Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Bách Xuyên xuất hiện cách cây đại thụ không xa, hắn lộ rõ thân hình rồi nhìn đám người đang chạy trốn ở phía xa, lẩm bẩm một câu: “Lại nhà một tên nhạy bén.”

Kể từ lần trước sử dụng công năng ẩn thân của Thất Thải Bảo Y, sau thành công rực rỡ ở tiên phủ Cửu Vĩ, Dương Bách Xuyên cho rằng sẽ rất dễ dàng tiêu diệt được những tên ấn nấp trên cây đại thụ này, ai biết hắn có khứu giác nhạy bén như vậy, khi hắn ẩn thân ra tay lại không chút do dự mà bỏ chạy.

Hơn nữa còn không dừng lại chút nào, vô cùng quyết đoán.

Chuyện này khiến trong lòng hắn lấy làm lạ và cũng đã nâng cao cảnh giác, xem ra những Tán Tiên ở núi Chí Tôn này cũng không hoàn toàn là những Người lùn ngốc nghếch.

Hắn không đuổi theo bởi vì tốc độ của đối phương vô cùng nhanh, dù có đuổi theo cũng chưa chắc đuổi kịp, đối với hắn thì đuổi theo chỉ lãng phí thời gian mà thôi, miễn là không cản trở hắn trèo lên là được.

Mai tỷ bay đến hỏi: “Không đuổi theo à?”

Nàng ấy cũng đã nhìn thấy khoảnh khắc có người bay từ cây đại thụ ra để chạy trốn.

Dương Bách Xuyên lắc đầu: “Không đuổi đâu, nhạt nhẽo lắm, quan trọng nhất là phải nhanh chóng tiến sâu vào núi Chí Tôn để tìm Vượng Tử.”

“Đúng vậy, vậy thì đi thôi.”

Sau đó mấy người họ lại tiếp tục đi lên núi, thực ra đỉnh núi Thất Thập Nhị Trung cao hơn những đỉnh núi nhỏ rất nhiều, họ cũng chỉ leo được đến lưng chừng núi mà vẫn cách đỉnh núi rất xa.

Đợi đến khi leo lên được đỉnh núi trung tâm rồi mới có thể tiến vào đỉnh núi Tam Thập Lục Đại được, mới biết được phần sâu nhất của núi Chí Tôn là ở đâu.

Địa thế của toàn bộ ngọn núi Chí Tôn phân từng bậc giống như cầu thang và có rất nhiều đỉnh núi, nhưng chỉ có một con đường chính dẫn lên đỉnh núi, nếu như đi nhầm vào một con đường mòn khác thì chỉ có thể càng đi càng xa thôi, không thể lên đến đỉnh núi cũng không thể đi đến nơi sâu nhất của núi Chí Tôn.

Chưa kể mấy người của Dương Bách Xuyên tiếp tục leo lên núi, còn Hùng Bạch điên cuồng bỏ chạy lại có thể chạy một mạch lên tới đỉnh núi, nhưng ông ta không quay về động phủ của mình mà lại đi đến một ngọn núi khác.

Hùng Bạch không đi đến đạo tràng của mình mà lại đi đến đạo tràng của người khác, bởi vì ông ta có hai lý do.

Một là đạo tràng của ông ta nằm trên con đường chính dẫn lên đỉnh núi, ông ta sợ Dương Bách Xuyên tìm đến gây phiền hà cho mình cho nên mới không dám quay về đạo tràng của mình.

Thứ hai là vì Hùng Bạch cảm thấy ấm ức không cam tâm, ông ta đường đường là một Tán Tiên ngũ chuyển trải qua ngàn năm tu luyện, còn xuất sơn từ đại tông đại môn mà từ khi nào lại trở nên nhếch nhác đến vậy?

Cho nên ông ta không nuốt trôi được cục tức này nhưng cũng biết mình không phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên, cho nên ông ta cần phải đi tìm một người bạn tốt để giúp mình trút cơn tức này.

Cách đạo tràng của ông ta không xa có một đạo thành, đó là đạo tràng của Vạn Linh Chân Nhân.

Trước khi Vạn Linh Chân Nhân bình giải thì ông ta là đệ tử Tu Chân Giới của Thánh địa Vạn Linh, từ khi sinh ra ông ta đã là cấp cao của Thánh địa, sau khi đến đảo Tán Tiên thì giữa những đệ tử thánh địa này đã có mối liên hệ với nhau từ lâu, quy tắc của đảo Tán Tiên không cho phép thành lập bất kỳ tông môn nào, nhưng đối với những đệ tử Thánh địa như bọn họ thì vẫn sẽ liên lạc với nhau như cũ.

Sở dĩ Hùng Bạch đến tìm Vạn Linh Chân Nhân là vì họ đã biết nhau khi còn ở Tu Chân Giới, ông ta cũng từng cứu Vạn Linh Chân Nhân một mạng, cho nên kể từ khi đến đảo Tán Tiên, mối quan hệ của họ còn tốt hơn trước.

Vạn Tiên Chân Nhân có mạng lưới quan hệ rất lớn mạnh, các đệ tử Tu Chân Giới Bát Đại Thánh Địa ở đảo Tán Tiên vẫn là một vòng tròn nhỏ, mỗi người đều có thần thông riêng biệt và cũng là Tán Tiên ngũ chuyển, cũng là những người xuất sắc nhất trong cấp ngũ chuyển, để đối phó với mấy người Dương Bách Xuyên sẽ không thành vấn đề, cho nên Hùng Bạch mới tìm đến đó.

Một ngọn núi Trúc Lâm, bên trong rừng Tử Trúc.

Hùng Bạch xuất hiện bên ngoài sân viện lợp bằng cỏ tranh ở trong rừng Tử Trúc. Xem ra phong cách cổ kính rất có tính nghệ thuật, hàng rào thấp bé được đan bằng Tử Trúc, nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy bên trong sân viện có ba gian nhà tranh, gian nhà tranh ở giữa là cao lớn nhất còn hai gian ở hai bên thì bằng nhau, cách bố trí rất hợp lý.

Mặc dù nhỏ nhưng rất đầy đủ, cũng có cổng chính, tấm biển trên cổng có ghi Tử Trúc Cư.

Đây chính là đạo tràng của Vạn Linh Chân Nhân.

Phong thái của mỗi người tu hành đều không giống nhau, đạo tràng của Hùng Bạch hoàn toàn khác với đạo tràng này, có thể được coi là nguy nga lộng lẫy.

Sau khi bước tới cửa thì Hùng Bạch cũng không vội đi vào trong mà nán lại ngoài cổng hồi lâu, ông ta suy nghĩ chuẩn bị viện lý do như thế nào.

Nhưng ông ta còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì cánh cổng chính bằng cỏ trang đã tự động mở ra, sau đó có một giọng nói lớn vang lên: “Hùng lão đệ đến rồi sao lại không vào, nhanh vào đây đi, mấy ngày rồi đệ không đến. Mau vào đây đi, đúng lúc có vài người bạn cũ đến trước, ta đợi đệ vào uống rượu trò chuyện.”

Nghe thấy giọng nói này khiến Hùng Bạch giật mình, sắc mặt của ông ta hơi tái nhợt, vết máu trên khóe miệng còn chưa kịp khô đi…

Thật ra là ông ta cố ý không lau đi vết thương do cú đánh của Dương Bách Xuyên gây ra, ông ta đến đây để buôn than bán vãn khiến cho Vạn Linh Chân Nhân phải ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK