Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có phải hay không không cần Miêu thánh thủ quan tâm." Thiên Tuyệt lạnh lùng hừ mũi.

"Náo nhiệt ghê, xem ra thật sự có bảo dược xuất hiện!"

Đúng lúc này, một hòa thượng già và một hòa thượng trẻ xuất hiện, chính là thầy trò lão hòa thượng của Thiếu Lâm.

Ông ta vừa dứt lời, lại có thêm nhiều người từ bốn phương tám hướng lũ lượt xuất hiện trước lều của Dương Bách Xuyên.

Mấy người Thiên Tuyệt nhìn nhau, lòng thầm lo lắng. Chỉ trong một thời gian ngắn, cao thủ của các thế lực ở khắp sơn cốc đã đến đông đủ, không biết là phúc hay họa.

Bọn họ bị mùi thuốc thu hút, đến xem chật ních người, nếu không phải Lăng Hư Tử và các vị cao thủ cũng đang ở đây, e là sẽ có người xông thẳng vào lều của Dương Bách Xuyên để tìm hiểu.

Có người cho rằng người của Vân Môn đã chiếm được thiên tài địa bảo gì từ Sơn Cốc, bọn họ không hề tin Dương Bách Xuyên đang luyện đan.

Chưa từng nghe nói ở võ cổ giới lại có luyện dược sư, luyện chế ra được đan dược tỏa hương khắp Sơn Cốc?

Tưởng là tiên đan chắc?

Lời này của Thiên Tuyệt chính là đang gạt quỷ.

Căn bản không thể tin, Miêu thánh chủ Miêu Mậu Thiên chính là một trong số đó, lão híp mắt nhìn Thiên Tuyệt nói: “Sợ không phải luyện đan mà là chiếm được bảo dược gì chứ? Nhặt được bảo dược ở Sơn Cốc hẳn là nên lấy ra chia sẻ, dù sao thì đây cũng là Sơn Cốc thuộc bí địa Trường Bạch, là vật sở hữu chung của cả giới võ cổ.”

Lời này của Miêu Mậu Thiên quả thật chính là vô liêm sỉ không biết xấu hổ, nhưng lòng người đều ích kỷ, ai cũng muốn được lợi.

Rất nhanh đã có người hưởng ứng với Miêu Mậu Thiên.

“Không sai, lão phu đồng ý với lời của Miêu thanh chủ, nhất định là Dương Bách Xuyên đã lấy được bảo dược gì đó, đồ đoạt được ở Sơn Cốc là của chung giới võ cổ, lẽ ra phải chia sẻ.” Người thứ nhất lên tiếng ủng hộ là Mộc Đạo Nhiên của phái Thanh Thành.

Trong lòng Mộc Đạo Nhiên nghĩ, nếu có người gây phiền phức cho Dương Bách Xuyên, mặc kệ thế nào, thì đây cũng là chuyện tốt với lão, cần phải ủng hộ.

“Lão tăng cũng cho rằng như thế, trong Sơn Cốc xuất hiện thiên tài địa bảo, Dương Bách Xuyên có tài đức gì mà độc chiếm? Lão lạt ma Barda của Mật Tông híp mắt nói.

“Đúng, Miêu thánh chủ nói rất có lý.”

“Không phải vậy sao, có ai ở đây mà không biết nơi này là địa bàn của phái Thanh Thành, cho dù xuất hiện thiên tài địa bảo gì, cũng phải thuộc về phái Thanh Thành mới đúng.”

Hai lão già của Thần Tông và m Nguyệt Môn cũng châm dầu vào lửa.

Có bốn năm người đứng đầu của các tông môn đều đã lên tiếng, trong đám người vây xem cũng truyền tới không ít tiếng đồng ý, từng người từng người bắt đầu đe dọa để Dương Bách Xuyên đi ra, giao nộp thiên tài địa bảo.

Dù sao nhiều người như vậy cũng không sợ phiền toái, tất cả bắt đầu ồn ào theo.

Đương nhiên cũng có một số trưởng bối sáng suốt, bọn họ không hề lên tiếng, mà chỉ đứng một bên xem náo nhiệt, người của những thế lực này đang nhìn thái độ của những thế lực lớn như Côn Luân và Thiên Cương Sơn.

Ai cũng biết Lăng Hư Tử phái Côn Luân bệnh vực Dương Bách Xuyên, hiện tại Lăng Hư Tử cũng không nói gì, sự việc vẫn còn chưa rõ ràng.

Côn Luân không phát biểu, rất nhiều thế lực cũng không dám a dua theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK