Điều làm quản sự Hồng hộc máu là một câu nói của Dương Bách Xuyên đã buộc chặt lợi ích của mọi người lại.
Chỉ nghe Dương Bách Xuyên chậm rãi mở miệng, nói: “Các vị, không thể nghi ngờ hôm nay ta là người thắng, thắng được số lượng linh thạch khổng lồ, nhưng các vị lại lỗ tinh thạch. Nhưng không phải ta sai, nếu các ngươi đặt ta thì cũng đã có thể kiếm được số tiền khổng lồ như vậy.
Đáng tiếc trên đời này không có nếu, nhưng hôm nay tâm trạng của ta rất tốt, mong các vị nhỡ kỹ lượng tinh thạch mình đặt, chờ phủ thành chủ trả đủ số tinh thạch ta thắng được, ta sẽ trả lại số linh thạch đã đặt cho các vị.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ồ lên.
Người có tính đam mê đánh cược đã đặt toàn bộ tài sản của mình, Từ Thất bị Dương Bách Xuyên giết chết, làm cho bọn họ táng gia bại sản.
Dương Bách Xuyên lại trở thành nhà giàu sở hữu trăm vạn linh thạch, nhân tính biến đổi, bọn họ ghen hận Dương Bách Xuyên.
Nhưng ngay lập tức Dương Bách Xuyên nói muốn trả lại số linh thạch mà mọi người đã đặt. Nhiều linh thạch như vậy cộng lên cũng mười mấy vạn, Dương Bách Xuyên không thèm nháy mắt nói trả lại số linh thạch này cho bọn họ.
Tất nhiên cũng có người thông minh, cũng hiểu được một chút. Dương Bách Xuyên đồng ý trả lại, tiền đề là phủ thành chủ đưa trăm vạn linh thạch cho hắn, lúc đó hắn mới có thể trả lại cho bọn họ.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Dương Bách Xuyên sợ phủ thành chủ quỵt nợ, muốn mượn lực lượng của mọi người.
Điểm này không có gì đáng trách, rốt cuộc mọi người đều thua hết tài sản, mất mà tìm lại mới có thể cảm nhận được trân quý. Rất nhiều người cam tâm tình nguyện đứng sang bên cạnh Dương Bách Xuyên.
Nếu là người khác ai sẽ hào phóng như vậy?
Mười mấy vạn linh thạch, tông môn bình thường cũng không có nhiều như vậy.
Trong nháy mắt giữa sân nổ tung chảo.
Có người lên tiếng nói: “Lời này của Dương đạo hữu là thật?”
“Đúng vậy, đừng lừa chúng ta?”
“Cộng vào cũng lên đến mười mấy vạn.”
“Ngươi đừng lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, Dương đạo hữu đã nói như vậy trước mắt bao người, nếu đã vậy chắc chắn sẽ trả lại cho chúng ta.” Có người bắt đầu tâng bốc Dương Bách Xuyên.
“Đúng vậy, Dương đạo hữu trượng nghĩa.”
“Đúng vậy, quản sự Hồng nhanh trả trăm vạn linh thạch cho Dương đạo hữu đi. Tài sản của ta ở cả trong đó.”
“Đúng vậy, quản sự Hồng, nhanh lên đi.”
“Cọ xát như vậy, không lẽ phủ thành chủ muốn quỵt nợ?”
”Hắn dám, mở quan trang là quy định đại thành chủ thành Tán Tu tự mình đặt ra, một viên cũng không thể thiếu. Chính miệng đại thành chủ đã nói vậy, lão hủ cư trú ở thành Tán Tu hơn 300 năm, còn chưa từng xuất hiện chuyện mở quan trang không muốn trả tiền.
Hơn nữa Lê Nặc đại nhân có tiếng giữ lời hứa, nổi tiếng khắp các lãnh thổ quốc gia, quản sự Hồng dám phá hỏng quy củ chính là đánh vào mặt Lệ Nặc đại nhân, cho hắn mười lá gan hắn dám thử xem?”
“Đúng vậy, lão phu cũng là người sống lâu năm ở thành Tán Tu, có chút hiểu biết về Lê Nặc đại nhân. Thành Tan Tu có thể có quy mô hôm nay, có thể trở thành một trong ba thành trì lớn nhất của Đại Sơn. Vì vậy quản sự Hồng, tốt nhất ngươi đừng ra vẻ, nếu không thành Tán Tu sẽ vì ngươi mà xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện, lão phu là người đầu tiên ở thành Tán Tu không tha cho ngươi. Nhanh bồi thường linh thạch cho Dương đạo hữu.”
“Đúng vậy.”
Trong những người này có một ít là loại người đầu cơ trục lợi, lựa chọn đặt cả hai bên Dương Bách Xuyên và Từ Thất. Cho dù thua ở trên người Từ Thất nhưng cũng kiếm được số tiền lớn từ trên người Dương Bách Xuyên, đám người này càng ồn ào hung hãn.
Dương Bách Xuyên im lặng nhìn những người này mặt đỏ tai hồng, vuốt mông ngựa, uy hiếp quản sự Hồng, rất có tư thế phủ thành chủ không bồi thường sẽ tạo phản. Hắn biết bồi thường linh thạch đã gần như không còn vấn đề, bởi vì những người này còn gấp hơn hắn.
Mặc dù một đám đều đứng về bên hắn, giúp đỡ nói chuyện, nhưng Dương Bách Xuyên cũng không cảm kích bọn họ, thậm chí rất chán ghét.
Trong đầu nhớ đến một câu mỗi người một vẻ thường xuyên xuất hiện trong《Kim Cương Bàn Nhược Ba La Mật Kinh》 .
《Kim Cương Bàn Nhược Ba La Mật Kinh》hay gọi tắt là 《Kinh Kim Cương》, là một trong các kinh điển của Phật giáo Đại Thừa, vì xuất gia, Phật tử thường cầm tụng.
Trong ngôn ngữ Phật giáo có vân, gọi là một trong bốn khía cạnh của ta và người,《Kinh Kim Cương》 có vân: Nếu Bồ Tát có ta, người, chúng sinh và trường thọ, đó không phải Bồ Tát. Điều phiền não thứ sáu cũng là ta, mỗi người một vẻ cũng là ta. Kể từ bây giờ, những tín đồ của mười phương sẽ được mở ra, đề cập đến biểu hiện và diện mạo của chúng sinh trên thế gian.
Trước kia thờ ơ, nhưng lúc này nhìn một đám người mạnh mẽ hung ác bức bách quản sự Hồng, đột nhiên Dương Bách Xuyên nghĩ đến, có lẽ đây là một người một vẻ?