Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hôm nay nhìn thấy Dương Bách Xuyên lấy ra đan dược, trong lòng Dương Lâm chấn động, đoán trên người Dương Bách Xuyên không chỉ có cách điều chế mà đan dược thành phẩm cũng có luôn rồi.  

 

Đối với giá trị của đan Tiểu Bồi Nguyên, Dương Lâm từng nghe nói qua, anh ta nhìn Dương Bách Xuyên, run rẩy nói: “Bách Xuyên, này cho… Cho tôi?”  

 

“Ha ha, đây là đan Tôi Thể, cậu đừng hiểu lầm, không phải đan Tiểu Bồi Nguyên đâu, có người trong giới cổ võ muốn gây rắc rối cho tôi, nói trên người tôi có cách luyện chế đan Tiểu Bồi Nguyên, thật ra căn bản không có. Viên đan Tôi Thể này thì đúng là có thật, sau khi sử dụng có thể tẩy trừ tạp chất, luyện thể một lần, giúp tăng thể chất, hy vọng có thể giúp đỡ cậu, đừng từ chối.”  

 

Dương Lâm nghe không phải là đan Tôi Thể, trong lòng hơi thất vọng, thế nhưng anh ta lập tức thoải mái, đan Tiểu Bồi Nguyên chỉ là đan dược bình thường?  

 

Chẳng qua sau khi nghe Dương Bách Xuyên nhắc tới công hiệu của đan Tôi Thể, anh ta khá rung động, cổ võ giả tập võ không phải để luyện thể à?  

 

Nếu như có thể tẩy trừ tạp chất trong cơ thể, như vậy công hiệu không hề kém đan Tiểu Bồi Nguyên, Dương Lâm không thể từ chối viên đan dược kia, bởi vì anh ta biết rõ giá trị của nó.  

 

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Bách Xuyên, đan dược thì tôi nhận, thế nhưng thứ này quá mức trân quý, đây là mười vạn, hy vọng cậu nhận lấy.”  

 

Dương Bách Xuyên sầm mặt lại nói: “Nếu cậu không muốn xem tôi là bạn bè thì tôi sẽ nhận tấm thẻ này.”  

 

“Bách Xuyên, tôi không có ý đó, được rồi, là tôi quá dung tục.” Dương Lâm vừa nói vừa cất đan dược và thẻ đi.  

 

Lúc này Dương Bách Xuyên mới cười nói: “Vậy mới đúng…”  

 

Hai người nói chuyện với nhau một lát, Dương Bách Xuyên tạm biệt rời đi.  

 

Anh chuẩn bị đến hiện trường là kho bảo hiểm nhìn xem, tuy rằng bên này đã có Dương Lâm đi thăm dò, bản thân anh cũng không định nhàn rỗi.  

 

Sau khi lên xe, Hầu Đậu Đậu cứ kêu không ngừng, lúc nãy nó bị Dương Bách Xuyên nhốt trong xe, buồn bực sắp chết.  

 

"Đừng kêu nữa, tí nữa xuống xe sẽ dẫn mày theo.”  

 

Dương Bách Xuyên khá lo ngại cho Đậu Đậu, con khỉ này rất háo sắc, lỡ như đi gặp Dương Lâm thấy gái đẹp, nó lại nhảy ra đùa giỡn người ta thì mặt mũi anh mất sạch.  

 

Trên đường lái xe đến kho bảo hiểm, Dương Bách Xuyên nhìn Đậu Đậu, đột nhiên nghĩ đến có thể mượn lực lượng của Đậu Đậu để tìm kiếm không?  

 

Còn có con chồn Hương Hương nữa, bây giờ bọn chúng cũng có thể tính là linh thú, khứu giác rất nhạy, đặc biệt là Hương Hương, nó có thể tìm bảo vật tại núi, hẳn tìm người không thành vấn đề nhỉ?  

 

Tới hiện trường nhìn xem, nếu có manh mối gì thì để Hầu Đậu Đậu và chồn Hương Hương đi tìm thử xem, thử may mắn.  

 

Nghĩ đến con chồn, Dương Bách Xuyên nhìn vào trong bình Càn Khôn, phát hiện nó đã tỉnh lại, đang đi dạo dưới cây hồng thơm. Cây hồng thơm đã ra hoa kết quả, xem ra chưa tới mấy ngày nữa là chín rồi.  

 

Đối với sự biến hóa sau khi không gian trong bình Càn Khôn thăng cấp, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất bí ẩn.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK