Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoan Mộc Uyển Nhi vừa thấy như thế, nước mắt rơi lã chã, cũng biết con trai sẽ không tha thứ cho mình.

"Không sao đâu, đợi trở về ta sẽ giải thích, ta tin nó sẽ hiểu được thôi, hiện tại chúng ta cần phải rời khỏi đây trước đã." Dương Quốc Trung an ủi thê tử.

Thật ra Dương Bách Xuyên cũng đã định nói chuyện với mẫu thân, nhưng mà... khi nhìn thấy bà, hắn luôn muốn hỏi một câu rằng tại sao bà lại bỏ rơi huynh muội bọn họ chứ.

Rõ ràng biết mẫu thân rời đi là vì muốn tìm kiếm phụ thân, nhưng cũng là vì vậy, Dương Bách Xuyên biết bà không phải là một người mẹ đủ tư cách. Lửa giận trong lòng vẫn không thể tiêu tan.

Từ nhỏ rơi vào hoàn cảnh không cha không mẹ, từ trong thôn đến trường học, ảnh hưởng cực kỳ lớn đến hắn. Nhất là hắn còn là một người anh, phải chăm sóc cho đứa em gái còn nhỏ tuổi nữa. Khi còn nhỏ mỗi khi khóc muội muội sẽ gọi mẹ nhiều nhất, mỗi lần như vậy Dương Bách Xuyên đều sẽ oán giận mẫu thân một chút.

Lý trí bảo Dương Bách Xuyên hãy tha thứ cho mẫu thân nhưng trong lòng lại không chịu thỏa hiệp, cho nên mâu thuẫn của hắn, cứ đợi trở về trước rồi hẵng bàn tiếp.

Khóe mắt liếc thấy dáng vẻ rơi lệ của mẫu thân, tâm trạng của Dương Bách Xuyên càng trở nên bực bội. Hắn đảo mắt nhìn người đàn ông trung niên có tu vi Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ ở cách đó không xa, xem như là người có tu vi cao nhất ở đây, hắn trầm giọng hỏi người đàn ông trung niên: "Hướng kia dẫn tới châu Tây Sơn à?"

Hang Ma Vương là một khu vực không có ai quản lí, thông với ba cương vực lớn, nếu không biết phương hướng thì rất dễ bị lạc đường.

Ở hơn nữa nơi này thật sự rất hoang vu, có rất nhiều nơi nguy hiểm rình rập, cần phải tìm người để hỏi rõ đường mới được.

Đường quay lại rõ ràng không thể đi, tất cả những người tiến vào cấm địa Nghiêm gia đều ngất đi rồi, mà sau khi ra được là sẽ đến sơn động thuộc địa bàn của ba mươi lăm hang. Dù sao thì Dương Bách Xuyên cũng không nhìn thấy đường để quay lại.

Chỉ có thể tìm đúng phương hướng để trở về.

Người đàn ông trung niên bị người nào đó họ Dương điểm danh, cả người chấn động. Ông ta rất sợ, nhưng sau khi nghe thấy hắn chỉ hỏi đường thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Vãn bối sẵn lòng dẫn đường cho tiền bối."

"Cũng thức thời đấy, dẫn đường đi." Dương Bách Xuyên cũng không có ấn tượng gì tốt đối với những người này, nhưng hắn không kẻ thích giết chóc, mục đích là tìm người dẫn đường nên nếu người này bằng lòng, đương nhiên hắn sẽ không làm khó ông ta.

"Dạ dạ dạ, xin tiền bối hãy đi theo ta." Người đàn ông trung niên cũng là một người từng trải, biết hiện giờ không phải lúc cò kè mặc cả. Tu vi của đối phương sâu không lường được, phải nghe lời hắn thì mới có thể bảo vệ mạng sống, ông ta không có tư cách phản kháng.

Sau đó cả nhà Dương Bách Xuyên theo sau người đàn ông trung niên, phi thân rời đi.

Khoảng chừng ba canh giờ sau, một sa mạc xuất hiện trước mắt.

Người đàn ông trung niên dừng lại nói: "Tiền bối tiếp tục đi lên phía trước một đoạn là sẽ tới biên giới Tây Sơn..."

"Ừ, ngươi đi đi." Dương Bách Xuyên cũng không làm khó ông ta.

Người đàn ông trung niên thầm thở phào nhẹ nhõm, giữ được mạng rồi. Ông ta cảm ơn xong thì vội vàng rời đi.

Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn thấy có vài nữ tử bám theo cha mẹ mình, trong đó có nữ thiếu chủ mà thanh niên trong hang thứ ba mươi lăm đã nhắc tới lúc trước, cũng chính là nhà chủ trên danh nghĩa của mẫu thân. Hắn vẫn luôn không quay đầu lại nhìn nên giờ mới phát hiện phía sau có vài nữ tử đi theo.

Hắn đảo mắt liếc qua mấy người đó, chợt đối mắt với mẫu thân, thấy bà muốn nói lại thôi, định nói gì đó nhưng rồi lại sầm mắt không nói gì cả. Cuối cùng vẫn là phụ thân Dương Quốc Trung đi tới nói: "Xuyên Nhi, mấy nữ tử này là người của hang thứ ba mươi lăm, hang thứ ba mươi lăm của bọn họ bị Đại Tôn Ma Đầu hủy diệt, hiện tại cũng không có nhà để về, tu vi của mấy người họ đều không cao, rất khó có thể sinh tồn trong hang Ma Vương.

Ngoài ra, nhà thiếu hang chủ của hang thứ ba mươi lăm có ơn với mẫu thân con, ta và mẫu thân con muốn dẫn theo các nàng, con thấy có được không?" Dương Quốc Trung nói với giọng điệu thương lượng.

Dương Bách Xuyên nghe xong thì sửng sốt, hắn nghe thấy phụ thân thấp giọng thương lượng với mình, lại nhìn thấy mẫu thân sợ mình tức giận, lúc này Dương Bách Xuyên mới phản ứng lại, thầm mắng mình bị làm sao vậy không biết?

Mặc dù bọn họ đều có lỗi nhưng rốt cuộc vẫn là cha mẹ của mình, sao hắn lại làm cho cha mẹ phải thật dè chừng khi đối mặt với mình chứ?

Đây không phải là điều mà một đứa con nên làm.


Phục hồi tinh thần lại, Dương Bách Xuyên cũng biết là do biểu cảm ngay từ đầu của mình quá nghiêm túc. Chung quy thì chuyện Bộ Thanh Mai bị hủy hoại cơ thể vẫn khiến lòng hắn thấy không thoải mái, tâm trạng rất kém, hơn nữa hắn không biết phải đối mặt với những mâu thuẫn về mẫu thân như thế nào, nên hắn mới luôn sầm mặt, khiến cha mẹ thấy nơm nớp lo sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK