Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điểm đích tất nhiên là tiên phủ Cửu Vĩ, cũng là tiên phủ tu luyện của sư nương hắn, nhưng lời nói lúc trước của lão đầu khiến hắn rất phiền muộn. Bởi vì lão đầu từng nói, ông hoàn toàn chưa từng đến tiên phủ Cửu Vĩ, chỉ là biết sư nương Cửu Vĩ này sống ở Tiểu Yêu Giới.

Nếu không tiên phủ Cửu Vĩ đối với hắn chẳng khác nào vào nhà của chính mình, có bảo vật gì ở bên trong mà không phải là của hắn?

Sao lại để Phong Tiên trà trộn vào trong được?

Đương nhiên Dương Bách Xuyên không hề nói với Phong Tiên chuyện tiên phủ Cửu Vĩ là nhà của sư nương hắn.

Trong lòng Dương Bách Xuyên biết rõ, lão đầu tuyệt đối sẽ không để Phong Tiên lấy đồ quan trọng ra khỏi tiên phủ Cửu Vĩ.

Đây là sự hiểu biết của hắn về lão đầu, cho nên sau khi nghĩ đến những điều này, tâm trạng của Dương Bách Xuyên rất tốt.

Hắn không hề lo lắng mình sẽ không có thu hoạch ở tiên phủ Cửu Vĩ.

Cổng tiên phủ Cửu Vĩ quả thật là ở trên một ngọn núi lớn như Phong Tiên nói.

Nói chính xác chỉ là một môn hộ trên ngọn núi thẳng đứng như mặt gương bị đao kiếm chém bằng.

Đá trên núi có màu xanh, núi lớn tràn ngập vầng sáng màu xanh nhạt, cao khoảng trăm trượng, rộng khoảng trăm trượng, vuông vắn.

Nếu là hình tròn, thì nhìn từ xa sẽ giống một mặt gương lớn.

Trên đó có từng minh văn ảm đạm hiện ra, giống như hoa văn tự nhiên mọc trên tảng đá, đẹp đẽ và thần bí.

“Cửu Nhi tỷ tỷ, chính là nơi này à?” Dương Bách Xuyên nhìn ngọn núi giống mặt gương, vừa hỏi vừa tiến về phía trước.

Lúc này Phong Tiên vội vàng kêu lên: “Xuyên đệ đệ đừng qua đó, nơi này chính là môn hộ của tiên phủ Cửu Vĩ, đệ đừng lỗ mãng tới gần, mỗi một minh văn trên ngọn núi đều chứa đựng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, chạm vào là nổ, cho dù là tỷ tỷ cũng phải né tránh, không dám cố chạm vào.”

“Bây giờ điều chúng ta cần làm là tìm cách phá giải đại trận, cưỡng chế xông vào hoàn toàn không dùng được. Mặc dù nghe đồn Cửu Vĩ Yêu Đế đã rời khỏi Tiểu Yêu Giới từ lâu, nơi này vẫn luôn bỏ hoang, nhưng uy lực đại trận môn hộ của tiên phủ Cửu Vĩ vẫn luôn tồn tại, vô số năm nay có quá nhiều tu sĩ của Tiểu Yêu Giới mất mạng tại đây. Đệ hãy nhìn bên dưới ngọn núi…”

Phong Tiên bảo Dương Bách Xuyên nhìn bên dưới của ngọn núi.

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên nhìn theo ánh mắt của Phong Tiên, ngay sau đó hắn phải hít ngược khí lạnh.

“Ui!”

Trong đống lá khô và bùn đất bên dưới ngọn núi có ánh sáng trắng như ẩn như hiện.

Nhìn kỹ thì thấy những ánh sáng trắng không phải cái gì khác, mà chính là xương người.

Xương người chất như núi.

Không biết trôi qua bao nhiêu năm tháng, chúng vẫn lấp lóe ánh sáng, vẫn chưa phân hủy, còn mang theo ánh sáng nhạt, điều này chứng tỏ tu sĩ chết ở đây đều có tu vi không yếu.

Khỏi cần nghi ngờ, những người này là muốn vào tiên phủ Cửu Vĩ, kết quả lại chôn thân dưới đại trận.

“Đây… đúng là…”

Dương Bách Xuyên muốn cảm thán, nhưng lại không biết nên nói gì.

Trong trăm trượng, toàn là xương người.

Rốt cuộc có bao nhiêu người mất mạng ở đây?

Là mấy nghìn, hay là mấy vạn, thậm chí là mấy chục vạn…?

Tóm lại trông hơi đáng sợ.

Có điều Dương Bách Xuyên biết, đây chính là lòng người không biết đủ, là hậu quả của tham dục quá nặng.

Những người này muốn tiến vào tiên phủ Cửu Vĩ, nhưng lại không có năng lực chống đỡ công kích của trận pháp, cuối cùng đều chết dưới uy lực của đại trận.

Dương Bách Xuyên lại tăng thêm hai lời cảnh cáo với bản thân, thứ nhất, làm việc không thể lỗ mãng, thứ hai, khống chế tham dục của bản thân.

Nếu không sẽ có kết cục giống những người này.

Trong mắt Tiểu Phượng Hoàng và Chồn nhỏ cũng có vẻ kinh ngạc, Dương Bách Xuyên nói: “Chồn nhỏ, San Hồng, phải nhớ kỹ xương trắng chất như núi này, bọn họ đều chết vì tham lam. Sau này các muội nhất định phải khống chế tham dục của bản thân, đối mặt với thiên tài địa bảo gì cũng không thể lỗ mãng, người có năng lực thì sẽ có được, năng lực không đủ đừng cưỡng cầu, đạo tu luyện sống lâu, sống thì mới có thể đi càng xa.”

“Đây đều là người tu vi không tầm thường, không phải người phàm, bọn họ cũng có thể biến thành xương trắng như núi, uy lực đại trận này không cần nói cũng biết, tuyệt đối không thể hành sự nghịch thiên.”

“Chít chít!”

“Biết rồi ca ca.”

Chồn nhỏ và Tiểu Phượng Hoàng đáp.

Lúc này, Phong Tiên cười nói: “Xuyên đệ đệ cũng đừng để trong lòng quá, người chết ở đây, theo tỷ tỷ thấy hoặc là kẻ liều lĩnh, hoặc là tham dục quá nặng, hoặc chính là không hiểu trận pháp, nếu không cũng sẽ không biến thành xương trắng. Chúng ta đến đây, tất nhiên tỷ tỷ có cách phá trận để vào trong.”

“Làm sao phá?” Dương Bách Xuyên nhìn Phong Tiên, hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK