Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ cần Dương Bách Xuyên ra ngoài thì bọn họ sẽ có thể bắt được Dương Bách Xuyên.

Sau khi bàn bạc, bọn họ đều trốn trong chỗ tối đợi Dương Bách Xuyên.

Còn về người của Trường Sinh Điện là Từ Hữu Đạo thì bị làm lơ rồi, tất cả mọi người đều biết Từ Hữu Đạo đang giúp Dương Bách Xuyên, nhưng cũng không tiến hành chém giết với Từ Hữu Đạo.

Bởi vì người của Trường Sinh Điện không dễ chọc, hơn nữa Từ Hữu Đạo còn là trưởng lão của Trường Sinh Điện, không phải đệ tử bình thường. Nếu như là một đệ tử bình thường của Trường Sinh Điện, nói giết cũng dễ thôi, còn Từ Hữu Đạo là trưởng lão của Trường Sinh Điện, tu vi còn ngang bọn họ.

Đương nhiên, nếu như mấy người bọn họ liên thủ lại vẫn có thể giết chết Từ Hữu Đạo. Nhưng mà điều này không cần thiết, mục tiêu của mọi người là Dương Bách Xuyên, không cần thật sự trở mặt với Trường Sinh Điện.

Tất nhiên Từ Hữu Đạo sẽ không rời đi, chỉ là giữ khoảng cách với mấy người khác, ông phải canh chừng những người này, lỡ như Dương Bách Xuyên ra ngoài thì nhất định phải cứu.

……

Dương Bách Xuyên không biết người của mấy đại thánh địa canh ở vòng ngoài dãy núi Vạn Yêu đợi hắn ra ngoài. Trưởng lão của mấy đại thánh địa cũng không ngờ tới Dương Bách Xuyên trực tiếp đến thẳng thành Vạn Yêu - trung tâm của dãy núi Vạn Yêu thông qua mật đạo. Hơn nữa tính toán của hắn là sau khi tiến vào trong thời gian ngắn sẽ không ra ngoài.

Mười ngày sau, Thanh Ngưu dẫn nhóm Dương Bách Xuyên xuất hiện ở sông Thanh Ngưu.

Theo lời Thanh Ngưu nói, sông Thanh Ngưu thông thẳng đến sân sau nhà bọn họ.

Sau khi mấy người Dương Bách Xuyên đi theo Thanh Ngưu ngoi ra từ đáy nước, quả thật phát hiện một hậu hoa viên.

Chỉ là đã mọc đầy cỏ dại trông vô cùng hoang vu, còn có thể nhìn thấy bóng dáng khu kiến trúc to lớn đổ nát ở phía xa.

“Cuối cùng cũng ra ngoài, ngộp chết ta rồi.” Sau khi lên bờ, Thú Ngũ Hành nói.

Dương Bách Xuyên cũng phun ra khí đục. Quả thật sau khi tiến vào một mật đạo từ Đầm Hàn, mấy người bọn họ vẫn luôn đi trong lòng đất, thật sự đi mười ngày mới ngoi ra khỏi con sông này.

Trong lúc đó, cứ đi một đoạn đều sẽ có kết giới môn hộ, Thanh Ngưu thuần thục đánh ra pháp quyết mở cửa. Thời gian mười ngày, Dương Bách Xuyên cũng không nhớ rõ Thanh Ngưu đã mở bao nhiêu kết giới môn hộ, nhưng nói ít cũng đến hơn trăm kết giới môn hộ.

Mỗi một kết giới môn hộ đều là trận pháp Yêu tộc mạnh mẽ phức tạp, nếu như không có pháp quyết tương ứng mở ra, tùy tiện chạm đến không chỉ sẽ bị trận pháp công kích, có lẽ còn bị nhốt ở bên trong. Cho nên Dương Bách Xuyên biết mật đạo này rất bí mật, chắc chắn rất khó bị phát hiện, hắn cũng không lo lắng người của mấy đại thánh địa đuổi đến nữa.

Sau khi lên bờ, Thanh Ngưu quỳ xuống với khu kiến trúc cách hơn mấy nghìn mét, nước mắt đầy mặt.

Hơn ba nghìn năm trước, tộc Long Chủng Thanh Ngưu mạnh mẽ có mấy nghìn tộc nhân đã chết ở đây.

Mấy người Dương Bách Xuyên không quấy rầy Thanh Ngưu nhỏ giọng thút thít, chờ đợi hắn tưởng niệm…

Một canh giờ sau, Thanh Ngưu mới đứng dậy lau nước mắt, nói: “Khiến chủ nhân chê cười rồi, chúng ta đi thôi, không thể đến khu kiến trúc, ở đó chắc chắn có người của tứ đại yêu tôn Đông Nam Tây Bắc canh chừng. Từ nơi này đi đường vòng có động chuột đất, có thể ra ngoài, sau đó có thể đến đường phố.”

Dương Bách Xuyên vỗ vai Thanh Ngưu, nói: “Đừng buồn, ta từng nói ta sẽ giúp ngươi, cũng sẽ giúp ngươi giải cứu tộc nhân của ngươi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là tộc nhân của ngươi phải còn sống.”

“Nếu như điều kiện cho phép, ta sẽ trả thù giúp ngươi, là chủ nhân của ngươi, ta vẫn nên chịu phần trách nhiệm này, đi thôi.”

“Lão Ngưu cảm ơn chủ nhân, đợi chúng ta sắp xếp xong, ta sẽ đi tra tìm tung tích tộc nhân bị nhốt.” Thanh Ngưu cảm ơn và đi trước dẫn đường.

Đoàn người rẽ ngang rẽ dọc nửa canh giờ, đến một tường thành cũ kỹ cổ xưa, trên tường giăng đầy phù văn, tản ra yêu khí mạnh mẽ. Theo lời Thanh Ngưu nói, bức tường là tường vây của nhà Lão Ngưu bọn họ, phù văn trên tường là trận pháp, chắc do tứ đại yêu tôn bày ra để có thể đề phòng có người tới gần, dù sao nơi này cũng là nhà cũ của tộc Thanh Ngưu.

Dưới cỏ dại cao hơn một người ở chân tường có một cái động đường kính một mét.

Thú Ngũ Hành nhìn cái động ở chân tường, giận dữ nói: “Hay cho Lão Ngưu ngươi, bắt bọn ta chui lỗ chó ra ngoài? Ngươi đặt chủ nhân, chủ mẫu ở đâu đấy?”

Mặt già của người trung niên Thanh Ngưu biến thành chợt đỏ, lắp bắp nói: “Là động chuột đất… Ta… ta ta ta… Cũng không còn cách khác, đi đường chính sẽ bị người của tứ đại yêu tôn phát hiện, trèo tường thì kích động trận pháp cũng sẽ bị phát hiện. Mà chúng ta lại lén lút vào thành…”

“Tóm lại bổn vương không chui lỗ chó.” Thú Ngũ Hành trợn mắt.

“Không phải lỗ chó, là hang động Chuột Đất yêu đào ra, ta nhớ lúc nhỏ phụ vương phạt ta không được ra ngoài, ta thường chui ra từ chỗ này…” Thanh Ngưu đỏ mắt giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK