Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó, Thiên Tuyệt đại diện Võ Đang nói: "Võ Đang Thiên Tuyệt đến đòi nợ~"

"Đoan Mộc Hành Thiên đến đòi nợ~" Ánh mắt Đoan Mộc Hành Thiên tràn ngập tơ máu rống giận.

"Tán tu Phong Thiên Nhai đến đòi nợ..." Phong Thiên Nhai cũng đã hơn nghìn từng bước trầm giọng nói.

Đầu tiên là Hồng Huyền Thiên nhìn ba người Triệu Nam cười lạnh nói: "Đòi nợ? Thật là buồn cười, từ khi nào Hồng gia tôi nợ phụ nữ? Tìm nhầm người, cũng tìm nhầm đối tượng, Hồng gia tôi không phải là nơi có thể dương oai, hôm nay không cho lão phu ta một cái công đạo, đừng mơ muốn rời đi ~"

Nói xong lúc này mới nhìn về phía những người khác nói: "Võ Đang đường đường đại tông, Hồng gia tôi cũng chưa từng có giao tiếp, sao lại đòi nợ? Đoan Mộc Hành Thiên gì đó, lão phu càng chưa từng nghe thấy, muốn góp phần thêm náo nhiệt? Ngược lại Phong Thiên Nhai lão phu đã từng nghe qua ngươi, ngươi không phải là cung phụng Tô gia đảo Hồng Kông sao, sao hôm nay một tán tu như ngươi lại mang theo người đến tìm lão phu đòi nợ gì?"

Trong lời nói ngoại trừ đối với Võ Đang thì cũng coi như Hồng Huyền Thiên khách khí một chút, đối với tu vi Tiên Thiên tầng ba của Đoan Mộc Hành Thiên thực sự là không có để vào mắt, về những tán tu phía sau Phong Thiên Nhai, ngược lại nói chuyện không có khó nghe như vậy, nhưng cũng không có ngữ khí tốt, ngôn ngữ có thể nói là vô cùng ngông cuồng, nhưng mà cũng khó trách, trong những người này bao gồm cả Vũ Đang Thiên Tuyệt tu vi cũng mới là Tiên Thiên tầng bảy, Hồng Huyền Thiên lão ta thật sự là không để vào mắt.

Sắc mặt Thiên Tuyệt xanh mét vô cùng tức giận đối với vẻ khinh bạc trong giọng nói của Hồng Huyền Thiên, Võ Đang đường đường là tông môn cổ xưa có khi nào bị một tộc võ cổ khinh thường? Cho dù bây giờ Võ Đang đang bị đẩy lùi xuống đáy bát tông ở Trung Quốc, nhưng cũng không có chuyện ai cũng có thể xem thường, nếu thật sự chọc giận Võ Đang, cùng lắm thì cá chết một lưới, Võ Đang mời túc lão ở cấm địa xuống núi, Thiên Tuyệt cũng không tin một túc lão trong cấm địa cũng không còn nữa?

Nhìn Hồng Huyền Thiên điên cuồng trầm giọng nói: "Hồng Huyền Thiên nghe cho kỹ đây, Dương Bách Xuyên là sư tổ Võ Đang của tôi, Võ Đang tôi tới tìm Hồng gia ngươi đòi nợ một cách chính đáng rõ ràng, còn có lão phu cũng nhắc nhở ngươi một câu, ngươi chỉ là một võ cổ giả nhỏ bé trong gia tộc, thật sự là không có tư cách xem thường Võ Đang tôi, hừ."

Thiên Tuyệt nói xong, Phong Thiên Nhai nói: "Tôi đã bái nhập Vân Môn, mười hai đạo hữu phía sau tôi cũng sắp vào Vân Môn, Dương Bách Xuyên chính là môn chủ Phong Thiên Nhai tôi, Phong Thiên Nhai tôi đến đòi nợ cho môn chủ nhà mình có gì là không thể?"

Đoan Mộc Hành Thiên bùng phát ở rìa trang viên, căn bản cũng không có nói gì, chỉ là âm trầm nhìn Hồng Huyền Thiên.

