Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sư phụ nghiêm túc nói: “Con hô to ‘Tiểu Xuyên Tử ngoan ngoãn giữ cửa mở cửa’ thì cái chắn lôi điện sẽ biến mất.”

Dương Bách Xuyên nghe bí pháp của sư phụ, suýt nữa ngã dập đầu xuống đất, sau đó tức giận nói: “Sư phụ thối, người có ý gì? Sao người không nói thỏ con ngoan ngoãn giữ cửa mở cửa?”

Dương Bách Xuyên nghe ra được sư phụ đang trêu chọc mình.

“Khụ khụ, tiểu tử thôi, tất cả là trùng hợp thôi, thật sự, thú Lôi Vân là kẻ đã thao tác kết giới lôi điện này. Đây là một con dị thú ra đời từ lôi điện, năm đó sau khi vi sư thu phục nó, vẫn luôn gọi nó là Tiểu Xuyên Tử, từ đó thú Vân Lôi tên là Tiểu Xuyên Tử. Chuyện này bình thường mà, ai bảo trong tên của con cũng có chữ Xuyên chứ, vi sư không đùa con, thử đi là biết ngay.” Vân Thiên Tà nhịn cười, nói.

“Thật sự?” Dương Bách Xuyên vẫn không tin.

“Tin hay không tùy con.” Vân Thiên Tà nói.

“Được, vậy tin người một lần.” Nói xong, Dương Bách Xuyên hít sâu, hét to: “Tiểu Xuyên Tử ngoan ngoãn giữ cửa mở cửa…”

“Ầm ầm ầm..”

Sau khi Dương Bách Xuyên hô xong, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, sau đó kết giới lôi điện biến mất, mây mù bắt đầu quay cuồng…

“A ~ thật thần kỳ.” Dương Bách Xuyên nói thầm, lần này hắn tin tưởng sư phụ không đùa hắn.

“Gào gào…”

Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên.

Mây mù quay cuồng, một con thú có hình thể vô cùng khổng lồ, cao 2-30 mét, giống như một ngọn núi nhỏ xuất hiện trong mây mù.

Ngay sau đó mây mù biến mất, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng nhìn rõ thứ trước mắt.

Có lẽ đây là thú Vân Lôi mà sư phụ nói.

Nhưng sau khi nhìn thấy nó thì Dương Bách Xuyên đơ người, hắn dùng sức xoa mắt, tưởng mình bị hoa mắt.

Quái vật khổng lồ này vượt xa dự đoán của hắn.

Nếu không phải đang ở Tu Chân Giới, hắn còn tưởng mình đang ở nước Địa Cầu.

“Sư… Sư phụ, đây là thú Vân Lôi?” Dương Bách Xuyên lắp bắp hỏi.

“Đúng vậy, mấy vạn năm không gặp, tu vi tăng một ít…” Vân Thiên Tà vừa mới nói chuyện thì thú Vân Lôi di chuyển.

Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt, nhìn kiểu gì cũng giống gấu trúc ở Địa Cầu, chỉ khác ở hai chỗ.

Đầu tiên là sự khổng lồ, hình thể của gấu trúc không lớn như ngọn núi nhỏ, rất đáng yêu.

Thứ hai, so với gấu trúc, sau lưng thú Vân Lôi có một đôi cánh chim trong suốt.

Nói trắng ra, ở trong mắt Dương Bách Xuyên, thú Vân Lôi là một con gấu trúc khổng lồ có đôi cánh trong suốt.

Tiếng gầm như sấm nổ, kinh sợ lòng người.

Theo lời kể của sư phụ, đây là sủng vật mà sư phụ thu phục 5-6 vạn năm trước.

Nhưng Dương Bách Xuyên biết rõ dị thú hay sủng vật được sư phụ nhìn trúng đều không hề tầm thường.

Cho nên hắn không dám khinh thường.

Sau tiếng cảm thán của sư phụ, đột nhiên con gấu trúc khổng lồ cúi đầu, đi về phía Dương Bách Xuyên, cả người lóe tia điện.

Vô số tia chớp vờn quanh thú Vân Lôi, thấy vậy Dương Bách Xuyên vô cùng khiếp sợ.

Vô thức lùi về sau.

Nhưng sư phụ lại nói: “Tiểu tử thối, đừng sợ, Tiểu Xuyên Tử chỉ muốn gần gũi với con mà thôi…”

Dương Bách Xuyên lắp bắp nói: “Sư phụ thối, đừng lừa con đó.”

Nhìn lôi điện vờn quanh người thú Vân Lôi, cùng với hình thể khổng lồ của nó, Dương Bách Xuyên cảm thấy da đầu vô cùng tê dại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK