Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người tùy ý tiến vào, chuyện thế này phải dựa vào vận may, vận may tốt thì nói không chừng có thể đào ra được một ít linh thạch trong hầm mỏ mà mình chọn, vận may không tốt thì cũng hết cách, nhẹ thì nhịn đói, nặng thì bị đánh một trận, nói không chừng còn có thể bị đánh chết.

Tiểu hòa thượng nhìn dòng người hối hả đi vào hầm mỏ phía trước, yếu ớt hỏi: "Đội trưởng, chúng ta tiến vào hầm mỏ nào?"

"Lựa một cái ít người tùy tiện vào, dù sao cũng đều dựa vào vận may." Dương Bách Xuyên tùy ý nói.

"Ặc! Lỡ như ba ngày mà chúng ta không đào nổi một viên, chẳng những phải nhịn đói mà còn có thể bị đánh đấy, chuyện này sao có thể tùy tiện chọn được chứ?" Tiểu hòa thượng lo lắng nói. Dù sao bây giờ tu vi của bọn họ đã bị phong ấn, đồng thời không thể hấp thu linh khí đất trời để tu luyện, cũng sẽ phải chịu đói.

"Tin ta đi, từ trước tới nay vận may của ta không tệ." Dương Bách Xuyên cười cười, lựa chọn một hầm mỏ không có người đi vào mà dẫn đầu bước vào.

Bên ngoài hầm mỏ có binh sĩ canh gác, bên trong đi một đoạn đường rất dài quả thật không có ai, ngẫm lại cũng là bên trong hầm mỏ không ăn không uống ai có thể chạy trốn, chỉ có thể đi ra, ra bên ngoài có thủ vệ hầm mỏ, trốn không thoát.

Trong hầm mỏ rất rộng rãi, cao rộng cũng là ba bốn mét, cũng không lờ mờ giống như trong tưởng tượng, ngược lại rất sáng sủa, bởi vì Dương Bách Xuyên phát hiện đá trong hầm mỏ có màu trắng sữa, có chút ánh sáng nhàn nhạt, vì vậy không phải lờ mò, có lẽ là đá thai nghén ra linh thạch đều như vậy.

Sau khi đi về phía trước khoảng chừng hơn trăm mét, Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng đột nhiên nghe thấy tiếng khóc.

"Ca! Ngươi đừng chết mà! Ngươi đừng bỏ lại ta, ca..."

"Đi, chúng ta đi xem thử!" Dương Bách Xuyên nói với tiểu hòa thượng.

Toàn bộ hầm mỏ rất sâu, đi vào trong khắp nơi toàn lỗ chỗ hố nhỏ, quả thực là đào lung tung may mà mỏ linh thạch, nếu không bị đào như vậy đã sụp đổ từ lâu rồi.

Sau khi nghe thấy tiếng khóc, Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng đi theo tiếng khóc, sau khi đi vào một lỗ nhỏ thì nhìn thấy hai thanh niên.

Một người nằm dưới đất, rơi vào hôn mê sâu, người còn lại ở bên cạnh thút thít nỉ non.

Thoạt nhìn hai người cũng không lớn tuổi, người nằm dưới đất khoảng chừng hai mươi, người đang khóc thút thít thì chừng mười tám mười chín tuổi.

Nghe có vẻ là hai anh em.

Dương Bách Xuyên vừa đi qua nhìn thấy hai người đều gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, mới nhìn đã biết là lâu lắm rồi chưa được ăn gì nên mới đói thành như vậy.

Người nằm dưới đất vẫn còn một hơi thở, vết thương chằng chịt, sẹo đã đông lại, hẳn là trước kia từng bị đánh, hơn nữa còn xanh xao vàng vọt, bây giờ chưa chết cũng chỉ còn lại chút hơi tàn.

"A Di Đà Phật, đội trưởng..." Tiểu hòa thượng muốn nói chúng ta mau cứu đi, nhưng lời nói đến cuối cùng đột nhiên cậu ta nhớ ra bây giờ bọn họ cũng là tình trạng bồ tát bùn qua sông bản thân khó bảo toàn, hơn nữa pháp khí của cậu ta Thiên Cương châu cũng đã bị lấy đi lúc bị bắt, làm sao cứu người được.

Có điều Dương Bách Xuyên hiểu ý của tiểu hòa thượng, chung quy cậu ta cũng là người xuất gia, lòng mang từ bi, đừng thấy có đôi khi tiểu hòa thượng nói chuyện không đứng đắn, nhưng Dương Bách Xuyên biết trong lòng tiểu hòa thượng không sai.

Dương Bách Xuyên vừa định mở miệng thì không ngờ rằng tiểu hòa thượng đã đi tới bên cạnh thanh niên, trực tiếp cắn đầu ngón tay của mình đặt lên miệng thanh niên.

Trong lòng Dương Bách Xuyên hốt hoảng, hắn biết tiểu hòa thượng muốn dùng máu của mình để cứu người, làm loại chuyện này dưới tình huống tu vi bị phong ấn rất nguy hiểm, cậu ta sẽ mất nhiều khí huyết. Dương Bách Xuyên vội vàng đẩy tiểu hòa thượng ra nói: "Ngươi tỉnh lại đi, người ta hết thuốc chữa rồi, khiến chính bản thân mình bị liên lụy ta còn phải tới chăm sóc ngươi nữa."

"Thế nhưng hắn ta vẫn còn hơi thở!" Tiểu hòa thượng nói.

"Ta biết, ngươi là đại từ bi, nhưng ngươi cũng phải xem tình cảnh của chúng ta chứ. Cứu người trước hết phải cứu mình mới được." Dương Bách Xuyên nhìn tiểu hòa thượng, kỳ thật hắn có thể cứu, nhưng mà cứu người ở chỗ này, một khi bị người khác phát hiện bí mật bình Càn Khôn trên người hắn, đến lúc đó sẽ là chết mà không có chỗ chôn.

"A Di Đà Phật, Cổ Phật từng nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, mắt thấy người này chết đi, khúc mắc của tiểu tăng không thể tháo gỡ được." Giờ phút này tiểu hòa thượng rất cố chấp.

Kỳ thật Dương Bách Xuyên biết đây là đạo mà cậu ta tu.

Đúng vào lúc này thiếu niên đang khóc thút thít hoang mang lo sợ nói: "Hai vị đại ca, cầu xin các ngươi mau cứu ca của ta đi, ta dập đầu với các ngươi!"

Tiểu thanh niên vừa nói chuyện vừa dập đầu với Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK