Mục lục
Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong chủ điện của Vân Môn tiên cảnh đã trở thành khu vực cấm, đích thân Triệu Nam đã hạ lệnh trong phạm vi mười dặm không ai được tới gần, nguyên nhân là Dương Bách Xuyên vừa mới bình phục vết thương, cần phải bế quan tĩnh dưỡng.

Nhưng thật ra là Triệu Nam biết, Lục Yên Chi đang giải độc cho Dương Bách Xuyên, chỉ là phương pháp giải độc khiến người ta phải đỏ mặt, vì suy nghĩ cho cái mặt già của Dương Bách Xuyên, nàng chỉ có thể hạ lệnh không ai được tới gần chủ điện trong phạm vi mười dặm.

Mà thực thế chính là như vậy…

Lúc này, bên trong chủ điện đang diễn ra cảnh tượng xuân cung sống động, tiếng thở dốc khi thấp khi cao…

Trong này, Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi đang ở trạng thái xuất khiếu nguyên thần, hư thực hợp nhất.

Sau khi Lục Yên Chi có được Vạn Độc Kinh, rất nhanh đã hiểu được thuộc tính độc tố trong cơ thể Dương Bách Xuyên, hai người bắt đầu song tu giải độc.

Thật ra là hấp thụ độc tố vào trong cơ thể nàng.

Theo như những gì Lục Yên Chi nói chính là thánh kinh của Độc Tu Giới, người có được Vạn Độc Kinh sẽ trở thành Vạn Độc Vương, bên trong có ghi chép lại những phân tích về độc, đủ các loại phương pháp dùng độc, hơn nữa cơ thể nàng đã vốn là Độc Thể Ách Nan, sớm muộn cũng có ngày trở thành Vạn Độc Vương…

Bất cứ chuyện gì liên quan tới độc thì nàng đều có thể giải quyết.

Vậy nên Lục Yên Chi đã tìm được cách giải độc cho Dương Bách Xuyên từ Vạn Độc Kinh.

Một tháng sau, cánh cửa đại điện mở, Dương Bách Xuyên sảng khoái bước ra ngoài, cảnh giới tu vi cuối cùng cũng ổn định ở Phi Thăng sơ kỳ.

Trải qua trận song tu, độc tố trong cơ thể đã bị Lục Yên Chi hấp thu sạch sẽ, công pháp vô cùng trơn tru.

Song tu lần này cả đôi bên đều có lợi, tu vi của Lục Yên Chi đã đạt tới Đại Thừa đại viên mãn, tất cả đều nhờ có sức mạnh độc tố của Cửu Tiêu Độc Thần Đan trong cơ thể Dương Bách Xuyên, khiến tu vi của nàng tăng mạnh.

Đến thời điểm hiện tại, toàn bộ Vân Môn tiên cảnh đã phát triển theo quy củ, Viên Tiểu Lôi và Chiêm Khánh Nhân đều trở về, Dương Bách Xuyên không trói buộc tất cả mọi người, hắn biết khi tu luyện tới giai đoạn sau, mỗi người đều có con đường mà mình muốn theo đuổi.

Với thực lực và danh tiếng của Vân Môn Tiên Cảnh hiện tại, đệ tử ra ngoài cũng sẽ không gặp phải phiền phức.

Để bọn họ tu luyện trong tông môn cũng không có ích gì, muốn ra ngoài rèn luyện đều có thể, nhưng phải lập ra quy tắc, bất cứ đệ tử nào của Vân Môn, dù là người hay yêu thì đều không thể giết người vô tội, nhưng người Vân Môn họ cũng không sợ phiền phức.

Việc của Vân Môn xem như được giải quyết xong, nhưng với Dương Bách Xuyên mà nói, trong lòng hắn vẫn còn rất nhiều chuyện cần hắn phải đi làm từng chút một.

Điều cấp bách nhất vẫn là yêu đan của Chồn Nhi.

Lần trước đã hỏi hoàng đế Hiên Viên, người ta trực tiếp lấy ra dịch nhũ mười vạn năm chữa khỏi đan điền cho muội muội, nhưng yêu đan của Chồn Nhi thì hoàng đế Hiên Viên lại bao đi Tiểu Yêu Giới.

Bởi vì Tiểu Yêu Giới là gia tộc của huyết mạch nửa người nửa thú, may ra sẽ có cách.

Chồn Nhi là linh sủng đi theo hắn sớm nhất, cho dù phải trả bất cứ giá nào, Dương Bách Xuyên cũng sẽ phục hồi yêu đan cho Chồn Nhi.

Vậy nên chuyện đầu tiên hắn phải làm tiếp theo là đi tới Tiểu Yêu Giới, nghĩ cách chữa khỏi yêu đan cho Chồn Nhi.

Ngoài ra, hôm nay Dương Bách Xuyên sẽ tản bộ tới hồ cá Rồng của Vân Môn, ban đầu hắn định dẫn theo Mai tỷ đi, dù sao thì tỷ ấy cũng có cơ thể Chân Long, biết đâu sẽ giúp ích khi tới Tiểu Yêu Giới.

Kết quả, nhìn từ xa hắn thấy thê tử Triệu Nam đang thất thần, đứng một mình bên hồ.

Nhìn bóng lưng cô độc của nàng, trong lòng Dương Bách Xuyên không khỏi áy náy, cho tới hiện tại hắn cũng không có nhiều thời gian bên vợ mình.

Hắn đi tới rồi ôm Triệu Nam vào lòng: “Nàng sao thế…?”

“Vân Tử, ta nhớ con, cũng không biết Đoàn Đoàn, Viên Viên và Tiểu Mạn Mạn thế nào rồi…”

Triệu Nam tựa vào vai Dương Bách Xuyên.

Chớp mắt đã mấy trăm năm trôi qua, từ khi bọn họ ra khỏi Sơn Hải Giới để tới Tu Chân Giới, đã mấy trăm năm nàng chưa nhìn thấy con.

Làm cha mẹ, sao có thể không nhớ đứa con của mình?

Mặc dù tu chân giả vẫn luôn coi trọng không vướng bận, trước khi tới Tu Chân Giới, nàng đã bàn giao xong chuyện ở Sơn Hải Giới, nhưng cho dù thế nào thì con cái vẫn luôn là tâm can bảo bối trong lòng người làm cha làm mẹ.

“Đúng thế, không biết bọn trẻ ở Sơn Hải Giới thế nào rồi…” Dương Bách Xuyên cũng cảm khái.

Thật ra làm một người cha, người chồng, hắn không giỏi biểu đạt tình cảm, nhưng trong lòng cũng lo lắng cho con không ít.

Chỉ là…

Hắn biết mình đã đi con đường như thế nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK