Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ Mộc Văn Hương không hiểu, tên béo Diêm Xung lại càng không hiểu. Ông nội của Diêm Xung và Nguyên tiên sư đều là trưởng lão của Nhật Nguyệt Tinh Thần, hắn ta hiểu rõ Nguyên tiên sư hơn Mộc Văn Hương. Hắn ta biết Nguyên tiên sư là một kẻ không bao giờ chịu thiệt, Dương Bách Xuyên chặt đứt một tay của Khúc Minh Nguyệt, còn muốn giết Khúc Minh Nguyệt, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Nguyên tiên sư.

Nhưng Nguyên tiên sư xuất hiện cũng chỉ cứu đồ đệ Khúc Minh Nguyệt từ trong tay Dương Bách Xuyên, đánh rớt kiếm trong tay hắn chứ không giết hắn, bây giờ lại còn nhận lỗi với hắn. Chuyện này không phù hợp với tính cách kỳ quặc của Nguyên tiên sư.

Tên béo Diêm Xung không hiểu, Mộc Văn Hương không hiểu, Lục Yên Chi là tiểu đồ đệ của Nguyên tiên sư cũng thế. Không ai hiểu tính cách bao che người mình của sư phụ Nguyên tiên sư hơn nàng ta. Bây giờ sư phụ lại xin lỗi Dương Bách Xuyên, quá là không bình thường.

Dương Bách Xuyên cũng ngơ ngác ra mặt. Hắn không hiểu Nguyên tiên sư có ý gì. Hắn chặt đứt tay của Khúc Minh Nguyệt, muốn giết nàng ta trước mặt nhiều người như vậy, nhưng Nguyên tiên sư còn xin lỗi hắn, thật sự khiến hắn mù mịt.

Nhưng đối phương đã xin lỗi rồi, dù Dương Bách Xuyên không hiểu thì vẫn phải đáp lại.

Nói thế nào thì đối phương cũng vô cùng lịch sự, hắn không dám thất lễ với Địa Tiên tam chuyển, vội vàng nói: "Tiền bối thấu tình đạt lý, vãn bối kính nể. Chuyện hôm nay là do vãn bối lo lắng cho tọa kỵ, lại còn bị lệnh đồ dồn ép, vãn bối hạ sát thủ cũng là bất đắc dĩ. Tiền bối sáng suốt, không so đo chuyện cũ, vãn bối vô cùng cảm kích, không dám nhận lời xin lỗi của tiền bối. Ngược lại là vãn bối lỗ mãng, mong tiền bối thứ lỗi."

Nguyên tiên sư nhìn Dương Bách Xuyên, cười ha hả nói: "Đó cũng là hiểu lầm, tiểu đạo hữu không để bụng là chuyện tốt. Suy cho cùng là do đồ đệ bướng bỉnh của ta không biết trời cao đất rộng nên mới thành ra như vậy. Thế này nhé, để lão phu giải độc cho linh thú tọa kỵ của tiểu đạo hữu."

"Không dám làm phiền tiền bối, vãn bối có thể giải chút độc này." Dương Bách Xuyên thấy Nguyên tiên sư có thể hạ mình xin lỗi hắn trước mặt mọi người, hắn không phải loại không biết điều, cũng giữ thể diện cho Nguyên tiên sư. Về phần độc của thú Ngũ Hành, hắn thật sự giải được. Hơn nữa, hắn vừa mới lĩnh ngộ Thần Ma Y Điển, cũng muốn thử thủ đoạn Y đạo của mình, vừa hay sẵn có thú Ngũ Hành. Mặt khác, suy cho cùng hắn vẫn không yên tâm về độc sư mạnh như Nguyên tiên sư.

Nguyên tiên sư nghe thấy Dương Bách Xuyên nói vậy, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó lão ta nói: "Tiểu đạo hữu xuất thân phi phàm, không ngờ còn tinh thông Y đạo, quả là hiếm có. Trong vô số đại đạo ở Tu Chân Giới, Y đạo đứng đầu. Tuổi nhỏ bất phàm! Chẳng hay đạo hữu đến từ môn phái nào?"

Nguyên tiên sư lơ đãng hỏi. Dương Bách Xuyên nghe thấy câu cuối cùng, hắn thoáng suy nghĩ rồi chợt hiểu ra, thuận miệng trả lời: "Sư phụ của vãn bối là tán tiên bậc một, không phải tông môn lớn gì."

