Lúc này, tiểu Phượng Hoàng truyền âm đến tai Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên thản nhiên gật đầu, bày tỏ đã biết, ra hiệu cho tiểu Phượng Hoàng đừng động, lần này hắn đích thân ra tay.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên thúc giục Thất Thải Bảo Y, nháy mắt biến mất tại chỗ…
Giờ phút này, một ông già đang núp trong đống lá cây rậm rạp, trên đại thụ cách xa hơn năm mươi mét, ông ta chính là người vừa nói chuyện với Dương Bách Xuyên.
Người này tên là Hùng Bạch, là chủ nhân đỉnh Bạch Ngọc của bảy mươi hai đỉnh núi vừa, tu vi ở cấp bậc ngũ chuyển, chính là hàng xóm của người lùn kia, đỉnh núi của hai người cách nhau khá gần.
Lúc trước, ông ta tu luyện ở đạo tràng lại cảm nhận được năng lượng trời đất có dao động, phóng thần thức ra kiểm tra thì phát hiện người lùn bị giết, thân thể biến thành hai nửa.
Hùng Bạch vốn không nghĩ tới trả thù gì, nói là hàng xóm nhưng thực ra mọi người đều tự tu luyện, không có qua lại gì nhiều.
Chặn đường nhóm người Dương Bách Xuyên là vì Hùng Bạch đã thấy Dương Bách Xuyên lấy nhẫn trữ vật của người lùn, bên trong có mười Tiên Thạch.
Lúc này Hùng Bạch nổi lòng tham, ông ta biết bình thường người lùn chỉ là quen biết mọi người thôi.
Đương nhiên Hùng Bạch cũng đã tìm một lý do chính đáng cho lòng tham của mình, lý do này chính là làm hàng xóm với người lùn, bây giờ thấy hắn ta bị giết, ông ta trả thù cho hắn ta rất hợp tình hợp lý. Như vậy cũng hợp lẽ để cưỡng chế lấy nhẫn trữ vật của người lùn từ trong tay Dương Bách Xuyên.
Hùng Bạch không hề lo lắng về thực lực của nhóm người Dương Bách Xuyên. Cho dù nhóm người Dương Bách Xuyên có thể giết người lùn, nhưng đó là vì thực lực của người lùn không đủ, cũng có thể là hàng xóm này quá sơ ý, Tán Tiên tứ chuyển bị giết cũng bình thường.
Nhưng Hùng Bạch thì khác, ông ta đường đường là Tán Tiên ngũ chuyển.
Nghe Tán Tiên tứ chuyển và Tán Tiên ngũ chuyển chỉ chênh nhau một chuyển, nhưng trên thực tế một chuyển này lại là một trời một vực, đây là cảnh giới to lớn.
Cho nên Hùng Bạch chưa từng nghĩ tới mấy người Dương Bách Xuyên có thể đạt được kết quả tốt gì trong tay ông ta.
Bọn họ có thể giết hàng xóm người lùn, đó là tại lão hàng xóm vô năng.
Còn ông ta chưa từng nghĩ tới sẽ chịu thiệt, hơn nữa bình thường Hùng Bạch vốn là người vô cùng cẩn thận.
Ông ta hay chơi trò nham hiểm, cho nên rõ ràng bản thân cảm thấy tu vi cao hơn nhóm người Dương Bách Xuyên, nhưng lại không đối đầu trực diện, cứ trốn ở chỗ tối tìm cơ hội giở trò.
Ông ta cứ trốn trên cây đại thụ chờ đợi cơ hội xuất hiện, để ý tình hình trong sân bất cứ lúc nào.
Nhưng Dương Bách Xuyên chém một kiếm phá vỡ tảng đá to ông ta cố ý chuyển tới chặn đường, sau đó thì tự dưng biến mất không thấy đâu, thần thức của Hùng Bách vẫn luôn chú ý tới Dương Bách Xuyên bắt đầu bao phủ trong sân, ông ta phát hiện hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ khí tức nào của Dương Bách Xuyên.
Ngay sau đó, Hùng Bạch cảm thấy nổi da gà, không hề do dự và chậm trễ nhảy bật lên rời khỏi đại thụ.
Giác quan thứ sáu của Hùng Bạch rất mạnh, tri giác vượt xa Tán Tiên, điều này có liên quan tới công pháp ông ta tu luyện. Nhờ tri giác này, ông ta đã trốn thoát hết kiếp nạn này tới kiếp nạn khác trên con đường tu hành dài đằng đẵng.
Mặc dù Dương Bách Xuyên chỉ là một tu sĩ Phi Thăng cảnh trong mắt Hùng Bạch, nhưng ông ta vẫn tin vào tri giác của bản thân.
“Ầm!”
Nháy mắt Hùng Bạch rời khỏi cây đại thụ, trên đại thụ đã vang lên tiếng ầm vang, ngay sau đó đại thụ hoàn toàn đổ ngã.
Sức mạnh công kích mạnh mẽ vẫn ảnh hưởng đến Hùng Bạch, khiến ông ta phun ra máu tươi.
Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ tản ra trong không khí, nghĩ lại sự bộc phát của sức mạnh im hơi lặng tiếng trên đại thụ, sau lưng Hùng Bạch ớn lạnh, vô cùng sợ hãi.
Hắn biết chắc chắn là tiểu tử biến mất kia.
Đáng sợ quá rồi!
Có rất nhiều thần thông ẩn thân, thuật ẩn thân mạnh mẽ hơn nữa cũng sẽ bị nhìn ra từ phương diện nào đó, nhưng sau khi Dương Bách Xuyên biến mất, Hùng Bạch lại không cảm nhận được chút dao động năng lượng nào.
Điều này chứng tỏ thần thông ẩn thân của Dương Bách Xuyên không hề có sơ hở, tên này là quái thai!
Trong cảm nhận của Hùng Bạch, khí tức tản ra giữa trời đất sau khi đại thụ đổ gãy lại còn mạnh hơn Tán Tiên ngũ chuyển như ông ta một bậc.
Hùng Bạch bay khỏi đại thụ nhưng vẫn hộc máu do sự ảnh hưởng của dư ba, lúc này ông ta không hề dừng lại, trực tiếp bay về phía xa. Ông ta có cảm giác tiểu tử tên Dương Bách Xuyên này chắc chắn có thực lực xử lý ông ta.
Hùng Bạch vô cùng sợ hãi, không hề dừng lại mà bỏ chạy, cũng không cảm thấy mất mặt, đây là tinh thần và tính cách của ông ta.
Ở lại mới là không ổn. Tu luyện mấy nghìn năm, Hùng Bạch hiểu được một đạo lý, bất cứ lúc nào chỉ cần có thể sống sót mới có thể là cường giả.
Chết rồi thì chỉ là một đống đất vàng, tan thành mây khói.