Nói chung là lúc này hắn ta rất vui mừng vì sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên.
Bởi vì Hồ Tiên Nhi bị tên khốn Viên Văn Thiên bắt, cho nên điều đầu tiên Chiêm Khánh Nhân nghĩ đến là Dương Bách Xuyên xuất hiện thì Hồ Tiên Nhi sẽ được cứu, vì vậy hắn ta không cho Dương Bách Xuyên giết chết Viên Văn Thiên.
Chiêm Khánh Nhân hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười nhìn Dương Bách Xuyên: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."
Hai người đàn ông vừa nói vừa ôm nhau thật chặt.
"Tên chó chết này, cuối cùng cũng gặp được ngươi." Chiêm Khánh Nhân hơi nghẹn ngào.
Dương Bách Xuyên cũng thở dài. Hắn có thể nhìn ra mắt Chiêm Khánh Nhân cũng đỏ hoe. Sau hơn mười năm, cuối cùng thì bạn cũ ngày xưa cũng được gặp nhau.
Đúng lúc này, Viên Văn Thiên đang mắng nhiếc trên mặt đất tức giận gào lên: "Nhãi con, ngươi là ai? Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi chán sống rồi à?"
Ánh mắt Dương Bách Xuyên trở nên lạnh lùng, hắn hỏi Chiêm Khánh Nhân: "Tên khốn này bắt Hồ Tiên Nhi ư?"
Trên mặt Chiêm Khánh Nhân xuất hiện vẻ lo lắng: "Ta đang vội vàng moi tin tức từ hắn để tìm Tiên Nhi. Sau khi tìm được người, chúng ta rời đi trước rồi tính sau. Tên khốn này là cháu trai của một người đức cao vọng trọng, chúng ta không thể chọc vào. Hơn nữa, Mai Thi Dĩnh và một người bạn của ta bị nhốt ở khu cấm địa phía nam vì chuyện của Tiên Nhi, chúng ta phải mau chóng đi cứu họ."
"Gì cơ? Mai Thi Dĩnh á?" Khi nghe Chiêm Khánh Nhân nhắc đến Mai Thi Dĩnh, đầu tiên Dương Bách Xuyên cảm thấy vui vẻ, tiếp đó là hoảng sợ. Hắn từng nghe Trịnh Bân Bân nói khu cấm địa phía nam nguy hiểm nhường nào, không ngờ Mai Thi Dĩnh lại bị nhốt ở đó. Dương Bách Xuyên không có thời gian hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, bây giờ hắn phải hỏi tung tích của Hồ Tiên Nhi từ chỗ Viên Văn Thiên, sau đó nhanh chóng đi tìm Mai Thi Dĩnh. Hắn đã hứa với chị Mai là sẽ tìm em gái Mai Thi Dĩnh của cô ấy.
Dương Bách Xuyên thẳng chân đá Viên Văn Thiên một phát: "Nói cho ta biết Hồ Tiên Nhi đang ở đâu?"
"Các ngươi cmn thật to gan. Các ngươi chết chắc rồi." Ở vương thành Mạo Hiểm, Viên Văn Thiên là cậu ấm ngang ngược, trước giờ không biết sợ là gì, bởi vì gã có ông nội mạnh mẽ. Do đó, gã vẫn trắng trợn chửi mắng Dương Bách Xuyên và Chiêm Khánh Nhân.
Tuy nhiên, thật không may cho gã, lần này gã gặp phải Dương Bách Xuyên.
Rắc!
Viên Văn Thiên còn chưa mắng xong đã bị Dương Bách Xuyên đạp gãy chân: "Ta đang hỏi ngươi Hồ Tiên Nhi đang ở đâu? Nếu không trả lời, ta sẽ đạp gãy cái chân thứ ba của ngươi hoặc là giết ngươi luôn."
Ánh mắt sắc bén cùng lời nói lạnh như băng làm cho Viên Văn Thiên sợ hãi. Gã đã bị đứt một tay, giờ lại đứt một chân, lúc này cơn đau dữ dội mới khiến gã tỉnh táo lại. Chàng trai tóc trắng trước mặt thật sự dám làm vậy.
Lúc này, gã nghe thấy chàng trai tóc trắng thản nhiên nói: "Đừng lấy ông nội ra dọa ta, ta dám cam đoan mình có thể giết ngươi một trăm lần trước khi ông nội ngươi đến. Nói đi, Hồ Tiên Nhi đang ở đâu?"
Câu nói này khiến Viên Văn Thiên run rẩy cả người, rốt cuộc cũng suy sụp: "Ở phủ của ta."
"Được lắm, bây giờ dẫn bọn ta đi tìm. Nếu ngươi nói nửa chữ không thì ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã đến thế giới này." Dứt lời Dương Bách Xuyên thẳng tay xách Viên Văn Thiên như xách gà con, bắt gã chỉ đường, sau đó nói với Chiêm Khánh Nhân: "Chiêm Yêu Nghiệt, ngươi ra ngoại thành chờ ta."
Hắn nói xong liền vung tay lên, một con Hỏa Vân Khuyển xuất hiện. Hắn dặn dò Hỏa Vân Khuyển nghe lệnh của Chiêm Khánh Nhân.
"Bách Xuyên, ta..." Chiêm Khánh Nhân nghe vậy lập tức nóng nảy, nhưng bị Dương Bách Xuyên ngắt lời: "Tin tưởng ta, ta nhất định có thể đưa Hồ Tiên Nhi hoàn chỉnh trở về cho ngươi. Hẳn là ngươi cũng biết thân phận của tên nhãi này, nhưng ta có cách."
Chiêm Khánh Nhân sửng sốt, chợt cảm thấy hơi bứt rứt, nhưng cũng thấu tỏ. Mặc dù Dương Bách Xuyên không nói thẳng ra, nhưng Chiêm Khánh Nhân biết thật ra là đối phương sợ bị mình liên lụy, song hắn ta cũng biết đây là sự thật. Hiện tại tu vi của hắn ta và Dương Bách Xuyên cách nhau không chỉ một tầng, nếu hắn ta đi theo thì khi ông nội của Viên Văn Thiên hoặc người của điện Mạo Hiểm tìm đến, Dương Bách Xuyên còn phải để ý tới gánh nặng là hắn ta.
Chiêm Khánh Nhân thầm thở dài trong lòng, cuối cùng gật đầu: "Ngươi cẩn thận nhé, ta chờ ngươi ở ngoại thành." Nói xong hắn ta cưỡi Hỏa Vân Khuyển bay đi.
Dương Bách Xuyên túm lấy Viên Văn Thiên, đi thẳng đến phủ của Viên Văn Thiên theo sự chỉ dẫn của gã.
Vận chuyển Chỉ Xích Thiên Nhai Công chưa đầy ba phút, Dương Bách Xuyên đã đến phủ của Viên Văn Thiên. Trước cổng có người canh gác. Khi trông thấy chủ nhân bị Dương Bách Xuyên túm như chó chết, bọn họ lập tức lao tới tấn công hắn. Chỉ tiếc là đám người cấp bậc Nguyên Anh này bị Dương Bách Xuyên giết chết một cách dễ dàng.
Dương Bách Xuyên xông một mạch vào trong phủ của Viên Văn Thiên, những nơi hắn đi qua máu chảy thành sông. Dương Bách Xuyên chém giết hơn ba mươi người, Viên Văn Thiên nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ hết hồn hết vía. Người trong phủ gã đều là người ông nội tìm từ điện Mạo Hiểm, không có ai yếu cả. Thậm chí quản gia cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ cũng bị Dương Bách Xuyên dễ dàng giết chết.
Điều này làm cho Viên Văn Thiên nhận ra kẻ bắt mình là một ma đầu có tu vi mạnh mẽ, giết người còn ác hơn mình, trong lòng gã sợ hãi tột đỉnh.
"Người ở đâu?"
"Ở phía sau." Bây giờ Viên Văn Thiên đã sợ vỡ mật, Dương Bách Xuyên hỏi gì gã sẽ đáp nấy.
Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ mũi, bước một bước đã tới hậu viện. Quả nhiên hắn trông thấy một tòa nhà ba tầng, nhưng bị hạ cấm chế. Hắn đi tới trước cửa, dứt khoát tung ra một chiêu thần thông Trích Tinh Thủ.
Rầm!
Chỉ là cấm chế do tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ bố trí sao có thể chịu nổi một kích của Dương Bách Xuyên. Cửa lớn tức khắc chia năm xẻ bảy.
Dương Bách Xuyên lập tức túm Viên Văn Thiên đi vào.
Vừa vào cửa, Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp cầm kiếm xuất hiện trong tầm mắt. Không phải là Hồ Tiên Nhi thì là ai?
"Dương đại ca?"