Bên trên là lời giới thiệu về hoàn cảnh ở đảo Tán Tiên của Tề Mậu Đốn.
Nhưng sau đó, ông ta còn bổ sung thêm: “Kỳ thật, ở đảo Tán Tiên, Tán tu Tán Tiên tính ra còn mạnh hơn cả Tông môn Tán tiên.”
Dương Bách Xuyên khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Lúc này, Hiên Viên Khai Minh chợt xen vào: “Chuyện này phải đi ngược về tầm ba chục nghìn năm trước, tức thời kỳ huy hoàng của Thiên Tà Chí Tôn trên đảo Tán Tiên, và Thiên Tà Chí Tôn trong truyền thuyết lại xuất thân từ tán tu.”
Dương Bách Xuyên nghe thấy bốn chữ Thiên Tà Chí Tôn thì chấn động vô cùng.
Hắn nghĩ thầm trong lòng: “Trời ạ, Thiên Tà Chí Tôn…? Đó hình như là danh hiệu của ông già nhà mình mà?”
Hiên Viên Khai Minh nói tiếp: “Trên đảo Tán Tiên tồn tại một pháp tắc Thiên Đạo, đó là chỉ chứa chấp Lục chuyển Tán tiên là hết cỡ. Lục chuyển là một mốc giới hạn, với những Tán tiên cao hơn lục chuyển, dù có trốn ở ngóc ngách nào trên đảo thì cuối cùng cũng sẽ bị pháp tắc Thiên Đạo cưỡng chế triệu hồi về Tiên Giới.
Nhưng Thiên Tà Chí Tôn trong truyền thuyết Thiên Tà Chí Tôn lại có thể đột phá tới cấp Thập Nhị Kiếp Tán Tiên Chí Tôn, phá vỡ bốn giai đoạn ba, sáu, chín, mười hai không thể vượt qua của Tán tiên trong lời đồn, cũng là người đầu tiên và duy nhất tính đến thời điểm hiện tại.
Chỉ có Thiên Tà Chí Tôn đã đạt tới cấp Thập Nhị Kiếp Tán Tiên Chí Tôn mới có thể không thèm đặt pháp tắc trên đảo Tán Tiên chỉ cho phép những ai có tu vi thấp hơn Lục chuyển Tán tiên tồn tại của Thiên Đạo.
Đương nhiên, sau khi Thiên Tà Chí Tôn hay Thập Nhị Kiếp Chí Tôn đột phá kiếp thứ mười hai xong mới trở lại đảo Tán Tiên. Với cư dân ở đảo Tán Tiên, đạo tràng của ông ấy trên đảo chính là thánh địa.
Thế nên sau khi Chí tôn của Tán tu Tán Tiên - Thiên Tà Chí Tôn xuất hiện, toàn bộ Tán tu Tán Tiên trên đảo Tán Tiên bỗng cảm thấy bọn họ tài trí hơn người, không chỉ đoàn kết hơn Tông môn Tán tiên, mà thái độ cũng ngông hơn không ít, tóm lại là trái ngược hoàn toàn với lúc ở Tu Chân Giới.”
Nghe tới đây, biểu cảm trên mặt Dương Bách Xuyên có chút lạ, không ngờ trên đảo Tán Tiên còn lưu truyền một truyền thuyết như vậy về ông già.
Từ ánh mắt của Hiên Viên Khai Minh và Tề Mậu Đốn, hắn nhận ra được lúc họ nhắc tới Thiên Tà Chí Tôn, trong mắt lập tức bùng lên ngọn lửa cuồng nhiệt.
Cực kỳ giống kiểu fan cuồng hâm mộ minh tinh như si như mê ở đời sau.
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên không kiềm được, lẩm bẩm trong vô thức: “Không phải chỉ là một lão già chết tiệt thôi hả, ông ấy thật sự thần thánh như lời hai người kể sao?”
“Dương đạo hữu, xin ăn cho cẩn thận.”
“Dương sư đệ chớ có nói bậy, Thiên Tà Chí Tôn là thần trong lòng bọn ta đó.”
Ngay sau đó, hai người Tề Mậu Đốn và Hiên Viên Khai Minh gần như đồng thanh cất tiếng nhắc nhở Dương Bách Xuyên.
Cứ như thể, chỉ cần Dương Bách Xuyên dám mở miệng nói xấu Thiên Tà Chí Tôn thêm một câu nào nữa, hai người họ nhất định sẽ trở mặt thành thù vậy.
“Ồ…” Dương Bách Xuyên ngạc nhiên trợn tròn mắt, trên mặt để lộ vẻ ngại ngùng, thân tâm lại thầm cảm thán: “Đúng là người hâm mộ mất… cuồng nhiệt mà.”
Dương Bách Xuyên không dám chọc giận hai ông lão, bèn cười cười chuyển đề tài, xem ra Tề Mậu Đốn không biết rằng kỳ thật Thiên Tà Chí Tôn chính là ông tổ của Trường Sinh Điện.
nghĩ vậy, hắn không kiềm được mà hỏi: “Tề sư huynh, huynh có biết ông tổ của Trường Sinh Điện là thần thánh phương nào không?”
Tề Mậu Đốn thoáng sững sờ, nhưng vẫn trả lời: “Thánh chủ Trường Sinh chưa bao giờ nói cho ai nghe về quá khứ cũng như sư thừa của mình, nên ta cũng không rõ lắm.”
Nghe thế, Dương Bách Xuyên lấy làm lạ, nghĩ thầm trong lòng có nên báo cho Tề Mậu Đốn biết ông già nhà mình chính là Thiên Tà Chí Tôn không nhỉ, chẳng biết lúc Tề Mậu Đốn phát hiện thật ra Thiên Tà Chí Tôn lại chính là ông tổ của Trường Sinh Điện thì liệu có vui đến độ hôn mê bất tỉnh không ha?
“Dương sư đệ, đệ có chuyện gì liên quan tới ông tổ sao?” Tề Mậu Đốn khó hiểu hỏi.
“À… Không, không có gì, thuận miệng hỏi chơi thôi, chúng ta tâm sự tiếp về đảo Tán Tiên đi, ha ha.” Cuối cùng Dương Bách Xuyên vẫn không chọc thủng bí mật ông già nhà mình chính là Thiên Tà Chí Tôn, cũng là ông tổ của Trường Sinh Điện.
“Ừm, về việc liên quan tới Thiên Tà Chí Tôn, nếu sau này sư đệ có cơ hội tới đảo Tán Tiên thì hãy nhớ, tuyệt đối không được có hành vi hay lời ăn tiếng nói bất kính về người đó, bằng không đệ sẽ trở thành kẻ thủ của cả đảo. đệ tin sư huynh này đi, ta không hề nói quá đâu, ở đảo Tán Tiên, địa vị của Thiên Tà Chí Tôn có thể sánh ngang thần thánh, là người mà tất cả Tán tiên trên đảo hằng kính ngưỡng, cũng là tấm gương sáng cho Tán tiên bọn ta noi theo.
Lý do là vì trong mười hai kiếp của Tán tiên, kiếp thứ ba, thứ sáu, thứ chín vô cùng khó vượt qua, số người đạt đến kiếp thứ chín có thể nói trong số mấy trăm triệu người, chưa chắc đã có một người thành công, về phần kiếp thứ mười hai, cả một kỷ nguyên này chúng ta chỉ biết tới đúng một người độ kiếp thành công, đó chính là Thiên Tà Chí Tôn. Thế nên không ngoa khi nói Thiên Tà Chí Tôn chính là thần tượng của toàn bộ Tán tiên trên thế gian, vậy nên tuyệt đối không được nói năng xằng bậy hay chửi rủa gì Thiên Tà Chí Tôn hết…”
Tề Mậu Đốn nghiêm túc nhắc nhở Dương Bách Xuyên.
“Ừm ừm ừm, ta nhớ kỹ rồi, tuyệt đối sẽ không nói năng bất kính với Thiên Tà Chí Tôn nữa.” Ngoài miệng thì hùa theo, nhưng trong lòng lại đang mắng thầm: “Không ngờ ông già chết tiệt đó lại nổi tiếng tới vậy!”
“Hừ, con tưởng cái danh Thiên Tà Chí Tôn của vi sư chỉ là hữu danh vô thực hay gì? Đừng nói đảo Tán Tiên, phóng mắt khắp Tiên Giới, số người có thể đánh ngang vi sư chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.” Đúng lúc này, giọng nói của Vân Thiên Tà bỗng vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên.