Dương Bách Xuyên là chủ của Vân Môn Tiên Cảnh, nhưng cũng là phụ thân của mấy đứa con. Khi phải xa nhà, hắn không yên tâm về con mình.
Đã mấy trăm năm qua đi, Đoàn Đoàn, Viên Viên, Dương Tinh Phó, Âu Dương Nhạc Nhạc và cháu ngoại Tiểu Mạn Mạn đã lớn.
Nhưng dù lớn thì vẫn là con của hắn.
Không lâu sau, Kiều Phúc dẫn năm người đến.
Dương Bách Xuyên nhìn một vòng rồi mỉm cười nói: "Ta nói chuyện với tụi nhỏ, các ngươi ra ngoài cả đi."
Nghe vậy mọi người đều rời đi. Đây là lần đầu tiên tên họ Dương nào đó nói chuyện với mấy đứa con như vậy, mọi người thoáng kinh ngạc, nối đuôi nhau ra ngoài, rời khỏi tiểu viện.
"Phụ thân..."
"Cữu cữu."
Năm người bước tới.
"Các con ngồi đi." Dương Bách Xuyên tươi cười bảo.
Đoàn Đoàn là lão đại trong bốn đứa trẻ, Viên Viên xếp thứ hai, Dương Tinh Phó là lão tam, tất nhiên trên Trái Đất còn có Dương Nguyên Thanh. Tiểu Mạn Mạn là cháu ngoại, Âu Dương Nhạc Nhạc tuy không phải ruột thịt nhưng Dương Bách Xuyên cũng yêu thương như những đứa con khác.
Năm đứa trẻ có tính cách khác nhau, trong mắt Dương Bách Xuyên thì ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm.
Tính tuổi tác thì Âu Dương Nhạc Nhạc lớn nhất, là đại tỷ trong mấy người. Kế đó là Tiểu Mạn Mạn, tiếp theo là Đoàn Đoàn, Viên Viên và Dương Tinh Phó.
Nhưng xét về tu vi thì Tiểu Mạn Mạn và Đoàn Đoàn, Viên Viên giống nhau, đều có thiên phú tốt. Hiện tại bọn họ đã đạt đến giai đoạn cảnh giới Hợp Thể đại viên mãn, sắp độ đại thiên kiếp, đến lúc đó sẽ bước chân vào giai đoạn tu giả hậu kỳ, cũng tính là tiểu cao thủ.
Tiếp đến là Dương Tinh Phó và Âu Dương Nhạc Nhạc. Hai người này sống ở Trái đất lâu, tu luyện kém hơn ba người top đầu, nhưng Dương Bách Xuyên lại thấy Dương Tinh Phó là người có thiên phú cao nhất trong mấy đứa con, tương lai nhất định có thể lội ngược dòng, vượt trên các ca ca tỷ tỷ.
Chỉ có Âu Dương Nhạc Nhạc là thiên phú hơi kém.
Tất nhiên Dương Bách Xuyên phải đặt trọng điểm chú ý vào mấy đứa trẻ này.
Dương Bách Xuyên nhìn mấy người, áy náy nói: "Những năm vừa qua ta bận quá, chưa từng nói chuyện đàng hoàng với các con, các con có trách ta không?"
Đoàn Đoàn vẫn giữ tính cách không sợ trời không sợ đất, tùy ý nói: "Không ạ, phụ thân lo thừa rồi, người không quản lý chúng con, chúng con còn mừng rơn nữa kìa..."
"Khụ khụ khụ..." Viên Viên nghe thấy lời nói vô tri của ca ca, vội vàng hắng giọng ngắt lời.
Lúc này Đoàn Đoàn mới nhận ra hình như mình nói sai rồi!
Sắc mặt hắn thoắt đỏ thoắt trắng.
Dương Tinh Phó, Tiểu Mạn Mạn và Âu Dương Nhạc Nhạc đều nhịn cười.
Còn tên họ Dương nào đó thì mặt mày sa sầm. Từ nhỏ ba đứa Đoàn Đoàn, Viên Viên và Tiểu Mạn Mạn đã nghịch ngợm gây sự thành thói, bây giờ đã qua nhiều năm mà tính tình vẫn vậy.
Tất cả là do người làm phụ thân này không tốt, không dạy dỗ các con, thành ra bây giờ mấy đứa con vẫn giữ tính tình xuề xòa.
Nhưng Dương Bách Xuyên không giận, bởi vì hắn biết với tính cách này Đoàn Đoàn sẽ không chịu thiệt, nhìn thì thô lỗ nhưng thật ra tâm tư tinh tế.
Viên Viên thì vẫn tinh quái, Tiểu Mạn Mạn càng tinh quái hơn, đều có tính cách không chịu thiệt.
Hiện tại Dương Bách Xuyên muốn kiểm tra thủ đoạn bảo vệ tính mạng của mấy đứa con, hay nói chính xác hơn là đền bù.
Hắn hắng giọng, nói với Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn gọi Thiện Linh ra đây."
"Dạ? Phụ thân ơi, những năm qua con không gây họa mà, người đâu cần phải lấy lại Thiện Linh?" Đoàn Đoàn tưởng phụ thân muốn lấy lại Thiện Linh, lập tức cuống lên.
"Thằng nhóc thúi, ta bảo muốn lấy lại Thiện Linh lúc nào? Gọi hắn ra đây, lần này vi phụ ra ngoài không biết bao giờ mới về, ta lo nhất cho mấy đứa các con đấy. Thiện Linh là linh trùng bảo vệ tính mạng mà vi phụ tặng con, tất nhiên sẽ không lấy lại. Vi phụ chỉ kiểm tra tình trạng của Thiện Linh xem có thể nâng cao pháp lực cho hắn hay không, như vậy thì hắn có thể bảo vệ con tốt hơn. Cả ngày trong đầu con nghĩ linh tinh vớ vẩn gì thế?"
Dương Bách Xuyên mắng vậy thôi chứ không tức giận. Năm xưa hắn yêu thương mấy đứa trẻ, tặng Thiện Linh cho Đoàn Đoàn, tặng linh trùng Nhân Diện cho con gái Viên Viên. Thấy cháu ngoại Tiểu Mạn Mạn thích yêu vương Tiểu Bạch, hắn bèn bảo yêu vương Tiểu Bạch ký khế ước thần hồn với Tiểu Mạn Mạn.
Ba đứa trẻ đều có linh sủng bảo vệ.
Đã nhiều năm qua đi, hắn chưa từng quan tâm tới tình hình phù hợp giữa linh sủng và bọn trẻ.
Thiện Linh và Trùng Tử đều là dị loại bậc nhất thế gian, lẽ ra Dương Bách Xuyên không cần quan tâm, nhưng cho dù là dị thú thiên địa thì vẫn phải tiến hóa mới có thể bộc lộ thiên phú cường đại.
Kiểm tra mới có thể yên tâm.
Còn có yêu vương Tiểu Bạch, tuy xuất thân kém hơn Thiện Linh và Trùng Tử nhưng cũng là dị thú, tương lai không thể khinh thường.
Trước đây Dương Bách Xuyên đã tặng ba dị thú cho ba đứa trẻ.
Bây giờ có thêm Dương Tinh Phó và Âu Dương Nhạc Nhạc, Dương Bách Xuyên sẽ không bất công, hôm nay hắn sẽ đền bù cho hai người.