"Ồ!" Nguyên tiên sư ngân giọng, gật đầu bảo: "Tiểu đạo hữu có thể giải độc thì lão phu không quấy rầy nữa, sau này mời tiểu đạo hữu lên tầng chính của phi thuyền xem như lão phu tạ lỗi thay đồ đệ bướng bỉnh."

Dứt lời lão ta không đợi Dương Bách Xuyên trả lời, mà trừng mắt với hai đồ đệ Khúc Minh Nguyệt và Lục Yên Chi, sau đó vèo một tiếng biến mất tại chỗ.

...

Trên tầng chín của phi thuyền có tổng cộng ba gian phòng, Nguyên tiên sư độc chiếm gian phòng lớn nhất ở giữa. Một giây sau, lão ta xuất hiện tại đại sảnh trong phòng.

Lúc này cũng có một lão giả ngoại hình tám mươi tuổi ngồi trong đại sảnh. Thấy Nguyên tiên sư xuất hiện, lão ta cười khà khà: "Lão Độc Vật, đây không giống tác phong làm việc của ngươi. Ta cứ tưởng ngươi sẽ giết thằng nhãi kia cơ, nào ngờ đường đường là Nguyên tiên sư mà lại nhận lỗi với tu sĩ cảnh giới Hợp Thể nho nhỏ. Lạ thật, lạ thật!"

Nguyên tiên sư nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi cất lời: "Phong lão quỷ, ngươi có biết sau khi thằng nhãi kia thi triển ra thần thông cao cao ba mươi mét, ta đã nghĩ tới cái gì không?"

Lão giả tám mươi tuổi sửng sốt: "Nghĩ tới cái gì?"

Nguyên tiên sư bật ra ba chữ mang theo âm rung: "Trường Sinh Điện!"

Nguyên tiên sư nói xong, lão giả được lão ta gọi là Phong lão quỷ cũng run lên, hét thất thanh: "Ngươi nói thằng nhãi kia xuất thân từ Trường Sinh Điện?"

Trường Sinh Điện nổi tiếng khắp Tu Chân Giới, tên đầy đủ là Trường Sinh Thần Điện, thuộc top ba thánh địa trong chính thánh địa lớn ở Tu Chân Giới, là một thánh địa vô cùng hùng mạnh và thần bí.

"Tuy hắn không thừa nhận, nhưng tám chín phần có liên quan đến Trường Sinh Điện." Ánh mắt âm u, Nguyên tiên sư nói tiếp: "Ba nghìn năm trước ta đi tham dự đại hội thánh địa, từng thấy người của Trường sinh Điện thi triển thần thông giống thần thông thằng nhãi kia thi triển ngày hôm nay. Cũng là người khổng lồ cao mấy chục mét, cũng là ấn ký tương tự, chỉ có kết ấn hơi khác, nhưng xem ra đều là truyền thừa cùng gốc. Khả năng cao Trường Sinh Điện và thằng nhãi kia có quan hệ."

Phong lão quỷ hít sâu một hơi: "Ta cứ thắc mắc sao hôm nay Lão Độc Vật lại đổi tính, thì ra là thế. Nếu thằng nhãi kia và Trường Sinh Điện có quan hệ, ngươi không giết hắn xem như sáng suốt.

Có lẽ ngươi không biết, ta nghe nói tổ sư lập phái của Trường Sinh Điện từng dừng chân ở Tu Chân Giới. Hơn nữa, Trường Sinh Điện còn kết thông gia với hoàng triều Hiên Viên ở một thánh địa khác. Có tin đồn tổ sư lập phái của Trường Sinh Điện và thánh nữ đời trước của thánh địa đứng đầu là đồng môn, đắc tội Trường Sinh Điện chẳng khác nào đắc tội ba thánh địa lớn nhất. Tuy nói hơi quá nhưng theo lý thì tình huống đúng là như vậy. Nếu thằng nhãi kia có quan hệ với Trường Sinh Điện, thì cái tay kia của đồ đệ ngươi cũng chỉ bị chặt đứt uổng thôi."

Nghe Phong lão quỷ nói vậy, ánh mắt Nguyên tiên sư lóe lên vẻ ác độc. Lão ta biết lời Phong lão quỷ nói là sự thật, quả thực không thể chọc vào Trường Sinh Điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK