Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Phượng Ngọc hơi tiếc nuối, nhưng cũng biết người có thể một mình tiêu diệt một tông môn tất nhiên là bậc đại năng xuất quỷ nhập thần, người ta không muốn nhập thế cũng là bình thường. Nàng không gặng hỏi nữa. Dù sao Tinh Thần Môn cũng là một nhánh sư môn của Dương Bách Xuyên, mọi người đều cùng nguồn cùng cội. Có tổ sư thúc Dương Bách Xuyên ở đây, sau này có việc gì đương nhiên vị đại năng kia sẽ trông nom.

Trước mắt chỉ cần ôm chặt chỗ dựa là vị tổ sư thúc Dương Bách Xuyên này thì chẳng khác nào bám víu được vị đại năng phía sau hắn. Đối với Tinh Thần Môn mà nói, như vậy là đủ rồi. Hơn nữa, hiện tại Tinh Thần Môn toàn là đàn bà con gái, chỉ có thể nghe theo tổ sư thúc.

Kế tiếp hai người lại trò chuyện một hồi, sau đó Lý Phượng Ngọc dẫn tám cô gái ra khỏi Tinh Thần Môn, tới Thiên Nguyên Tông cướp thiên tài địa bảo. Không còn cách nào khác, Tinh Thần Môn quá nghèo!

Trước khi đi, Lý Phượng Ngọc để Thương Vũ Hoan ở lại phục vụ Dương Bách Xuyên. Cô gái này cởi mở và khéo ăn nói hơn những người khác.

Dương Bách Xuyên đi theo Thương Vũ Hoan tới đại điện hậu viện nghỉ ngơi. Từng dãy nhà lầu các xuất hiện, không thiếu chỗ ở. Chín cô gái cũng sống ở đại điện hậu viện.

Có điều tên họ Dương nào đó thấy là lạ, có cảm giác như vào hậu cung.

Thương Vũ Hoan sắp xếp phòng cho mấy người Dương Bách Xuyên và Hầu Đậu Đậu xong rồi vui vẻ chạy ra ngoài, Dương Bách Xuyên cũng chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, từ khi vào Tu Chân Giới đã trải qua quá nhiều thăng trầm, hắn cũng mệt.

Dương Bách Xuyên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc này hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Tổ sư thúc, Hoan Nhi cầu kiến.”

Bên ngoài vang lên giọng nói của Thương Vũ Hoan.

Dương Bách Xuyên mở mắt: “Vào đi.”

Thương Vũ Hoan bước vào trong, nhưng sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy nàng, thì gương mặt hắn bỗng đỏ bừng

Bởi vì Dương Bách Xuyên nhìn thấy Thương Vũ Hoan đang mặc một chiếc váy liền thân, tóc dài xõa vai, rõ ràng là vừa mới tắm xong, quan trọng là Dương Bách Xuyên còn nhìn thấy nàng đang đi chân không!

Cảnh tượng suýt chút nữa đã khiến Dương Bách Xuyên chảy máu mũi.

Nhưng mà giây sau đã xuất hiện một cảnh tượng lúng túng hơn, trong tay Thương Vũ Hoan cầm một chiếc áo ngực, lại còn màu tím, nàng hỏi Dương Bách Xuyên: “Tổ sư thúc, đây là loại quần áo gì vậy? Rất khó hiểu, ta không biết mặc thế nào. Cái này là của tổ sư thúc, chắc chắn sẽ biết cách, tổ sư thúc có thể nói cho ta làm thế nào để mặc không?”

Gương mặt của Dương Bách Xuyên lập tức đỏ bừng, không nhịn được mà ho khan.

Hắn nên trả lời thế nào bây giờ?

Chẳng nhẽ bảo ta giúp ngươi mặc?

Giờ phút này, nội tâm Dương Bách Xuyên cực kỳ dày vò, nhưng hắn cũng chỉ có thể cười, bởi vì hắn biết Thương Vũ Hoan bị phong ấn ở Tinh Thần Môn năm nghìn năm, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tinh khiết hơn cả tờ giấy trắng.

Toàn bộ Tinh Thần Môn chỉ còn lại một đám con gái, ngay cả một gã đàn ông cũng không có, mấy nghìn năm nay cũng chỉ có tu luyện, không hề biết tới những chuyện khác?

Hơn nữa, thứ này là do Dương Bách Xuyên mang từ Trái Đất tới, tất cả đều là những đồ không bình thường, Thương Vũ Hoan không biết cũng chẳng có gì lạ.

Đúng lúc này, Thương Vũ Hoan nhìn Dương Bách Xuyên, nàng nhẹ giọng hỏi: “A~ Tổ sư thúc, sao mặt của người lại đỏ thế kia? Có phải không thoải mái chỗ nào không?”

“Khụ khụ khụ ~”

Dương Bách Xuyên chỉ có thể ho khan để che đi sự bối rối của bản thân, giờ phút này hắn trách mình quá sơ ý, lúc tặng quần áo cũng không biết nhìn kỹ lại.

Giờ thì hay rồi, làm sao để ứng phó với Thương Vũ Hoan cũng là một vấn đề lớn.

Dù sao thì hắn cũng chẳng phải thánh nhân, mà Thương Vũ Hoan lại là một đại mỹ nữ, nhất là khi nàng vừa tắm xong, đi chân trần xuất hiện trong phòng của hắn, với hắn mà nói thì không khác gì dày vò.

Bụng dưới nóng như lửa, không dễ chịu chút nào.

Nhìn gương mặt nghiêm túc của Thương Vũ Hoan với đống đồ lót kia, hắn chỉ đành ho khan đáp: “Khụ khụ, cái đó...trên tay ngươi là một loại nội y...giống như cái yếm mà nữ tử các ngươi hay mặc, khụ khụ khụ ~”

Dương Bách Xuyên nói xong liền cảm thấy khí lực toàn thân gần như cạn kiệt, đúng là không ổn tí nào, hiện tại chỉ có thể bảo Thương Vũ Hoan nhanh chóng đi ra ngoài, nếu không thì hắn sợ bản thân sẽ không khống chế được, trở thành cầm thú.

Lúc này, trai đơn gái chiếc ở trong một căn phòng, lại bàn luận về một vấn đề hết sức mập mờ, với Dương Bách Xuyên mà nói thì chẳng khác nào muốn mạng hắn cả.

Nhưng Thương Vũ Hoan chỉ như một trang giấy trắng.

Mấy nghìn năm qua, Dương Bách Xuyên là người khác giới đầu tiên mà nàng tiếp xúc, trái dấu thì hút nhau, đây là điểm chung của bất cứ thế giới nào.

“Yếm? Yếm gì cơ?” Thương Vũ Hoan hỏi bất chợt hỏi với vẻ mặt cực kỳ ngây thơ.

Dương Bách Xuyên như muốn phát điên.

Trong lòng bắt đầu chửi rủa Lý Phượng Ngọc, đám Thương Vũ Hoan không biết phương diện con gái thì thôi đi, lẽ nào Lý Phương Ngọc không thể chỉ dạy cho bọn họ hay sao?

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, có lẽ Lý Phượng Ngọc cũng chưa từng suy nghĩ đến những vấn đề này. Bởi vì bị phong ấn ở đây hàng nghìn năm, sống thôi cũng đã khó khăn, đâu còn tâm tư dạy dỗ bọn họ những chuyện khác.

Trong lòng chỉ có tu luyện, liều mạng tu luyện, đợi sau khi tu vi cường đại thì sẽ phá vỡ phong ấn để ra ngoài, họ chỉ muốn vậy mà thôi, còn những phương diện khác đều bị vị đại sư tổ Lý Phương Ngọc tự động bỏ qua.

Đối mặt với câu hỏi của Thương Vũ Hoan, Dương Bách Xuyên thật sự không biết phải giải thích thế nào, hắn xấu hổ cười đáp: “Hoan Nhi, vì sao chín người các ngươi đều mang họ Thương? Tên cũng gần giống nhau? Tất cả các ngươi cũng đâu thể là ruột thịt?”

Thương Vũ Hoan ngây thơ, không biết Dương Bách Xuyên đã đổi chủ đề, nghe Dương Bách Xuyên hỏi như vậy, nàng thành thật đáp: “Thưa tổ sư thúc, chúng ta đều là cô nhi, sư phụ của phong chủ Bách Hoa Phong cũng mang họ Thương, gọi là Thương Vũ Tinh, thế nên chúng ta đều lấy theo họ của sư phụ, còn tên là cho sư phụ Lý Phượng Ngọc đặt.

Theo như lời sư tỷ nói, trong những năm tháng dài bị phong ấn ở Tinh Thần Môn rất buồn khổ, nàng hy vọng chúng ta mỗi ngày đều lạc quan vui vẻ, thế nên đã lấy tên như vậy, giống như ta tên là Thương Vũ Hoan, sư tỷ hy vọng ta vui tươi, hay là Thương Vũ Tinh, lấy chữ Tinh trong trời trong xanh, hy vọng mỗi ngày đều giống như trời quang mây tạnh...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK