thờ.
Dương Bách Xuyên nhảy lên đàn thờ một phát.
Vừa nhìn bên trên đàn thờ, lại cũng thấy từng ký hiệu màu vàng kia, còn có cả những đường nét phức tạp kết nối các ký tự lại với nhau theo thứ tự.
Còn Dương Bách Xuyên ở trên đàn thờ thì lại toàn thân run rẩy.
Trong hiện thực của anh nhìn thấy hàng chục vảy cá và một vũng máu.
Không cần phải tìm nữa, hơi thở của Hạ Lộ chính là được tỏa ra từ vảy cá và vũng máu này.
Trong lòng của Dương Bách
hay.
Khắp cả đàn thờ cũng không có bất cứ thứ gì khác so với ban đầu, thứ thay đổi duy nhất chính là trên đàn thờ xuất hiện vết nứt giống như mạng nhện vậy, có vẻ như đàn thờ đã bị sức mạnh to lớn nào đó đánh đến sứt mẻ.
Vào giây phút này trong lòng của Dương Bách Xuyên trầm lặng, tuy là anh lần theo hơi thở của Hạ Lộ và tìm tới nơi này, nhưng lại chỉ có vảy cá cùng vết máu của cô ấy.
Trong lòng của anh có một linh cảm không tốt, Dương Bách Xuyên nhìn xung quanh với đôi mắt đỏ hoe, hy vọng có kỳ tích xuất hiện, tiếp theo đây Hạ Lộ sẽ đi ra từ một góc nào đó trong đại điện, nhưng mà lại không.
Trong lòng vô cùng kìm nén, Dương Bách Xuyên ngẩng đầu lên nhìn thấy vật thể màu vàng đang bay lơ lửng ngay trên đầu, lúc này do ở gần, nhìn kỹ lại thì mới phát hiện là một bộ giáp siêu lớn, không khác gì là vảy cá, to bằng lòng bàn tay của người bình thường, nếu so với vảy cá của Hạ Lộ thì phải nói đây là một mảnh giáp lớn hơn gấp mấy chục lần.
Mảnh giáp của loài quái vật nào mà lại to lớn như vậy?
Lúc này trong đầu của Dương Bách Xuyên có cảm xúc vô cùng tiêu cực, toàn suy nghĩ theo chiều hướng xấu, anh nghĩ thầm liệu Hạ Lộ có phải đã bị một con quái vật to lớn nào đó ăn thịt rồi không?