Giờ phút này trong giọng nói của Triệu Nam không hề có cảm tình nói: "Hồng gia nợ Dương Bách Xuyên chồng tôi một cái mạng, Hồng lão cẩu lý do này đã đủ chưa."

"Làm càn~"

"To gan~"

Mấy tên con trai của Hồng Huyền Thiên giận dữ, muốn động thủ.

Nhưng mà Hồng Huyền Thiên giơ tay ngăn lại, những người khác lão ta không để vào mắt, nhưng Võ Đang là thật sự tông môn cổ xưa, cái gọi là lạc đà gầy hơn ngựa, nghe Thiên Tuyệt nói một phen, lão ta thật sự là không dám không để ở trong lòng, đối với Võ Đang nếu có thể đắc tội hay không thì không nên đắc tội là tốt hơn, cho nên Hồng Huyền Thiên vẫn chuẩn bị nói thêm hai câu.

Dương Bách Xuyên chết như thế nào, trong lòng lão ta biết rõ, những người này tìm tới, không có chứng cớ cũng không chiếm lý, lão ta hoàn toàn có thể thay đổi cục diện, dù sao cũng không có chứng cứ, những người này đến gây rắc rối, cho dù giết chết, lão ta cũng sẽ để ý đến Hồng gia, hơn nữa Dương Bách Xuyên chết là do bị thuốc nổ nổ chết, cho dù đánh chết lão ta cũng sẽ không thừa nhận, cũng phải lớn tiếng phản bác, nếu không chuyện sử dụng thuốc nổ đối phó võ cổ giả mà truyền ra, Hồng gia liền xong đời.

“Đạo hữu của Võ Đang, các người nói chuyện phải nói chứng cớ, Dương Bách Xuyên là ai? Lão phu chưa bao giờ nghe tới, các người tìm nhầm người rồi.” Hồng Huyền Thiên vẫn luôn một mực nói không biết Dương Bách Xuyên.

Phía Vân Môn, cho dù là Võ Đang hay là đám người tán tu Phong Thiên Nhai, trước khi đến mọi người đều biết trong tay Đàm Miêu tìm được chứng cứ lão tam và lão thất Hồng gia sử dụng thuốc nổ, thậm chí bắt chị Mai dụ dỗ Dương Bách Xuyên chính là chứng cứ xác thực nhất, đối với việc này, Thiên Tuyệt đáp lại Hồng Huyền Thiên là tiếng cười lạnh.

Mà linh khí trong tay Độc Cô Vô Tình lóe lên, trầm giọng nói: "Đừng nói nhảm với lão già này, hôm nay báo thù cho chồng ta." Trong lúc nói chuyện đã từng bước bước vào cửa lớn Hồng gia, cô vẫn luôn tức giận, giây phút này nhìn thấy Hồng Huyền Thiên cũng không nhịn được, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, cho dù là chết, cũng phải kéo thêm mấy người Hồng gia làm đệm lưng, đã vậy thì Độc Cô Vô Tình sẽ bạo đan

"Giết~" Lục Tuyết Hi nói.

"Lên ~" Thiên Tuyệt, Tuyệt Mệnh, Trần Phong Tử cũng lấy ra thần binh của mình.

Phong Thiên Nhai là tán tu không sai, nhưng mấy ngày trước đã bái nhập Vân Môn, ông ta tự nhận mình bây giờ đã là người của Vân Môn, những người bên cạnh đều là những bạn bè tôts giao tiếp ngày thường mà thu nạp, những người này đều đồng ý tiến vào Vân Môn, cũng thu nhận đan dược trong tay ông ta, trước khi tới một đám còn cam đoan đi theo Phong Thiên Nhai báo thù cho Dương Bách Xuyên.

Chờ đến khi động thủ, Phong Thiên Nhai phát hiện, mười một tên Tiên Thiên chỉ có ba người đi theo bên cạnh ông ta, tám người còn lại cũng không nhúc nhích.

Giờ phút này Phong Thiên Nhai hiểu được, sắc mặt vô cùng âm trầm, nhìn một người trong đó nói: "Trần Lạc, Tam Hùng, Đại Nguyên các người...?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK